‘Tinh’, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, di động hiển thị tin nhắn của Mộ Bảo Vinh gửi tới.
“Buổi chiều rảnh thì tới bệnh viện một chuyến để kiểm tra!”
Thấy dấu chấm than, Lục Nghiên Tịch biết, lần này cô bắt buộc phải đi.
“Được.” Chu Nhã Khiết giật lấy điện thoại, lập tức nhắn đáp lại một chữ “được”.
Chu Nhã Khiết cười hì hì nhoài tới gần: “Tớ xong việc sẽ đi cùng cậu tới đó.
Tớ không yên tâm để cậu một mình, hì hì.”
Lý do này khá đấy! Lục Nghiên Tịch thật sự chẳng buồn phỉ nhổ, cũng khâm phục cô ấy, ngay cả điều kiện của người ta cũng đã điều tra rõ ràng, cô không tiện nói gì nữa.
Tan làm, cô và Chu Nhã Khiết cùng tới bệnh viện thành phố.
Sau khi làm một loạt kiểm tra, Mộ Bảo Vinh dặn cô phải ăn nhiều đồ có hàm lượng protein cao và tránh bị thương.
Suốt quá trình, đôi mắt Chu Nhã Khiết đều dính chặt trên người của Mộ Bảo Vinh, cứ chốc lát lại hỏi: “Bác sĩ Mộ có mệt không?”
“Không mệt.”
“Bác sĩ Mộ, tại sao anh không hẹn hò?” Chu Nhã Khiết hỏi một đống vấn đề chỉ để trải đường.
Cô ấy chớp mắt, đôi mắt sáng bừng cả lên.
Mộ Bảo Vinh ngẩng đầu liếc nhìn cô ấy, ôn tồn nói: “Không thích con gái.”
Dứt lời, anh ấy còn giả bộ đẩy chiếc mắt kính viền vàng.
Lúc này Chu Nhã Khiết đã sốc đến độ con ngươi suýt rớt cả ra, không thể nào gượng cười nổi nữa, có chút không dám tin.
Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc chững chạc của Mộ Bảo Vinh, trong lòng cô ấy cũng không chắc chắn: “Tớ ra ngoài chờ cậu.” Dứt lời, cô nàng ủ rũ ra khỏi văn phòng của bác sĩ.
Đến khi người đi rồi, Lục Nghiên Tịch cũng thấy tò mò: “Bác sĩ Mộ, anh thật sự thích đàn ông à?”
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải nên tâm trạng hơi kích động.
Ai dè Mộ Bảo Vinh lại trợn mắt lườm cô: “Nhớ lấy những gì tôi vừa nói, cô phải sớm tìm được tủy thích hợp, tôi cũng đã nhờ người ở nước ngoài tìm giùm rồi.”
Sau đó, trò chuyện thêm đôi câu, Mộ Bảo Vinh phải đi kiểm tra phòng các bệnh nhân khác.
Sau khi Lục Nghiên Tịch tạm biệt anh ấy xong liền nhìn thấy Chu Nhã Khiết đang ngồi trên hàng ghế cuối hành lang.
Đôi mắt buồn bã nhìn cô đăm đăm.
“Cậu nói đi, anh ấy đang lừa tớ đúng không?” Giọng nói không có chút tự tin nào hết.
Một người đàn ông hoàn hảo mà vẫn luôn độc thân, hình như lý do này rất hợp lý.
Lục Nghiên Tịch xua tay, tỏ ý mình cũng không rõ: “Trông dáng vẻ của anh ấy thế, chắc có khi là nghiêm túc đấy.”
“Ôi, người đàn ông đầu tiên tớ thích lại là gay, tớ không muốn sống nữa.” Chu Nhã Khiết túm một cánh tay của Lục Nghiên Tịch, tựa đầu lên vai cô, cứ lẩm bẩm mãi câu này.
Nhưng Lục Nghiên Tịch lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Bảo Vinh đối xử tốt với cô, cô nhìn thấy hết.
Lúc trước cô cũng tưởng rằng có lẽ anh ấy thích mình, giờ xem ra không phải là tốt nhất.
Như vậy, cô mới có thể đền đáp lòng tốt của anh ấy.
“Lục Nghiên Tịch, đi uống rượu cùng tớ được không?” Chu Nhã Khiết đề nghị.
“Tớ không được uống rượu.” Lục Nghiên Tịch từ chối thẳng thừng, lời của Mộ Bảo Vinh vẫn văng vẳng bên tai cô.
Chu Nhã Khiết cũng biết, nên không ép cô nữa.
Đến một chỗ nào đó, cô ấy tự xuống xe trước, còn Lục Nghiên Tịch bảo tài xế đưa mình về biệt thự.
Lý Mỹ Lệ đã rời khỏi Phong Thành ngay trong đêm, dì Lý bận rộn trong bếp, lúc thấy cô thì cất lời chào hỏi, nhưng không mấy nhiệt tình hay thân thiết như trước nữa.
“Dì Lý, xin lỗi, dì có mỗi một cô con gái mà lại khiến cô ấy phải chịu nhiều ấm ức như vậy.” Tận sâu thâm tâm, Lục Nghiên Tịch vẫn luôn cảm thấy áy náy.
Một mình dì Lý nuôi lớn Lý Mỹ Lệ, chắc chắn rất đau lòng.
Dì Lý lắc đầu, trong giới thượng lưu xảy ra rất nhiều chuyện kiểu này.
Vì chủ nhân không muốn chịu trách nhiệm nên đổ hết lỗi sai lên người giúp việc.
Lỹ Mỹ Lệ cũng chỉ tình cờ gặp phải thôi.
“Không sao đâu.
Đúng rồi mợ chủ, hôm nay tôi làm rất nhiều món chay, cô ăn nhiều vào một chút.
Dạo này tóc cô rụng hơi nhiều đấy.” Dì Lý vừa nói vừa bưng mấy món rau xanh từ trong bếp ra: “Bổ sung ít vitamin.”
Lục Nghiên Tịch sững sờ hồi lâu, từ từ đưa tay lên đầu túm một nắm, lập tức rụng ra bốn năm sợi.
Cô vội vã lên lầu, cũng tìm thấy một ít ở trên gối.
Ngày nào dì Lý cũng dọn dẹp mà vẫn còn sót, cô sốt sắng gọi điện cho Mộ Bảo Vinh.
“Thuốc cũng có tác dụng phụ nhất định, rụng một ít tóc là chuyện thường.
Cô cắt ngắn cũng vậy, tranh thủ thời gian đi, bằng không đến lúc đó ngay cả hóa trị cũng không trị được đâu.” Mộ Bảo Vinh định khuyên nhủ nhưng Lục Nghiên Tịch đã cúp máy giữa chừng rồi.
“Gọi điện cho ai thế?” Tư Bác Văn đẩy cửa vào, vẻ mặt luôn hờ hững, xa cách.
“Cho bạn.” Lục Nghiên Tịch trả lời, đang định đi ra ngoài thì bị Tư Bác Văn ngăn lại.
“Chút nữa phải đến nhà cô, sửa sang một chút đi.” Nói xong, Tư Bác Văn đi thẳng vào phòng tắm.
“Có chuyện gì thế?” Về nhà làm gì? Lục Nghiên Tịch mờ mịt.
“Lục Nghiên Tịch, rốt cuộc cô đang bận gì thế?” Chuyện quan trọng như vậy mà cũng có thể quên, hơn nữa anh đã nhắc cô từ lâu rồi.
Tư Bác Văn bỗng thấy bực bội trong lòng, không nhắc cô nữa mà đi vào phòng tắm.
Lục Nghiên Tịch càng ngơ ngác hơn, thay quần áo rồi xuống lầu: “Dì Lý, hôm nay Tư Bác Văn có nói không ăn cơm ở nhà không?”
Dì Lý ngẫm nghĩ một chút, sau đó gật đầu lia lịa: “Có, hôm nay ba mẹ cô muốn tổ chức tiệc trong nhà, cho nên không cần nấu cơm.” Dì Lý nhìn đồ ăn trên bàn, có chút bất đắc dĩ.
Thế mà lại quên mất.
Chờ Tư Bác Văn đi ra, hai người cùng đi đến nhà họ Lục.
Vừa xuống xe, cô giúp việc đã bước tới đón, có lẽ vì lâu ngày không gặp Lục Nghiên Tịch nên Lý Tang Du cũng bước ra: “Nghiên Tịch.”
“Mẹ.” Lục Nghiên Tịch cũng đi tới, được mẹ mình cầm tay.
“Đang chờ các con đến ăn cơm đấy.
Bác Văn, đi thôi.” Lý Tang Du không dồn hết sự chú ý cho con gái, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn sang Tư Bác Văn, trong mắt đầy vẻ vui mừng.
Tư Bác Văn cũng thay đổi lại dáng vẻ mọi khi, vừa xuống xe đã khẽ mỉm cười: “Mẹ, hai người cứ đi trước đi, con cầm đồ đã.”
“Được.” Lý Tang Du trả lời, vừa kéo Lục Nghiên Tịch đi vừa không quên khen ngợi con rể của mình: “Về phía công ty, Bác Văn làm rất tốt.
Thời gian này lại lấy được thêm mấy hợp đồng, kiếm về không ít.
Vừa nãy dượng con cũng khen nó không ngớt miệng đấy.”
Nhắc tới Tư Bác Văn, Lý Tang Du cười suốt.
“Vâng.” Lục Nghiên Tịch khẽ đáp lại một câu, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ.
Vào trong phòng, tất cả mọi người đều có mặt, Vu Diễm My ngồi bên cạnh, chào hỏi xong cũng không nói thêm gì nữa.
Yên tĩnh đến mức hơi kỳ lạ.
“Mẹ, mấy giờ ba mẹ bay thế?” Sau khi ngồi xuống, Lục Nghiên Tịch cười hỏi.
Sau khi giao Lục Thị cho Tư Bác Văn xong, Lục Huyền Lâm cùng Lý Tang Du bàn bạc đi du lịch nước ngoài, nhưng vẫn lo cho Lục Thị, nên mới kéo dài đến tận bây giờ.
Bây giờ việc kinh doanh của Lục Thị đã ngày càng phát triển, hai ông bà cũng yên tâm.
“Bay tám giờ sáng mai.” Lục Huyền Lâm trả lời, bước tới xoa đầu Lục Nghiên Tịch theo bản năng.
Nhưng lại bị Lý Tang Du đập tay ra: “Con bé đã lấy chồng rồi mà anh vẫn còn làm thế.” Bà trừng mắt với ông.
“Thì vẫn là con gái anh mà, đúng không?” Lục Huyền Lâm mỉm cười, như thể đang hỏi Lục Nghiên Tịch, nhưng thật ra là đang nhìn Tư Bác Văn..