Lúc đến Los Angeles đã là mười giờ sáng ngày hôm sau, Lục Nghiên Tịch vội vàng chạy thẳng đến bệnh viện.
Khoảnh khắc bước vào cửa, cô đã hy vọng đó chỉ là một cuộc gọi lừa đảo mà thôi.
Nhưng làm gì có lừa đảo nào mà không đề cập đến tiền cơ chứ!
Trong lòng đã tin quá nửa rồi nhưng vẫn điên cuồng tìm lý do chỉ để tự nhủ với bản thân rằng, đó không phải là ba mẹ mình đâu…
Lúc Lục Nghiên Tịch đến cửa, đứng ở ngoài phòng điều trị tích cực, cô bỗng dừng lại, thở hổn hển, dựa sát vào vách tường, thậm chí còn không có dũng khí để thò đầu ra liếc nhìn.
“Người nhà bệnh nhân chưa đến sao?” Bỗng nhiên bên trong có một giọng tiếng Anh chuẩn người bản xứ vang lên.
“Vâng.”
Ngay sau đó hai người đẩy cửa ra, thấy Lục Nghiên Tịch ở cửa, không giấu nổi kinh ngạc: “Sao giờ cô mới đến? Mau vào đi.” Bác sĩ nam đi đầu nói với giọng điệu khá “hung dữ”.
Lục Nghiên Tịch không để ý đến, sượt qua ông ta đi vào trong.
Hai giường bệnh, một người đeo mặt nạ dưỡng khí, một người khác thì dường như đã buông bỏ, nằm yên trên giường bệnh.
Trên người ông đắp một tấm chăn mỏng màu trắng, sắc mặt tái nhợt.
Phần dưới cổ quấn băng gạc, trên trán cũng có, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô nhận ra được đây chính là ba của cô.
“Ba…” Cô sải một bước mà gần bằng ba bước, ngồi xổm xuống cạnh giường bệnh, nhìn ông đang nhắm chặt mắt.
Cô lại nhìn sang phía Lý Tang Du bên cạnh, bà cũng như vậy, không có phản ứng gì với sự xuất hiện của Lục Nghiên Tịch.
Vị bác sĩ áo trắng tóc vàng lúc nãy đi vào, nâng tay vỗ vai Lục Nghiên Tịch: “Ba cô bị thương nặng, mất quá nhiều máu, tim cũng bị tổn thương dẫn đến mất chức năng tuần hoàn máu…” Ông ta nói một đống thuật ngữ, câu cuối cùng là: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Lục Huyền Lâm chỉ có thể sống nhiều nhất là hai tiếng nữa, vì không có nguồn cung cấp máu nên dẫn đến các bộ phận của cơ thể cũng bị ảnh hưởng, cuối cùng ông sẽ qua đời.
Lý Tang Du thì may mắn hơn.
Lúc cảnh sát đến, Lục Huyền Lâm đã che chở hết cho bà nên bà không bị thương quá nặng, nhưng bản thân bà lại chọn lựa khép mình lại, nếu sau hôn mê mà vẫn chưa tỉnh lại thì có thể cả đời này sẽ trở thành một người thực vật.
Lục Nghiên Tịch nghe xong, trong đầu như chỉ còn lại âm thanh ù ù.
Trong vòng một ngày thôi mà cô đã mất đi hai người thân yêu nhất sao? Cô không dám tưởng tượng, chỉ có thể cắn chặt môi, đau đớn trên môi cùng với mùi máu tanh đã nhắc nhở cô rằng, đây chính là sự thật.
“Cảm ơn.” Tư Bác Văn đã đứng ở phía sau từ lâu, ôm Lục Nghiên Tịch vào trong lòng.
Sau khi cảm ơn bác sĩ xong, anh đỡ Lục Nghiên Tịch đang ngồi dưới đất đứng lên: “Lục Nghiên Tịch, bình tĩnh lại chút đi.”
Bình tĩnh sao?
Cô lẩm bẩm trong miệng mấy câu, chua xót nơi khóe miệng càng lúc càng lớn hơn.
Sao mà bình tĩnh cho được? Thậm chí cô còn không hề gào thét chút nào.
Một bên tay của cô nắm lấy tay của Lục Huyền Lâm, một bên nắm tay của Lý Tang Du, ngồi ở giữa mà khẽ giọng nói về quá khứ của cả nhà.
Cô là con gái duy nhất, luôn được ba mẹ cưng chiều hết mực, thậm chí vì kết hôn mà công ty cũng có thể giao lại cho Tư Bác Văn, thế vậy mà… Nếu cô không kết hôn, ba vẫn quản lý công ty, cả đời cũng không bao giờ có thời gian đưa mẹ đến Los Angeles, vậy không phải vẫn còn sống sao?
Cô vô tình đã ôm hết lỗi lầm về mình.
Khi cả nhà Vương Chấn đến đã thấy cảnh Lục Nghiên Tịch khóc nức nở, Tư Bác Văn ở bên cạnh dỗ dành, còn Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du thì đúng như dự liệu của họ, phải chết.
“Nghiên Tịch, đừng buồn nữa, cháu không thể sụp đổ được đâu.” Lục Hương Cầm an ủi với vẻ mặt buồn bã, lập tức đẩy Tư Bác Văn ra.
Ánh mắt nhìn sang Lục Huyền Lâm, thấy sắc mặt của ông không khác người chết là bao mới yên tâm chút.
Vu Diễm My cũng giả vờ đi đến kéo lấy tay Lục Nghiên Tịch, nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi mà Nghiên Tịch, đừng khóc nữa, khóc cũng không thay đổi được gì cả mà.”
Vừa dứt lời, khóe miệng cô ta đã từ từ nhếch lên.
Lục Nghiên Tịch sững sờ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Vu Diễm My.
Nụ cười kia đã kích thích đến thần kinh cô, thậm chí còn khiến trong lòng cô nảy sinh ra một ý tưởng chưa thành hình.
Cô đột nhiên đứng phắt dậy, tát mạnh một cái vào mặt Vu Diễm My: “Chị nói gì cơ?” Cô cố đè thấp giọng xuống, lộ ra vẻ âm trầm.
Cô sợ làm phiền đến ba mẹ.
Vu Diễm My cũng chẳng để ý gì nữa, bị tát một cái khiến lửa giận vụt lên, cô ta vung tay, nhưng đánh được nửa đường đã bị Tư Bác Văn ngăn lại: “Tư Bác Văn, anh làm gì vậy?”
“Nghiên Tịch, chị cháu đang an ủi cháu thôi mà, sao lại vung tay đánh người như thế? Ba mẹ cháu đã mất nhưng cháu cũng không thể trút giận lên người chị cháu chứ?” Lục Hương Cầm đứng lên, trên mặt đầy vẻ đau khổ, giật tay Vu Diễm My khỏi tay của Tư Bác Văn, tức giận trợn mắt nhìn Tư Bác Văn.
“Các người cút đi, mau cút khỏi đây.” Lục Nghiên Tịch đè thấp giọng xuống, tức đến run cả người, tay nắm chặt đến mức móng tay cắm cả vào tay cũng không biết.
Cô sợ, sợ rằng mình sẽ không nhịn được.
Dường như hai mẹ con nhà này đến là muốn để cô tức chết.
“Lục Nghiên Tịch, cô nói vậy là có ý gì? Chúng tôi đã ngồi máy bay cả một ngày mới đến mà cô đã đuổi chúng tôi đi? Đúng là làm ơn mắc oán mà! Cô đáng đời lắm!” Lục Hương Cầm là trưởng bối lại bị một tiểu bối quát như vậy, đương nhiên không thể chịu đựng được.
Nháo nhào mấy câu, bà ta còn không quên rắc muối vào vết thương của Lục Nghiên Tịch: “Nếu không phải vì cô không mang điện thoại theo, ba mẹ cô cũng sẽ không lo lắng cho cô mà tối muộn đi ra ngoài, cũng sẽ không bị thương!”
Lục Nghiên Tịch đột nhiên nhớ đến cuộc gọi mà dì Lý nhận được, cảm giác tội lỗi trong lòng lại dâng lên, hai chân cô lập tức mất sức, ngồi bệt xuống đất.
Tư Bác Văn vội vàng đỡ người trên mặt đất dậy, nhưng không nói lời nào cả.
“Các người đi đi, đi nhanh lên… Tôi không muốn gặp lại các người nữa, không muốn…” Giọng Lục Nghiên Tịch hơi khàn cả đi, nói chuyện cũng hơi run rẩy.
Vu Diễm My thấy bộ dạng đau lòng muốn chết của Lục Nghiên Tịch, hơi bối rối, kéo Lục Hương Cầm, nuốt lại lời chưa nói về.
Vương Chấn vẫn không nói gì, thờ ơ nhìn tất cả, không giống dáng vẻ vẫn luôn nịnh bợ Lục Huyền Lâm lúc bình thường.
Lục Nghiên Tịch cũng chẳng rảnh đi quan tâm đến ông ta.
Đang lúc ồn ào, không ai để ý đến bàn tay của Lục Huyền Lâm đã hơi động đậy.
Lục Nghiên Tịch còn chưa bình tĩnh lại, cô chợt nghe thấy tiếng máy móc bíp bíp bíp vang lên, theo bản năng nhìn sang giường bệnh, cơ thể Lục Huyền Lâm bắt đầu co giật.
“Ba, ba! Bác sĩ, bác sĩ!” Không biết Lục Nghiên Tịch lấy đâu ra sức lực, tránh khỏi Tư Bác Văn, nhoài người đến bên mép giường, nắm chặt tay Lục Huyền Lâm.
Ngay sau đó bác sĩ nối tiếp nhau đi vào, đuổi cả nhà Vương Chấn và Tư Bác Văn ra ngoài, bắt đầu tiến hành cấp cứu cho Lục Huyền Lâm.
Nửa tiếng sau, bác sĩ đầu đầy mồ hôi buông tay xuống: “Nói chuyện lần cuối đi.”
Lần cuối…
Hi vọng mà Lục Nghiên Tịch vừa nhen nhóm đã vụt tan biến.
Thấy ánh mắt trống rỗng của Lục Huyền Lâm, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
“Ba, con xin lỗi, con xin lỗi…”
Lục Huyền Lâm hơi nghiêng đầu, nhìn sang Lý Tang Du bên cạnh, ánh mắt lập tức liếc về phía cửa, nhìn người phía sau cánh cửa kia: “Các, các người…”.