“Rời khỏi? Chị họ, chị đã làm đến bước này rồi mà Tư Bác Văn còn chưa chạm vào chị.
Rốt cuộc ai mới là người phải rời khỏi, trong lòng chị không rõ à?” Lục Nghiên Tịch chế giễu lại, nhìn dáng vẻ đắc ý của Vu Diễm My, cô chỉ muốn giẫm xuống đất.
Ngày thường cô ta giở trò, cô có thể làm lơ, thậm chí còn mắt nhắm mắt mở chỉ vì chuyện sau này.
Nhưng bây giờ cô không thể nhịn nổi nữa, cộng thêm thái độ của Tư Bác Văn vừa nãy, khiến cô hiểu rõ một chuyện.
Tư Bác Văn hoàn toàn không có ý gì với Vu Diễm My, cô cũng không cần nể nang cô ta nữa.
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Vu Diễm My trở nên khó coi, mà nhiều hơn cả vẫn là tức giận.
Trong cơn kích động, cô ta bất giác giơ hai tay lên muốn tát, nhưng đối phương lại là Lục Nghiên Tịch.
Cô không phải là người dễ bắt nạt, lúc né tránh, ánh mắt lạnh lẽo quét qua: “Vu Diễm My, nếu chị dám đánh, tôi sẽ đuổi ba chị khỏi Lục Thị!”
Lục Huyền Lâm vẫn còn đó, chỉ cần ông mở miệng, cho dù không làm quá mức nhưng nhất định sẽ che chở cho con gái cưng của mình!
“Lục Nghiên Tịch, mày cũng đáng ghét y hệt mẹ mày!” Chỉ ỷ vào sự che chở của Lục Huyền Lâm, trước kia bắt nạt mẹ cô ta, bây giờ đổi thành con gái bà ta lấy ba mình ra để chèn ép.
Thế nhưng cả gia đình cô ta lại chịu ơn Lục Huyền Lâm, chỉ đành bị gò bó.
Vu Diễm My tức giận cầm túi xách, mau chóng rời khỏi biệt thự.
Sau đó, Lục Nghiên Tịch thật lòng lo lắng cho con gái của dì Lý sẽ xảy ra chuyện.
Chịu ấm ức lớn như vậy, sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện gì đó.
Lục Nghiên Tịch hỏi vệ sĩ ở cổng, con gái dì Lý đã chạy ra ngoài, không hề gọi xe thì chắc vẫn đang ở trên đường.
Lục Nghiên Tịch chạy dọc theo con đường, lúc đến ngã tư, cô dứt khoát đi vào lối rẽ.
Nơi này là vùng ngoại ô, ngày thường có rất ít xe.
Vu Diễm Mỹ có tài xế riêng, nhưng con gái dì Lý thì lại khác, lúc chạy ra ngoài không mang theo gì, trên người cũng không có tiền.
Lục Nghiên Tịch nghĩ vậy, lòng càng lo lắng hơn.
Lối nhỏ này gần hơn nhiều, có lẽ con gái dì Lý sẽ đi đường này.
Cô rảo bước nhanh hơn.
Đi được gần một tiếng đồng hồ, cô mới nhìn thấy con gái dì Lý ở chỗ cây cầu.
Cô ấy đang ngồi bên cầu, bên dưới là một con sông.
Con sông rộng khoảng hai mươi mét trông xanh thẫm, chắc cũng sâu.
Trái tim Lục Nghiên Tịch nảy lên tận cổ họng: “Cô đừng nghĩ quẩn...” Cô vốn định gọi tên, lúc này mới nhận ra hình như mình chưa từng gọi tên cô ấy, cũng không nhớ cô ấy tên gì.
“Tôi không nghĩ quẩn, chỉ muốn yên tĩnh chút thôi.
Mợ chủ, cô đi bộ tới đây à?” Lý Mỹ Lệ thoáng nhìn phía sau Lục Nghiên Tịch, cũng không trông thấy xe, trong lòng bỗng khó chịu: “Xin lỗi mợ chủ.”
“Tôi không biết là uống tách trà đó sẽ như vậy.
Tôi không biết.” Cô gái bị ấm ức, vừa nhắc tới đã rơi nước mắt.
Cô ấy hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, buổi sáng bỗng nhiên bị gọi tới ăn mắng một trận.
Bị mắng xong, cô ấy mới biết tách trà đó có vấn đề, Vu Diễm My còn đổ hết lỗi lên đầu cô ấy.
Cô ấy chỉ là con gái của người giúp việc, thậm chí còn không dám cãi lại.
“Tôi biết không phải cô.
Xin lỗi nhé, để cô phải chịu ấm ức rồi.” Lục Nghiên Tịch ngồi xổm xuống, khẽ an ủi Lý Mỹ Lệ.
Lý Mỹ Lệ cũng đột nhiên khóc òa.
Mãi một lúc sau dịu lại rồi, cô ấy mới nói rõ, không phải cô ấy nghĩ quẩn mà chỉ muốn ở đây cho bình tĩnh lại thôi, sau đó bụng đã réo lên.
Bụng sôi lên ùng ục mấy tiếng, khiến tâm trạng của Lục Nghiên Tịch trở nên tốt hơn.
Cô dẫn Lý Mỹ Lệ đi về phía trước là có mấy hàng quán, tìm một tiệm ăn nhỏ, gọi hai món.
Hai người ăn uống no nê mới bắt đầu đi bộ về.
Quả thật nơi này không có xe cộ qua lại mấy, có thì cũng chỉ có xe tư nhân thôi, hay cô gái cũng không dám ngồi bừa.
“Mợ chủ, thật ra tôi biết tại sao cô Vu lại đổ oan cho tôi...” Lý Mỹ Lệ nói đến một nửa lại ngừng, mím môi ngập ngừng không biết có nên nói tiếp hay không.
“Tại sao?” Lục Nghiên Tịch nhíu chặt đôi mày thanh tú.
“Tối qua, khi mọi người ngủ cả rồi, tôi thấy cô Vu mặc áo khoác ra khỏi phòng làm việc, trên tay vẫn còn cầm di động và văn kiện.
Lúc ấy tôi hỏi cô ta, còn vô cớ bị ăn chửi.” Lý Mỹ Lệ vừa nói, càng cảm thấy có lý: “Tôi nói với mẹ tôi, bà ấy cũng thấy mấy lần liền, nhưng cô Vu nói đó chỉ và chuyện công việc thôi.”
Dì Lý đã lớn tuổi rồi, đầu óc cũng sẽ không nghĩ tới chuyện khác.
Nhưng vì Vu Diễm My vừa đổ oan cho mình nên Lý Mỹ Lệ bắt đầu kết nối mọi chuyện với nhau.
Cầm văn kiện?
Văn kiện trong văn phòng của Tư Bác Văn luôn được để ở phòng làm việc.
Do được bảo vệ rất nghiêm ngặt, cũng không cần đề phòng dì Lý hay Lục Nghiên Tịch nên văn kiện quan trọng của Tư Bác Văn đều để hết ở phòng làm việc.
Vu Diễm My định làm gì?
“Mợ chủ?” Thấy Lục Nghiên Tịch thất thần, Lý Mỹ Lệ khẽ cất tiếng gọi.
Lục Nghiên Tịch mới hoàn hồn: “Không sao đâu.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cô đã cuộn trào sóng gió.
Sau khi trở lại biệt thự, Lý Mỹ Lệ trở về phòng mình.
Dì Lý đã quay về, Lục Nghiên Tịch nói rất nhiều mới bảo bà ấy đi dỗ con gái.
Cô lên lầu thay quần áo rồi kêu tài xế đưa mình tới Lục Thị.
Rồi đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc: “Tư Bác Văn, anh có để ý thấy văn kiện của mình bị người khác lật xem không? Số văn kiện ở nhà kia, hay nói cách khác là gần đây công ty có xảy ra vấn đề gì không?”
Cô thầm lo Vu Diễm My đã ra tay.
Tư Bác Văn cúi đầu xử lý văn kiện, nghe thấy vậy, ký tên xong anh mới nói: “Không có, ngoài đơn hàng lớn bị cô làm mất, đến bây giờ vẫn đang cứu vãn ra thì mọi chuyện ở công ty đều bình thường.”
Anh khép xấp văn kiện lại, không ai chú ý đến chữ vừa ký kia có một nét bị khựng lại, đường nét không hề lưu loát.
Anh không ngờ Lục Nghiên Tịch lại phát hiện ra hành động của Vu Diễm My nhanh như vậy.
Nhưng thời cơ vẫn chưa chín muồi, cô không cần phải biết.
“Vậy thì tốt, anh cẩn thận Vu Diễm My đấy.” Bất kể ra sao thì cẩn thận vẫn hơn, Lục Nghiên Tịch cũng không nghĩ nhiều, nhắc nhở Tư Bác Văn xong, cô quay người rời khỏi văn phòng.
Cô vừa mới đi ra, Chu Nhã Khiết đã lập tức ghé lại gần, dạo này tỏ ra hơi ân cần: “Lục Nghiên Tịch, cậu vào đó làm gì thế? Trông dáng vẻ cậu vừa rồi có vẻ rất sốt sắng đấy?”
“Không có gì.” Lục Nghiên Tịch ngẩng đầu mỉm cười, lấp liếm chuyện này.
“Vậy, Nghiên Tịch, khi nào cậu đi viện thế?” Chu Nhã Khiết nói xong, cảm thấy không ổn, nào có ai mong người ta đi viện chứ? Lục Nghiên Tịch còn chưa kịp trả lời thì cô ấy đã hỏi ngay: “Chừng nào cậu tìm bác sĩ Mộ tái khám?”
Nhắc tới Mộ Bảo Vinh, cô ấy đã lộ rõ mục đích luôn rồi.
Lục Nghiên Tịch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Nhã Khiết, tốt bụng nhắc nhở: “Không biết bác sĩ Mộ có bạn gái gì đó hay chưa.
Cậu cũng đừng dốc lòng quá, nếu không đến lúc đó chỉ có cậu bị tổn thương thôi.”
“Anh ấy vẫn chưa có bạn gái, là tiến sĩ đi du học về.
Năm nay mới hai mươi bảy, nhà mở công ty đã được niêm yết.
Anh ấy trở về không thừa kế gia sản, trái lại lựa chọn trị bệnh cứu người.
Hơn nữa, còn có rất nhiều người bệnh có ấn tượng tốt với anh ấy.
Có điều, anh ấy đã từ chối hết mai mối, bây giờ cũng chưa nghe nói đã có người yêu gì cả.”
Rõ ràng, Chu Nhã Khiết đã biết cả gốc gác của người ta..