Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Cơn sốt nhẹ giày vò Lục Nghiên Tịch suốt một đêm, cũng khiến cô khó chịu cả đêm.

Đến trưa cô mới từ từ tỉnh lại, nhìn thấy người trước mặt mình là Hoắc Vũ Khải, trong ánh mắt cô có một chút thất vọng: “Bác sĩ nói sao?”
Vừa nói cô vừa nghiêng đầu nhìn Lý Tang Du bên cạnh.

Thấy bà không sao, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Không có gì, chỉ dặn em chú ý nghỉ ngơi, không nên để tâm trạng quá kích động.” Hoắc Vũ Khải rót nước cho cô rửa mặt, không kiềm chế được lại nói: “Đã lớn như vậy rồi mà cũng không tự biết chăm sóc bản thân, vài ba hôm lại nhập viện.

Anh thấy em đến lúc phải tập thể dục rồi, khi nào rảnh chúng ta đi leo núi đi.”
Tập thể dục bằng cách đó cũng khá ổn.

Hoắc Vũ Khải đã lên kế hoạch từ trước, nhưng vì phải đi Los Angeles nên kế hoạch bị hủy bỏ.

Bây giờ xem ra không thể không thực hiện.
Lục Nghiên Tịch không có ý kiến, cô cũng thấy mình cần rèn luyện sức khỏe đôi chút.

Cô đứng dậy rửa mặt, trang điểm, sau đó đến một trung tâm thương mại ở gần mua một chiếc váy, đi giày cao gót sải bước xuống phố.
Người đẹp như vậy dĩ nhiên thu hút rất nhiều ánh nhìn của người đi đường, khiến Hoắc Vũ Khải ở bên cạnh cũng phải hất cằm lên.

Anh ta giúp cô xách túi, trông không khác gì bạn trai của Lục Nghiên Tịch.
“Hôm nay có chuyện gì mà em ăn mặc đẹp thế?” Vui thì cũng có vui, nhưng Hoắc Vũ Khải đã nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, dò hỏi cô.

Suy cho cùng trước đây Lục Nghiên Tịch quá đỗi hiểu chuyện, luôn theo chủ nghĩa hồn nhiên vô tư, đột ngột thay đổi như vậy, anh ta thấy không quen cho lắm.
“Sắp ly hôn rồi, tất nhiên phải tự tin hơn chứ.” Tuyệt đối không thể để thua Ngụy Như Mai được, coi như là giữ lại cho mình chút danh dự cuối cùng.

Nói rồi, Lục Nghiên Tịch ngồi vào ghế trước.
Hoắc Vũ Khải vừa lên xe, cô liền nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, đến tòa đi.”
Xe đi được nửa đường, Lục Nghiên Tịch không còn hào hứng như lúc đầu nữa.

Ánh mắt cô hững hờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận được tòa án càng lúc càng gần.
Chỉ đi có hai mười phút mà Lục Nghiên Tịch có cảm giác như trải qua mấy mươi năm.

Tất cả ký ức kể từ thời điểm cô quen Tư Bác Văn đều chầm chậm ùa về, cho đến khi cô xuống xe, nhìn thấy Tư Bác Văn, mọi cảm xúc mới lắng xuống.
Bên ngoài cô vẫn tỏ ra như không có gì khác thường.
Để ý thấy cách ăn mặc hôm nay của cô, Ngụy Như Mai cũng không khỏi sửng sốt.

Đã mấy năm trôi qua rồi, Lục Nghiên Tịch không còn là Lục Nghiên Tịch năm ấy nữa.

“Đi thôi anh, làm xong thủ tục ly hôn, tiện thể đăng ký kết hôn luôn.”
Tư Bác Văn liếc qua cách ăn mặc của Lục Nghiên Tịch hôm nay, khóe miệng hơi nhếch lên.

Mọi phản kháng trước đây đều là giả vờ mà thôi, hôm nay còn định dùng cách này để khiến anh hối hận vì quyết định ly hôn sao? Đúng là nực cười.
Sau khi thầm mỉa mai, Tư Bác Văn sải bước đi vào cửa chính trước.

Nhưng sau khi đi vào, anh không thể tự lừa dối mình được nữa, vẻ mặt của Lục Nghiên Tịch không có lấy một chút tiếc nuối.

Mới một thời gian ngắn mà cô đã hết yêu rồi sao?
Nhân viên nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn của hai người họ.

Sau một hồi loay hoay, tờ giấy đã biến thành giấy chứng nhận ly hôn, kèm theo một tờ thỏa thuận ly hôn.

“Mời ký tên.” Nhân viên nói bằng giọng điệu thờ ơ thường thấy.
Lục Nghiên Tịch không do dự, cầm lấy rồi ký tên mình ngay xuống phía dưới.
Tư Bác Văn không dám chậm trễ, cứ như thể chỉ chậm một chút thôi sẽ chứng tỏ rằng anh không nỡ vậy.

Sau khi ký thật nhanh, anh đổi giấy với Lục Nghiên Tịch.
Việc ký tên hoàn tất, nhân viên đóng dấu vào giấy xác nhận ly hôn.
Vào giây phút đó, cả người nhẹ nhõm, Lục Nghiên Tịch kìm nén khó chịu trong lòng, chậm rãi đứng lên: “Anh Tư, từ giờ chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác.” Cô nói một cách dửng dưng, chỉ có lòng cô hiểu rõ bản thân mình khó chịu đến nhường nào.
Tư Bác Văn gật đầu, lạnh nhạt ừ một tiếng, dường như chẳng buồn để ý.
Ngụy Như Mai đứng bên thấy vậy, lập tức kéo tay Tư Bác Văn, dịu dàng mỉm cười: “Bác Văn, chúng ta đăng ký kết hôn nhé? Vốn dĩ chúng ta nên kết hôn từ lâu rồi, nếu không phải vì...!Chúng ta sẽ cùng nhau bù đắp có được không?”
Câu nói lấp lửng của cô ta cộng thêm ánh mắt ấm ức dừng trên người Lục Nghiên Tịch thể hiện ý tứ rất rõ ràng.

Ngày đó cô ta ra đi còn vì một nguyên nhân khác.

Để có được Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch đã mượn thế lực của gia đình mình ép Ngụy Như Mai phải ra đi.

Nhưng sau khi rời khỏi Phong Thành, cô ta cũng hoàn toàn mất liên lạc.
Đây cũng là lý do khiến Tư Bác Văn càng hận Lục Nghiên Tịch hơn.
“Ha.” Lục Nghiên Tịch cười khẩy, còn chẳng buồn phản bác.

Cô cũng không muốn giải thích nữa, ánh mắt càng lộ vẻ khinh thường hơn.

Vòng qua hai người họ, cô đi một mạch ra ngoài.

Còn về chuyện họ có kết hôn hay không, Lục Nghiên Tịch không hề bận tâm.
“Lục Nghiên Tịch, cô biết rõ nếu truyền thông biết chúng ta ly hôn thì sẽ có ảnh hưởng thế nào đối với Lục Thị và Tư Thị rồi đấy.” Hai người mới vừa ra tới cửa, Tư Bác Văn bỗng nhiên nói.

Nhân lúc hai người dừng lại, anh sải bước tiến lên.
“Chuyện này tạm thời đừng truyền ra ngoài.” Nếu không, Tư Bác Văn cũng không biết về nhà phải ăn nói thế nào với ba mẹ.

Dù gì mối quan hệ giữa Tư Đông Phúc và Lục Huyền Lâm cũng rất thân thiết.
Chẳng qua đây là chuyện của con cái, Tư Đông Phúc không thể xen vào.
“Ừ.” Lục Nghiên Tịch chỉ suy nghĩ vài giây rồi đồng ý.

“Mấy hôm nữa tôi đi Los Angeles, Lục Thị trông cậy vào anh.”
Giọng cô đầy khách sáo và xa cách, thật lạnh lùng, Tư Bác Văn chỉ hơi ngập ngừng đôi chút, sau đó gật đầu.
Nhìn chiếc xe hòa vào dòng người, Ngụy Như Mai lập tức tỏ ra càng buồn bực hơn, sắc mặt khó coi vô cùng.

Cô ta đã nói thế rồi nhưng vẫn bị anh phớt lờ: “Bác Văn, thật sự chỉ vì chuyện công ty và bác trai thôi sao?”

Cô ta nhận thấy rõ nguy cơ.
“Nếu bây giờ anh đi thì kế hoạch sẽ bị hủy bỏ giữa chừng.” Tư Bác Văn xem như đã giải thích, sau đó kéo cô ta vào lòng: “Chúng ta về thôi.”
Anh cố ý không trả lời thẳng câu hỏi của Ngụy Như Mai.
Tuy nhiên, về phần Tư Đông Phúc cô ta sẽ từ từ nghĩ cách, còn nếu Lục Nghiên Tịch đi Los Angeles thật thì cô ta phải làm sao đây? Vất vả lắm mới lấy hết can đảm để trở về, cô ta tuyệt đối sẽ không để Lục Nghiên Tịch phá hỏng mọi chuyện.

Cô ta phải nghĩ cách xoay sở mới được.

Nghĩ vậy, cô ta bắt tay vào sắp xếp công chuyện ở Los Angeles.
Ở bên này, Lục Nghiên Tịch quay về bệnh viện, ngồi trước giường bệnh trông coi Lý Tang Du.
Hoắc Vũ Khải lo lắng cho cô nên đã xin nghỉ để ở lại với cô.
Thấy cô vẫn luôn rầu rĩ, Hoắc Vũ Khải nhẹ giọng an ủi: “Bác gái không sao đâu, chẳng phải đã giải độc rồi sao? Chỉ cần chú ý giai đoạn sau là được.”
“Ừm, em biết rồi.

Vũ Khải, chuẩn bị đi Los Angeles thôi, em không muốn tiếp tục trì hoãn nữa.” Lục Nghiên Tịch bình thản nói, trong mắt thoáng qua vẻ do dự.
Cô có thể cảm nhận được sức khỏe mình ngày một yếu đi, thậm chí có lúc chẳng hiểu sao lại rất khó chịu, hết đợt này đến đợt khác, khiến cô bắt đầu hoảng sợ.
“Được, anh sẽ sắp xếp ngay.” Hoắc Vũ Khải đồng ý.
“Em sẽ tự đưa mẹ sang đó.

Nhà anh còn nhiều việc, một mình anh cả của anh cũng không lo liệu hết được.

Vả lại, chắc anh ấy cũng không đồng ý để anh đi cùng em đâu.” Lục Nghiên Tịch chặn lời của Hoắc Vũ Khải, nhìn thấy vẻ mặt anh ta hơi do dự, cô chợt hiểu ra: “Anh đưa em ra sân bay nhé.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận