Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Chẳng trách sáng nay Tư Bác Văn thấp thỏm không yên, còn đi làm muộn, đến bữa trưa cũng không hỏi Lục Nghiên Tịch một câu, thậm chí chẳng buồn gửi tin nhắn.
Lòng cô dần hiện rõ đáp án.

Ngay từ đầu cô vẫn luôn mê man không tỉnh, mong đợi giấc mộng hư ảo mờ mịt kia trở thành sự thật.
“Vũ Khải, chuẩn bị chuyện đi Los Angeles đi, chắc em sẽ dọn khỏi biệt thự sớm thôi.” Nếu Ngụy Như Mai trở về, cô cũng không còn quyền lợi ở bên Tư Bác Văn nữa.
Còn chưa bắt đầu tranh đoạt thì cô đã từ bỏ.

Chỉ vì cô đã từng thấy Tư Bác Văn đối xử với Ngụy Như Mai thế nào.
“Ừ.” Hoắc Vũ Khải đồng ý vô cùng nhanh gọn, thấy Lục Nghiên Tịch khó chịu, anh ta lại thấy hớn hở, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng.
“Được rồi, vậy em giữ cho sức khỏe mẹ em ổn định trước đã, sau đó chúng ta có thể mau chóng xuất phát.” Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là khiến cô không có cơ hội nhìn thấy Tư Bác Văn và Ngụy Như Mai ở bên nhau.
Hoắc Vũ Khải không đồng ý ngay lập tức, ánh mắt lại nhìn cô sâu thẳm hơn: “Nghiên Tịch, đừng hành động theo cảm tính, hãy suy nghĩ cho thật kỹ.

Có lẽ chờ đến khi em trở lại, em sẽ không còn là mợ Tư nữa đâu.”
Lời này của anh ta là thật.
Lục Nghiên Tịch gật đầu, rời khỏi Hoắc Thị, lập tức trở về biệt thự.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là mấy vali hành lý loại cao cấp được đặt làm, màu tím nhạt.

Nếu Lục Nghiên Tịch không nhớ lầm thì đây là màu Ngụy Như Mai thích nhất.
“Dì Lý?” Cô khẽ gọi một tiếng.
Dì Lý vừa mới tắt bếp đi ra, thấy Lục Nghiên Tịch thì vẻ mặt hơi khó coi: “Mợ chủ, sao tự nhiên cô lại về? Cô quên gì à? Ngồi nghỉ một lát trước đi đã, tôi đi lấy cho cô ngay.”
Dứt lời, dì Lý định chạy lên tầng, bàn tay già nua run nhè nhẹ.
“Không cần đâu.” Giọng Lục Nghiên Tịch lạnh nhạt vô cùng, ánh mắt vẫn dừng tại mấy vali hành lý trước mặt, sải bước lao thẳng lên tầng.
Cô chưa bao giờ giận dữ thế này, cảm giác nghèn nghẹn cũng chưa từng có.

Bỗng chốc, cô bị cơn giận làm cho mụ đầu, không cách nào lo lắng bất cứ chuyện gì khác.
Có tiếng động từ phòng sách vang tới, cô đẩy thẳng cửa đi vào, ban đầu còn lửa giận bừng bừng, nhưng vừa thấy hai người trên ghế làm việc thì hết thảy lập tức tan thành mây khói.
Ngụy Như Mai ngồi trên đùi Tư Bác Văn, chắn mất tầm nhìn của Lục Nghiên Tịch.

Nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng và sự thân mật của hai người lúc này thôi cũng đủ để cô biết sắp xảy ra chuyện gì rồi.
“Tư Bác Văn, anh đối xử với tôi như vậy sao?” Những ngọt ngào hai ngày trước cứ như chỉ là gió thoảng mấy trôi thôi.

Từng thứ lần lượt hiện lên trong đầu Lục Nghiên Tịch, trở nên nực cười đến cùng cực.
Nghe thấy tiếng Lục Nghiên Tịch, Ngụy Như Mai giật mình kêu lên một tiếng, hoảng sợ quay đầu nhìn cô, đột nhiên che miệng lại, tức tốc xuống khỏi người Tư Bác Văn: “Nghiên Tịch, sao cô lại tới đây? Tôi… tôi chỉ đang xem mắt cho Bác Văn thôi, anh ấy bị bụi bay vào mắt.”
Lý do này đúng là không hề qua loa lấy lệ một cách bình thường.

Lục Nghiên Tịch chỉ nhìn Ngụy Như Mai thôi cũng thấy buồn nôn, cô quay sang nhìn Tư Bác Văn.
Lạnh nhạt, còn lạnh hơn cô nghĩ nhiều lắm.

Đáy mắt giận dữ của anh đảo qua Lục Nghiên Tịch cứ như vô cùng nổi giận khi bị cô cắt ngang vậy.
Nhưng anh không nói lấy một câu.
Biểu hiện này nằm ngoài dự đoán của Ngụy Như Mai.

Nếu là trước kia, Tư Bác Văn sẽ chẳng như thế! Trong lòng Ngụy Như Mai cũng không dám chắc chắn: “Nghiên Tịch, cô đừng hiểu lầm, thật sự không như cô nghĩ đâu.

Hôm nay tôi vừa trở về, Bác Văn chỉ đi đón tôi thôi.” Vừa nói, cô ta vừa nhích xa khỏi Tư Bác Văn.
Nhưng cô ta còn chưa bước được một bước đã bị Tư Bác Văn lập tức kéo lại, ngồi thẳng vào lòng anh: “Không có hiểu lầm.”
Bốn chữ thản nhiên đánh bại phòng tuyến cuối cùng của Lục Nghiên Tịch, nhưng cô vẫn giữ lại chút trông mong cuối cùng: “Chúng ta đã kết hôn rồi.” Nếu đã kết hôn, cô vẫn còn quyền lợi này.
Nhưng Tư Bác Văn cũng thẳng tay ném ra một xấp tài liệu: “Lục Nghiên Tịch, vậy chúng ta ly hôn đi, trả Lục Thị lại cho cô.” Thái độ và giọng điệu của Tư Bác Văn không có nửa phần đùa cợt.
Ngụy Như Mai nằm trong lòng anh thì nụ cười được như ý nguyện.

Lục Nghiên Tịch, thấy rồi chứ? Cho dù tôi đi xa nhiều năm mới trở lại, thứ gì là của tôi thì vẫn là của tôi thôi! Đừng có nói là tranh giành cướp đoạt, dù cô ta không làm gì thì thứ đó vẫn là của cô ta.
Nghĩ tới đây, Ngụy Như Mai đắc ý ngước đầu lên, còn làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ nữa, cơn tức của Lục Nghiên Tịch càng nghẹn ứ không thể giải tỏa.
“Tư Bác Văn, lợi dụng xong là có thể vứt bỏ phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi không đời nào ly hôn, tuyệt đối không có chuyện ấy đâu!” Lục Nghiên Tịch nói xong, nhìn thẳng vào Ngụy Như Mai: “Chỉ cần tôi không ly hôn, cô vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một ả tình nhân thôi, vĩnh viễn…”
Dứt lời, thấy vẻ mặt Ngụy Như Mai vô cùng khó coi, trong lòng cô mới thư thái hơn được một chút.
Sau vài phút im lặng, Lục Nghiên Tịch lạnh nhạt xoay người xuống lầu, vết đỏ tươi trên chân cô làm Tư Bác Văn nhức mắt.
“Bác Văn…” Tới khi Lục Nghiên Tịch đi rồi, Tư Bác Văn cũng không nói thêm gì cả, chỉ lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa, cũng không rõ đang nghĩ gì.

Trái tim Ngụy Như Mai có hơi bối rối, anh thế này khiến cô ta thấy hốt hoảng.
Dứt lời, cô ta nhấc một chân sang bên kia Tư Bác Văn, trực tiếp ngồi đối diện anh, bàn tay nhỏ không ngừng du di trên người Tư Bác Văn, đầu cũng từ từ cúi xuống, khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm nhau.
Tư Bác Văn mới lên tiếng: “Em còn chưa nói tôi nghe vì sao lại rời xa tôi lâu như thế.”
Nếu không phải như vậy, giờ này con của hai người có khi đã biết đi mua nước mắm rồi.
Sắc mặt Ngụy Như Mai cứng đờ, còn tưởng Tư Bác Văn quên đề tài này rồi, không ngờ quay đi quay lại vẫn bị nhắc tới.

Viền mắt cô ta thoáng cái ửng đỏ, đáy mắt rưng rưng: “Xin lỗi Bác Văn, lúc ấy em cũng là bất đắc dĩ thôi… Trong nhà xảy ra chuyện, em không còn cách nào khác, đành phải trở về, thậm chí còn không kịp nói với anh một tiếng, nhưng mà em…”
“Chuyện gì mà khiến em không nói không rằng đã bỏ đi? Chuyện gì mà khiến em bao năm qua không một tin tức? Ngụy Như Mai, em biến mất bao lâu rồi?” Lời này của Tư Bác Văn tràn đầy chất vấn và bất mãn.

Nhiều năm như thế, cũng không biết cô ta đã vượt qua thế nào.
Vậy mà giờ cô ta trở về, lại không chịu nhắc tới một câu.
“Bác Văn, em không cố ý mà, em thật sự có chuyện khó nói…” Ngụy Như Mai muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng đã bị Tư Bác Văn cắt ngang.
Anh đứng bật dậy, thẳng tay đẩy Ngụy Như Mai ra rồi chống tay xuống bàn, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta, như muốn nhìn thấu sự thành thật bên trong: “Chuyện khó nói của em chính là mang thai sao?”
Giọng anh rất nhẹ, nhẹ tựa lông chim phất qua đáy lòng, nhưng lại khơi dậy sóng cuộn biển gầm.
Ngụy Như Mai há hốc miệng muốn giải thích, nhưng cả một hồi lâu cũng không thể thốt ra lời nào.
Sao lại thế được chứ? Cô ta giấu kỹ lắm mà.

Sao vẫn bị Tư Bác Văn phát hiện…
“Chờ em nghĩ xong nên giải thích thế nào thì hẵng nói cho tôi biết.” Cuối cùng, Tư Bác Văn thỏa hiệp trước, anh đứng cách ra vài bước, nói xong mới xoay người xuống lầu.
Vừa đi anh vừa gọi vào một dãy số lạ: “Bây giờ Lục Nghiên Tịch đang làm gì?”
“Sau khi rời biệt thự, cô ấy vào thẳng bệnh viện.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui