Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Lục Nghiên Tịch làm việc như mọi ngày, sau khi xử lý hết các tài liệu, Uông Minh Nhã ở bên cạnh cũng bắt đầu học tập.
Dù gì cũng là người từng làm việc ở công ty lớn, năng lực làm việc của cô ta rất mạnh, học cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã quen thuộc với quy trình hoạt động của công ty, so với Lục Nghiên Tịch cũng chẳng kém là bao.
“Cô học rất nhanh.” Lục Nghiên Tịch không nhịn được mà khen thưởng.
Uông Minh Nhã cười khì khì: “Trau dồi mà thành đấy, sức cạnh tranh ở nước ngoài cũng chẳng ít hơn trong nước, chỉ cần không chú ý gây ra sai sót là sẽ bị đuổi luôn.” Cô ta bất lực xua tay, tiếp tục cầm một bản tài liệu qua.
“Đúng rồi, cô ở nước nào?” Lục Nghiên Tịch thấy hứng thú, hỏi tiếp.
“San Bernardino ở Los Angeles.” Uông Minh Nhã đáp.
“Los Angeles sao?” Lục Nghiên Tịch lẩm bẩm một tiếng, bỗng cười khổ: “Thành phố đó quả thực không an toàn chút nào.”
Ba mẹ chỉ đi du lịch thôi mà cũng có thể chết ở nơi đất khách quê người.

Đối với thành phố bầu trời Los Angeles này, cô rất chán ghét.
Cô định ngưng đề tài này, nhưng đúng lúc xoay người đi thì Uông Minh Nhã lại đi qua.

Thấy được sự ghét bỏ trên mặt của Lục Nghiên Tịch, cô ta bỗng thấy khó hiểu.
“Los Angeles khá tốt mà, được ví là thành phố bầu trời cũng chẳng phải giả.

Các phong cảnh, văn hóa, ẩm thực… còn rất an toàn, trị an ở đó còn được coi là khá tốt đấy, chỉ cần cô không dây vào người khác thì hầu như là an toàn.” Uông Minh Nhã ở đó mấy năm liền, ngay lập tức phản bác lại lời của Lục Nghiên Tịch, cũng muốn để Lục Nghiên Tịch thích nơi ấy.
Nhưng sắc mặt của Lục Nghiên Tịch lại từ ghét bỏ thành nghi ngờ: “Thật sự rất an toàn sao? Buổi tối có xuất hiện tình trạng chém người loạn lên không?”
“Trước giờ tôi chưa từng nghe nói.” Uông Minh Nhã không dám khẳng định, chỉ lắc lắc đầu.
Nếu như không phải vì trị an, vậy tại sao ba mẹ lại bị thương ở đó? Còn bị thương nặng như vậy nữa!
Lục Nghiên Tịch thấy hơi nghi ngờ.
“Sao vậy?” Uông Minh Nhã phát hiện nét mặt của Lục Nghiên Tịch bất thường, bèn vội vàng hỏi.
Lục Nghiên Tịch không trả lời, hẹn Hoắc Vũ Khải gặp nhau vào buổi trưa, cô muốn biết được nhiều hơn.
Bởi vì mới biết được chuyện này nên cả buổi sáng cô cứ buồn bực không nói tiếng nào, vất vả lắm mới ngồi được tới buổi trưa tan làm.

Cô còn chưa đứng dậy thì Uông Minh Nhã đã bước ra từ văn phòng giám đốc: “Nghiên Tịch, giám đốc Tư gọi cô vào, sắc mặt không tốt lắm đâu, cô cẩn thận một chút.”
“Hả?” Cả buổi sáng cô đều thấp thỏm, còn cho rằng Tư Bác Văn không để ý chuyện mình có ở biệt thự hay không.

Nghe được lời này, trong lòng cô bỗng chốc nguội lạnh, bây giờ nghe thấy anh gọi cô qua, cô cũng chẳng vui như trong tưởng tượng.
Ngụy Như Mai quay về rồi, cô nhớ rõ chuyện này.
Đang lúc nghĩ tới đây thì cô đã bước vào trong phòng: “Tổng giám đốc Tư.” Cô máy móc nở nụ cười trên mặt, muốn che giấu cảm xúc của mình.
“Lục Nghiên Tịch.” Tư Bác Văn khẽ khàng gọi tên cô, cũng đứng dậy, chậm rãi đi về phía Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch bất giác lùi bước, mãi cho tới khi bị chặn bởi bức tường, cô mới nuốt nước bọt: “Tổng giám đốc Tư tìm tôi có chuyện gì?” Cô cố gắng khiến bản thân duy trì sự bình tĩnh.
“Tôi có cho cô rời khỏi nhà chưa? Cô về nhà họ Lục ở, truyền thông sẽ nói chúng ta như thế nào đây? Làm vậy không tốt cho cả Lục Thị lẫn nhà họ Tư, buổi chiều dọn về ngay.” Tư Bác Văn lạnh giọng sai bảo.
Hóa ra sự quan tâm trong lời nói của anh chỉ là nhà họ Tư và Lục Thị mà thôi, Lục Nghiên Tịch cười khổ: “Không sao, tôi cũng từng nói rồi, đưa mẹ về nhà để thử xem có thể khiến bà ấy tỉnh lại hay không.”
Vấn đề này cô đã cân nhắc rất lâu, lúc trước chuyện ba mẹ nhà họ Lục bị thương rồi chết cũng gây nên không ít sóng gió.
“Tôi bảo cô trở về, chứ không phải hỏi cô.” Tư Bác Văn lạnh lùng nói xong, chẳng đợi Lục Nghiên Tịch mở miệng đã cúi đầu hôn.
Không ngờ người xuất hiện trong đầu anh lại là Lục Nghiên Tịch chứ không phải Ngụy Như Mai.

Anh đã cố ý để Ngụy Như Mai chiếm lấy đầu óc mình, nhưng thứ xuất hiện trong đầu anh lại là từng cái cau mày, từng nụ cười của Lục Nghiên Tịch.
Anh thấy hơi bực bội, bèn trút hết những lửa giận này lên Lục Nghiên Tịch.
Trước hai giờ chiều vào làm, Tư Bác Văn mới tha cho Lục Nghiên Tịch, cúi đầu nhìn cô, Tư Bác Văn mím môi không nói gì.
Anh rời khỏi xong liền đi tắm ngay.

Lục Nghiên Tịch đợi một lúc, đợi Tư Bác Văn ra ngoài rồi, cô mới chỉnh trang lại đầu tóc quần áo một lượt.
Hôm qua anh ấy và Ngụy Như Mai trai đơn gái chiếc ở biệt thự, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Với tình cảm của Tư Bác Văn và Ngụy Như Mai, e là đã làm chuyện đó rồi.

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy cả người khó chịu.
Trước khi ra ngoài, cô mặc chiếc áo thật dày, che cổ lại kỹ càng.
“Chiều hôm nay quay về.” Trước khi cô ra ngoài, Tư Bác Văn cố ý nhắc nhở một câu.
Không biết Lục Nghiên Tịch có nghe thấy không, cô không ngừng rảo bước ra ngoài.

Sau khi đóng cửa, cô lập tức xin nghỉ, Tư Bác Văn tưởng cô muốn đi chuyển đồ nên liền phê duyệt cho cô.
Sau khi được phê duyệt, Lục Nghiên Tịch lập tức thu dọn đồ đạc rồi xuống dưới gọi một chiếc taxi đi gặp Hoắc Vũ Khải.
Hai tiếng sau, Hoắc Vũ Khải đã ở chỗ hẹn, gọi hai tách cà phê, tiếp tục xem tài liệu.
Lúc Lục Nghiên Tịch tới, cô đúng lúc nhìn thấy Hoắc Vũ Khải cầm tách cà phê lên, nét mặt thoáng hiện vẻ đau buồn.
“Xin lỗi anh nhé, em tới muộn rồi.” Lục Nghiên Tịch vừa nói vừa ngồi xuống đối diện.
“Không sao.” Hoắc Vũ Khải liếc nhìn cổ của cô, sự đau lòng trong mắt nhanh chóng bị giấu đi: “Trước đó em nói với anh trong chuyện bác trai bác gái bị thương còn có điều chưa sáng tỏ.

Có chuyện gì vậy?”
Lục Nghiên Tịch kể lược lại lời Uông Minh Nhã nói với cô, sau đó kết hợp với các tin tức cô nhận được, hiển nhiên là khả năng rất nhỏ.
Không thể nào xui xẻo như vậy được, vừa khéo lại gặp phải.
“Cũng đúng, chúng ta đều bỏ qua chuyện này, lúc ấy cũng chẳng nghĩ nhiều.” Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch nói xong, tay nắm chặt cốc, nói như vậy là có người cố ý muốn báo thù!
Người đầu tiên anh ta nghĩ tới là Tư Bác Văn, cũng nhẹ giọng hỏi: “Có lẽ nào là Tư Bác Văn?”
“Không phải.” Lục Nghiên Tịch trả lời ngay lập tức mà không chút chần chừ, nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Khải, trong mắt đều là sự kháng cự.
Cô không dám tin là Tư Bác Văn, càng không hy vọng có liên quan gì tới Tư Bác Văn.
“Anh chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.” Ánh mắt Hoắc Vũ Khải thoáng động, cầm tách cà phê lên uống một ngụm, che đi cảm xúc ghen tị không nên có.

Sau khi đặt ly xuống, anh ta lại khôi phục như bình thường: “Chúng ta chỉ có thể tới Los Angeles điều tra.

Anh đã chuẩn bị xong rồi, chỉ xem bao giờ em có thời gian thôi.”
“Ngày kia đi, hai ngày này công việc của em và thư ký mới tới còn cần chuyển giao, làm xong hết những việc cần làm đã.” Ví dụ như ly hôn.
Cô tới Los Angeles cũng không biết chắc sẽ xảy ra chuyện gì hay không.

Phần lớn lý do có lẽ là bây giờ thời cơ cũng đã chín muồi.
“Được, anh đợi em.” Hoắc Vũ Khải chẳng có ý kiến gì, dù sao trong nhà còn có một anh trai chống đỡ, anh ta cũng chẳng phải lo gì nhiều.
“Có tìm được tủy xương thích hợp không?” Một lúc lâu sau, cô mới hỏi khẽ, mặc dù đã có đáp án rồi, nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng.
“Không có, anh đều tìm rồi, cũng đang mở rộng phạm vi, những bác sĩ đó nói, hy vọng rất mờ mịt.” Hoắc Vũ Khải nói xong liền lấy điện thoại của mình ra, trên đó vẫn đang hiển thị báo cáo của cấp dưới cho anh ta.
Thực sự không có, Lục Nghiên Tịch nhìn rồi gật đầu: “Được, em biết rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui