Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Lục Nghiên Tịch còn đang thúc giục Tư Bác Văn nhanh lên thì đúng lúc điện thoại của Tư Bác Văn reo chuông, anh chợt trầm mặt xuống, tránh Lục Nghiên Tịch đi tới bên cạnh ban công, nói chừng hơn mười phút, lúc về đến trước bàn ăn thì mặt mày cũng lạnh tanh.
Khi ăn cơm, tốc độ của Tư Bác Văn chậm hơn bình thường gấp đôi, uống mãi một lúc rồi mà cốc sữa vẫn dư lại một phần ba.
Từ đầu Lục Nghiên Tịch đã cảm thấy khó hiểu, vốn cũng định hỏi, nhưng lại cho rằng là chuyện công ty, từ sâu trong tiềm thức cô muốn ỷ lại Tư Bác Văn.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, Tư Bác Văn lại nhận tiếp một cuộc điện thoại rồi rời đi trước.

Lục Nghiên Tịch chỉ đành tới công ty một mình.
Cô đến công ty sớm hơn nửa tiếng, sau khi sắp xếp công việc trong tay thì áng chừng thời gian, xuống sảnh dưới lầu định chờ gặp mặt thư ký mới của Tư Bác Văn.
Nghe nói cô gái này từng làm thư ký cho một CEO công ty nước ngoài nổi danh, giờ lại bất ngờ trở về nhận lời mời về làm thư ký cho tổng giám đốc Lục Thị.

Rõ ràng với kinh nghiệm như vậy có thể không làm ngành này cũng được, nhưng nghe bên phỏng vấn nói cô gái này đích thân tìm tới cửa, lại vì lý lịch rất hoành tráng nên được tuyển thẳng.
Lục Nghiên Tịch hơi tò mò đối với cô gái thẳng thắn này.
Cô hẹn người ta ở phòng họp, vốn tưởng trước giờ làm sẽ gặp được, nào ngờ đâu đợi tới chín giờ sáng mới thấy cô thư ký mới này ung dung đến muộn.
Cô gái có mái tóc thẳng dài, make up kiểu hoa anh đào thời thượng, mặc váy vest màu đen vô cùng tôn dáng.

Đặc biệt là gương mặt vừa gặp đã tràn đầy ý cười kia, chỉ nghe cô ta áy náy nói: “Xin lỗi chị Tịch nhé, hôm nay tôi có chút việc, giờ bắt đầu công việc luôn chứ ạ?”

Cô ta tự làm quen, gọi thân mật vô cùng, trên mặt cũng nở nụ cười thích đáng.
Ban đầu Lục Nghiên Tịch còn hơi tức giận, nhưng dù gì cũng là ngày đầu tiên, đành phải kìm nén cảm xúc, dẫn người tới văn phòng, giới thiệu sơ lược công việc trước đó của Chu Nhã Khiết cho cô ta.
Cô gái này tên là Uông Minh Nhã, là một cô gái trẻ rất có năng lực.

Cô ta tiếp thu nhanh, thậm chí còn làm luôn cả công việc của Lục Nghiên Tịch, khiến Lục Nghiên Tịch rảnh ra rất nhiều thời gian.
Tới giờ nghỉ trưa, Lục Nghiên Tịch đi tìm Chu Nhã Khiết.
Cô ấy thuê lại một cửa hàng mặt tiền không nhỏ, đã bắt tay vào trang hoàng, hôm nay muốn đi xem thiết kế nên đã hẹn Lục Nghiên Tịch từ sớm.
Xe vừa dừng, Chu Nhã Khiết đã chạy tới đón: “Cậu ăn cơm chưa?”
Lục Nghiên Tịch lắc đầu, vừa tan tầm là cô vội chạy đến ngay.
“Thế bọn mình tìm chỗ nào ăn cơm đã, vừa ăn vừa nói.” Chu Nhã Khiết đề nghị, tìm một nhà hàng khá ngon gần đó.
Chờ ăn xong, Chu Nhã Khiết mới lấy ra một bản thiết kế, bắt đầu thảo luận phòng làm việc lý tưởng của mình với Lục Nghiên Tịch.
“Studio chụp ảnh à?” Trong lúc Chu Nhã Khiết nói, Lục Nghiên Tịch còn đang nghi ngờ sao phải thiết kế kiểu châu Âu phục cổ như vậy, càng nghe lại càng là lạ, thứ hiện ra trong đầu cô chính là studio chụp ảnh.
Chu Nhã Khiết gật đầu, ý cười càng sâu: “Tớ thích từ lâu rồi, chẳng qua lúc ấy vẫn lựa chọn kiếm tiền trước.

Giờ có cơ hội, đương nhiên phải làm việc mình thích chứ.”
Giọng điệu của cô ấy nghe như tìm một lý do cho bản thân vậy.

Tuy là nói vì muốn xứng với Mộ Bảo Vinh, nhưng thực ra là thực hiện giấc mộng của mình, như vậy thật tốt.
Chu Nhã Khiết thoáng khựng lại, sau đó như nhớ tới cái gì, nhìn chằm chằm Lục Nghiên Tịch, ánh mắt phức tạp: “À đúng rồi, thời gian này cậu có định đi viện khám lại không? Có cần tớ đi cùng không?”
“Muốn đi cùng tớ hay muốn đi gặp ai kia cơ?” Lục Nghiên Tịch vạch trần cô ấy không chút nể nang, còn tặng cho cô ấy một cái lườm.

Nhưng khoảnh khắc cô đảo mắt lại vừa vặn bắt gặp hai người.
Một nam một nữ sánh vai nhau, người con gái kéo tay người đàn ông bên cạnh, thân mật như vợ chồng, thoạt trông rất xứng đôi.
Không ngờ lại gặp Tư Bác Văn ở đây, chẳng trách anh nói trưa nay không cùng ăn cơm!
Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch giận đến mức vỗ bàn đứng lên, lửa giận thiêu đốt lồng ngực, khiến cô không chỗ phát tiết.
Cô đang muốn bước nhanh tiến lên chất vấn, ai ngờ cô gái kia chợt nghiêng người, dính sát vào người Tư Bác Văn mà làm nũng, đồng thời cũng khiến Lục Nghiên Tịch nhìn rõ mặt cô ta.
Ngụy Như Mai!

Cô ta trở lại rồi ư? Trong lúc Lục Nghiên Tịch còn đang tìm cô ta thì Ngụy Như Mai đã lẳng lặng trở lại rồi…
“Nghiên Tịch, cậu sao thế?” Thấy Lục Nghiên Tịch bỗng nhiên khác thường, Chu Nhã Khiết hoang mang khó hiểu, cũng bước lên vài bước nhìn về phía cánh cửa khá đông người, ngơ ngác hồi lâu.

Lục Nghiên Tịch thấy ai mà kinh ngạc thế?
Lục Nghiên Tịch vẫn không đáp lại câu hỏi của Chu Nhã Khiết, khiến cô ấy hơi luống cuống, đẩy khẽ Lục Nghiên Tịch.
Lúc này Lục Nghiên Tịch mới hoàn hồn, nhìn Chu Nhã Khiết trước mắt, suýt thì không nhịn được nỗi chua xót chợt dâng lên trong lòng.
Nhưng cô vẫn phải nén chịu, sự quật cường khiến cô không muốn lộ ra sự yếu ớt trước mặt bất cứ ai.
“Chu Nhã Khiết, cậu cần làm gì thì cứ làm trước đi.

Tớ có chút việc, tối nay lại đến tìm cậu sau.” Dứt lời, Lục Nghiên Tịch lấy túi xách, chạy bước nhỏ xuống lầu, xuống tới nơi thì hai bóng người vừa rồi đã mất hút.
Cô cản một chiếc taxi trên đường lại: “Đến tập đoàn Hoắc Thị.” Cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Từ nơi này tới tập đoàn Hoắc Thị cũng chỉ tốn hơn mười phút, dọc đường cô đã gọi báo trước cho Hoắc Vũ Khải.
Đi thẳng một mạch tới sảnh khách của Hoắc Thị, cô bước thẳng vào thang máy.
Ban đầu cô định đi thang máy chuyên dụng, nhưng thang máy vừa dừng tại tầng hai bảy, còn cần chờ một lát.

Giờ cô đang rất vội, vậy là quyết đoán bước vào thang máy vận chuyển hàng hóa bên kia.
Nhân viên giao hàng bên trong mang theo thùng gỗ ghép bằng đinh đặt dưới đất, có một cây đinh chìa ra ngoài, Lục Nghiên Tịch không hề phát hiện.
Chờ tới tầng trệt, nhân viên giao hàng bước ra trước, chỉ nghe ‘xoẹt’ một tiếng, Lục Nghiên Tịch phản xạ nhìn xuống chân mình, váy đã bị rạch rách một đoạn, vệt máu từ từ rỉ ra.
“Xin lỗi thưa cô, tôi giúp cô cầm máu rồi đưa cô tới bệnh viện được không ạ?” Giọng nhân viên giao hàng non choẹt, rõ ràng đã bị dọa cho khiếp vía.


Đặc biệt là khi thấy đùi của cô gái mình va phải chảy không ít máu.
“Không sao đâu.” Lục Nghiên Tịch luôn mang theo thuốc cầm máu, cô nhanh chóng thoa một ít rồi vọt thẳng vào văn phòng tổng giám đốc Hoắc Thị như không có việc gì.
Cửa vang lên tiếng gõ trầm đục, Hoắc Vũ Khải ngẩng phắt đầu lên, thấy là Lục Nghiên Tịch thì thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Anh xong ngay đây.” Nói xong, tốc độ trên tay của anh ta càng tăng nhanh hơn.
“Ngụy Như Mai về từ bao giờ thế?” Lúc Lục Nghiên Tịch hỏi, giọng nói bất giác trở nên căng thẳng.
Trong thâm tâm, cô rất sợ, sợ chỉ cần Ngụy Như Mai trở về là sẽ phá vỡ hết mọi thứ.

Cô hy vọng mình chỉ nhìn lầm mà thôi.
Nghe được tên của Ngụy Như Mai, Hoắc Vũ Khải thoáng khựng người lại, sau đó chậm rãi ngước nhìn Lục Nghiên Tịch, gật đầu nói: “Tư Bác Văn chưa bao giờ ngừng việc tìm kiếm Ngụy Như Mai.

Người của anh tra được Ngụy Như Mai từng xuất hiện ở Los Angeles một thời gian, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

Mãi tới hôm qua người của anh mới tra được ghi chép nhập cảnh của Ngụy Như Mai.

Là Tư Bác Văn đón người về, bảy giờ sáng nay đến sân bay.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận