“Không được, nhất định không được!” Cô em gái thứ hai chợt vỗ bàn một cái rồi đứng phắt dậy, ánh mắt phóng về phía Vu Diễm My xong lập tức xoay người nói: “Tôi đi tìm chị cả của tôi.”
Đợi người kia đi xa, Vu Diễm My mới khẽ nói: “Ngu ngốc.”
Cô ta cũng đã nhắc nhở rõ ràng như vậy rồi, thế mà cô gái này vẫn còn chưa hiểu, vẫn cứ luôn ỷ vào chị cả của cô ta.
Chị cả cô ta là người có tiền, sẽ quan tâm mấy chuyện này chắc?
Thế nhưng, ngu ngốc một chút thì mới dễ lợi dụng, nếu không thì Vu Diễm My cũng không đi khích tướng cô em thứ hai.
Ở bệnh viện.
Sau khi đưa bà cụ trở về phòng bệnh, Lục Nghiên Tịch cũng quay trở về phòng bệnh của mẹ mình.
Nhìn thấy dáng vẻ an nhiên của Lý Tang Du, cô bèn nở một nụ cười nhẹ.
Chuyện của đứa nhỏ, thôi bỏ đi vậy.
Cô vừa mới ngồi xuống thì chuông điện thoại đã reo lên, nhìn màn hình cuộc gọi đến khiến, cô thoáng khựng lại vài giây, sau đó mới bắt máy: “Có chuyện gì?”
“Ba tôi bảo hôm nay chúng ta về ăn cơm, giờ tôi đã tới cửa bệnh viện rồi.
Còn về mẹ cô, tôi có mời người trông coi rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Tư Bác Văn nói, chỉ đơn giản là thông báo một tiếng.
Ngay sau đó lập tức truyền tới âm thanh cúp máy.
Không kể Lục Nghiên Tịch đang mông lung không rõ, mà hơn thế nữa là cô không muốn đi.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện lại thấy điện thoại vang lên, lần này màn hình hiển thị: bác Tư trai.
Cô nghe máy, giọng của Tư Đông Phúc lập tức truyền tới: “Nghiên Tịch hả, Bác Văn có nói với con chưa? Hôm nay về nhà ăn cơm, ba đã làm rất nhiều món con thích ăn đó.
Mau tới nha, à đúng rồi, ba có bảo nó tới đón con, nó đã tới chưa?”
Lục Nghiên Tịch đang định đáp lời thì đã nghe tiếng gõ cửa, ngay sau đó Tư Bác Văn ở bên ngoài cứ thế mở cửa đi vào: “Sao còn chưa thay đồ nữa?”
“Nếu Bác Văn tới rồi thì hai đứa cũng nhanh tới đi nha.” Nói xong, Tư Đông Phúc bèn cúp máy.
Hai cuộc gọi liên tục này không để cho Lục Nghiên Tịch có quyền lựa chọn, khiến cô bỗng thấy hơi kháng cự: “Tôi không muốn đi.”
Bây giờ ly hôn rồi, thân phận đã không giống với trước.
Hơn nữa, cô cũng không muốn vì chuyện này mà lại bị Ngụy Như Mai ghim.
Hai ngày nữa sẽ đi Los Angeles rồi, không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.
Tư Bác Văn lập tức tối sầm mặt, vỗ tay một cái, lập tức có hai người vệ sĩ đi thẳng vào trong: “Có hai người này trông chừng, mẹ của cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Còn nữa, cô ngẫm nghĩ cho kĩ tình hình của Lục Thị đi, nếu như cô không giúp tôi chiều lòng ba mẹ tôi, vậy tôi cũng không cần phải giúp cô ổn định lại Lục Thị.”
Dù sao thì bây giờ Lục Nghiên Tịch mới là cổ đông lớn, hơn nữa bọn họ đã ly dị, anh hoàn toàn không có nghĩa vụ đó.
Một câu nói này phá nát đường lui của Lục Nghiên Tịch.
“Uy hiếp!” Lục Nghiên Tịch phỉ nhổ một câu, nhìn qua hai người vệ sĩ cường tráng trước mặt, cuối cùng thở dài một tiếng: “Đợi đi.”
Vừa nói xong, hai người vệ sĩ kia đã bị kêu ra ngoài.
Lục Nghiên Tịch cũng cầm quần áo vào trong nhà vệ sinh thay.
Tư Bác Văn chờ ở bên ngoài, vốn dĩ chỉ có tiếng thay quần áo sột soạt thôi, sau đó thì dường như Lục Nghiên Tịch có gọi cho ai đó.
“Hôm nay không cần tới nữa, em phải về nhà họ Tư ăn cơm rồi.”
“Đóng kịch thôi mà, em sẽ không rung động thêm lần nữa đâu.”
...
Từng câu từng chữ thật đúng là tuyệt tình, khóe môi của Tư Bác Văn khẽ nhếch lên, ánh mắt ngập tràn lạnh lùng.
Cảm giác mông lung trước đó đều bị anh quẳng hết ra sau đầu.
“Đi thôi.” Lục Nghiên Tịch thay quần áo xong bước ra, còn nhân dịp mà trang điểm nhẹ một chút.
Lúc ra ngoài cùng với Tư Bác Văn, hai vệ sĩ cũng đi vào trong phòng bệnh đứng trông coi ở đó, lúc này Lục Nghiên Tịch mới yên tâm rời đi cùng với Tư Bác Văn.
Biệt thự nhà họ Tư ở vùng ngoại ô thành phố, phong cảnh này nọ đều rất đẹp, chỉ là có hơi xa một chút.
Rõ ràng là đi đường một tiếng đồng hồ, nhưng mà cả hai đều không có nói một chữ.
Còn xa cách hơn cả người lạ với nhau.
Mãi cho tới lúc ở trước cửa biệt thự, quản gia ra mở cửa, lúc đậu xe xong thì Tư Bác Văn mới chủ động đi qua cửa bên cạnh mở cửa cho Lục Nghiên Tịch, đỡ cô xuống xe: “Nắm tay tôi.” Giọng điệu của anh hờ hững, chính xác là ngữ điệu trò chuyện kiểu thương mại.
Lục Nghiên Tịch khựng lại, sau đó cũng duỗi tay đan vào tay của anh, giọng điệu lạnh nhạt không nghe ra chút cảm xúc nào: “Diễn thì phải diễn cho trọn vẹn.” Nói cách khác, đây chính là đang diễn kịch.
Cả hai âm thầm hạnh họe nhau, lúc vào nhà rồi mới kết thúc.
Lục Nghiên Tịch lập tức mỉm cười chào hỏi: “Ba, mẹ con đâu ạ?”
Tư Bác Văn khựng lại một lúc, sau mới nói: “Bọn con đi thăm mẹ con trước.”
“Được, hiếm lắm hôm nay ba mới xuống bếp một lần đó, nhớ nói tốt cho ba ở trước mặt mẹ con nha.” Quả nhiên tâm trạng hôm nay của Tư Đông Phúc rất tốt, dáng vẻ ở nhà quả thực khác một trời một vực với dáng vẻ lúc đi làm.
Tư Bác Văn đồng ý, sau đó cùng Lục Nghiên Tịch đi ra vườn hoa sau nhà.
Kể từ khi không còn nhìn thấy nữa, bà ấy rất thích tới vườn hoa sau nhà, ở đây có rất nhiều hoa có mùi rất thơm.
Từ phía xa đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ sườn xám thêu hoa màu đỏ nhạt đang đứng trong bụi hoa, mái tóc xoăn nhẹ, trang điểm theo lối cổ điển nhìn rất có khí chất của một người phụ nữ thời xưa, khiến người khác không thể dời mắt được.
“Bác gái vẫn đẹp như vậy.” Lục Nghiên Tịch nhìn người kia, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh lúc trẻ của bác Hà.
Dường như từ lúc còn trẻ, bà ấy đã đẹp tựa tiên nữ rồi.
“Chỉ có điều không còn nhìn thấy được nữa.” Tư Bác Văn lập tức cắt ngang dòng hồi tưởng của Lục Nghiên Tịch, giọng điệu rất lạnh nhạt.
Cũng bởi vì không có ai cả, cho nên anh hất thẳng tay Lục Nghiên Tịch ra, đi về phía trước.
Lục Nghiên Tịch cũng đuổi theo tới bên cạnh Hà My, cũng không dám mở miệng.
Sự cố ngoài ý muốn lần đó khiến cô không có can đảm nhìn thẳng vào Hà My ở khoảng cách gần, không dám nhìn vào đôi mắt vô hồn kia.
“Mẹ.” Vẻ mặt Tư Bác Văn giãn ra rất nhiều, dường như trong mắt chỉ có duy nhất một người phụ nữ trước mặt, tay cũng dịu dàng nâng tay của Hà My lên chậm rãi đặt vào lòng bàn tay mình: “Tay mẹ hơi lạnh.” Nói xong, anh lại lấy hai tay ủ tay cho bà.
Sự dịu dàng này, Lục Nghiên Tịch chỉ thấy có mỗi Hà My là đặc quyền có được.
“Không có gì đâu, bình thường cũng đều vậy mà.
Đúng rồi, hôm nay có nghe ba con nói con muốn dắt Nghiên Tịch tới ăn cơm, nó tới chưa?” Giọng của Hà My rất dịu dàng, nhẹ tựa lông hồng.
Vừa mở miệng đã nhắc tới Lục Nghiên Tịch rồi.
Ánh mắt của Tư Bác Văn trầm xuống hẳn, mỉm cười nói: “Tới rồi ạ, cô ấy đang phụ làm đồ ăn.” Một câu nói đã thẳng thừng bỏ người phụ nữ bên cạnh qua một bên, thậm chí trong mắt đã có ý đuổi người.
Lục Nghiên Tịch khựng lại, không hề thể hiện sự phản bác nào cả, bèn xoay người trở lại biệt thự.
Nếu như không phải năm đó cô bướng bỉnh, bác Hà cũng đã không sống trong tăm tối nhiều năm như thế, đây cũng là lý do khiến cô không dám tới nhà họ Tư.
Quay trở vào biệt thự, cô cũng vào trong bếp phụ nấu.
“Gặp mẹ con chưa? Hôm nay bà ấy còn cố ý mặc bộ sườn xám đặc biệt rồi trang điểm nữa, nói là muốn chỉn chu, thể hiện chút gen của nhà họ Tư ở trước mặt của con dâu.” Tư Đông Phúc cười, trên mặt cũng hơi đỏ lên.
Chuyện này vốn dĩ là trước đó để Hà My nói, nhưng bà ấy lại hay ngượng nên chỉ có thể để một người ba như ông ta nói, nhưng nói mấy lần rồi nên cũng có chút ngại ngùng.
Lục Nghiên Tịch đang xào rau nghe xong bèn khựng lại, cũng không nói gì thêm.
Tư Đông Phúc chỉ nghĩ là do cô hơi ngại nên cũng không nói tiếp nữa.
Đợi tới lúc làm xong món xào bưng lên bàn ăn, cũng thấy Tư Bác Văn đỡ Hà My đi vào.
Tư Bác Văn đang cười tươi, lúc nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, nụ cười đã sượng lại một chút.
“Ông chủ, bà chủ, cô Ngụy Như Mai tới rồi.”.