Vu Diễm My và Vương Chấn sầm mặt bỏ đi, còn Vương Ân cười mỉa, tiếp tục ngồi trên sofa, khui chai bia bên cạnh rót vào miệng.
Mười mấy năm sợ hãi rụt rè, trốn tránh, rời xa quê hương, năm năm thanh xuân trong tù, ngoài tiền ra còn có gì có thể bù đắp được nữa.
Chỉ có nó mới khiến gã ta cảm thấy trong lòng không còn trống vắng, những thứ khác đều vô dụng.
Nếu không phải nể mặt là người nhà thì gã ta không chỉ đòi tiền đơn giản vậy đâu, mà còn phải nói chuyện đàng hoàng với họ một phen.
Càng nghĩ dường như gã ta càng đắm chìm vào trong hồi ức, nốc liền hai chai bia, sau đó nằm xuống sofa chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngủ rồi à? Lục Nghiên Tịch ngẩng đầu lên định nhìn Tư Bác Văn, kết quả còn chưa kịp ngước lên thì người trước mắt đã đi ra ngoài.
Tư Bác Văn đi thẳng đến chỗ Vương Ân.
“Mày làm gì đấy?” Vương Ân vừa nghe tiếng động đã mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một nắm đấm bay đến.
Không kịp trở tay, khiến Vương Ân không cách nào đánh trả.
Mỗi một đấm của Tư Bác Văn đều đánh rất khéo, vừa đau vừa làm Vương Ân không có sức nhấc tay, đến cơ hội phản kháng cũng không có.
Hết cú này đến cú khác, Tư Bác Văn đánh tới mức tay mỏi nhừ, đến mức hả giận mới bình tĩnh lại được, lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mắt, giống như nhìn một người chết.
“Có cần tàn nhẫn vậy không?” Mặt Sẹo đứng bên cạnh nhìn một lúc, âm thầm nuốt nước bọt, thật tàn nhẫn! Trước kia thấy anh đi theo sau Lục Nghiên Tịch, hoàn toàn không nhìn ra anh lại là người nóng nảy như vậy.
Có điều gã ta cũng không dám xem thường Tư Bác Văn.
Lục Nghiên Tịch hiểu cơn giận của Tư Bác Văn, trong lòng không nói rõ được là cảm giác gì.
Bởi vì sự việc kia mà Tư Bác Văn hận cô rất nhiều năm, cô vẫn luôn hiểu.
Chỉ có điều thời gian trôi qua, cô cho rằng nỗi hận của anh đã phai nhạt, nhưng bây giờ xem ra, anh vẫn nhớ rất rõ.
Cô đột nhiên khẽ nói: “Xin lỗi.” Cho dù có người cố ý gây ra, nhưng cô cũng không thoát khỏi liên quan.
Tư Bác Văn không trả lời, chỉ quay lại nhìn Lục Nghiên Tịch, thâm tâm rối bời.
Người anh hận mười mấy năm, cũng đã chuẩn bị trả thù xong xuôi hết cả, kết quả đột nhiên lại nói với anh rằng chuyện là do người khác làm.
Trong thoáng chốc, anh không thể chấp nhận được, nhưng trong lòng thì vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Anh bước lên một bước, Lục Nghiên Tịch theo phía sau.
Thấy Tư Bác Văn không nói lời nào, cô không đoán được anh đang nghĩ gì, nên cũng không mở miệng chọc người đang tâm trạng không tốt kia nữa.
Còn Mặt Sẹo thì hoàn toàn bị hai người ngó lơ, bối rối một lúc, sau đó tốn sức cả nửa buổi mới đỡ được Vương Ân bị đánh đến còn nửa cái mạng đi lên lầu.
“Làm gã ta tỉnh lại đi.” Giọng Tư Bác Văn vẫn mang theo vẻ lạnh lẽo.
Mặt Sẹo thầm nuốt nước bọt, sau đó tìm sợi dây thừng trói gã ta lại, rồi xối một chậu nước lạnh lên đầu Vương Ân.
Vương Ân bị lạnh lập tức tỉnh táo lại, trợn mắt nhìn Mặt Sẹo, sau đó nhìn sang Tư Bác Văn, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Dưới tình huống như vậy mà Vương Ân vẫn còn có thể bình tĩnh, thực sự làm Tư Bác Văn đánh giá cao.
Nhưng điều này cũng không thể xóa tan lòng căm thù của anh: “Đương nhiên để mày làm một chuyện tốt, sau đó sống đàng hoàng, sống cho thật tốt!”
Rõ ràng lời nói ra rất hay, nhưng lại khiến Vương Ân cảm thấy lạnh sống lưng, cơ thể không khỏi rùng mình: “Có ý gì?”
“Ý là móc mắt mày, để mày cũng sống trong bóng tối, cho đến chết.” Nếu không, Tư Bác Văn khó mà hả giận.
“Mặt Sẹo, mày phản bội tao!” Vương Ân không nhìn Tư Bác Văn nữa mà ngẩng đầu lên nhìn Mặt Sẹo đang cầm chậu bằng ánh mắt độc ác.
Người gã ta cho rằng là anh em, không ngờ vẫn bị đâm sau lưng.
Mặt Sẹo nhìn thấy ánh mắt này lập tức hiểu ra, nhưng lại không dấy lên chút cảm xúc nào cả, gã chỉ nhìn Vương Ân, cười mỉa mai: “Lúc nãy mày nói muốn đi châu Phi, cũng có nói dẫn theo bọn tao đâu? Bọn tao ở trong tù mấy tháng, trừ khi có việc, chưa bao giờ trông thấy mặt mày cả.
Mày không nghĩ là mày phản bội bọn tao trước sao?”
Vương Ân nghe vậy, ánh mắt hơi né tránh, bỗng nhiên lắc đầu: “Tao không có, làm xong vụ này tao sẽ lấy tiền đi cứu chúng mày.
Vốn dĩ chỉ còn thiếu một chút, một bước cuối cùng nữa thôi, vì sao mày lại làm như vậy? Làm thế thì có lợi gì cho mày chứ?”
“Nhiều lắm.” Mặt Sẹo nở nụ cười châm chọc, tiếp tục nhìn Vương Ân diễn kịch, còn rất phối hợp: “Ít nhất bây giờ tao được ra tù rồi, còn bắt được mày, vậy bọn nó cũng có thể ra ngoài.”
Như vậy, đã là đủ rồi.
Nhưng Vương Ân lại đột nhiên phì cười, nhìn Mặt Sẹo dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, sắc mặt hơi khó coi.
Lúc trước, chính vì thấy Mặt Sẹo có nghĩa khí nên mới kết bạn, không ngờ cuối cùng lại bị nghĩa khí hại.
Gã ta lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ lên tiếng: “Mày lại tin tưởng bọn chúng được cơ à.”
Vương Ân vừa nói xong, điện thoại bàn đã reo lên, Mặt Sẹo đi qua nhấc máy, nhưng còn chưa lên tiếng thì đầu dây bên kia đã nói trước.
Âm thanh không lớn không nhỏ, đủ để cho người trong phòng nghe thấy.
“Đại ca, mau chạy đi, Mặt Sẹo về phe người khác rồi, bây giờ đang định đi bắt anh đấy, nếu không đi ngay sẽ không kịp đâu.” Là giọng của tên huýt sáo.
Mặt Sẹo nhìn Vương Ân với ánh mắt sâu xa, bỗng dưng cố tình đè giọng xuống giống như Vương Ân, nhẹ nhàng nói: “Sao bọn mày ra được?”
Có lẽ tên huýt sáo quá kích động nên không hề chú ý tới giọng bên đây là lạ, lập tức trả lời: “Không biết nữa, đột nhiên bọn nó thả bọn em ra, bây giờ bọn em lập tức chạy tới ngay đây, đại ca trốn trước đi, đừng xuống tầng hầm...”
Cạch.
Tư Bác Văn dứt khoát ngắt điện thoại, sau đó nhìn Mặt Sẹo, mỉm cười: “Tôi đã làm được rồi, anh cũng nhìn rõ con người bọn họ rồi đấy, có lẽ bây giờ nên lựa chọn rồi nhỉ?”
Mặt Sẹo gật đầu, đi đến bên cạnh Vương Ân, không nhịn được tát một nhát thật mạnh.
Vương Ân bị tát, cũng không định khuyên Mặt Sẹo nữa mà nhìn về phía Tư Bác Văn và Lục Nghiên Tịch, ánh mắt dao động giữa hai người, nhưng không nói gì.
Bầu không khí yên tĩnh đến mức hơi kỳ quái.
Mãi cho đến nửa tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng phanh xe chói tai, ngay sau đó cửa mở ra, một đám người nối đuôi nhau đi vào.
Tên huýt sáo đi đằng trước, đột nhiên bị ăn một đấm, lập tức ngã dập mông, lại tiếp một đấm, gã ta ngã xuống đất phun ra một búng máu.
Gã ta hoàn toàn không kịp phản ứng gì đã bị trói lại ném bên cạnh Vương Ân.
Bốn người phía sau nhìn thấy cảnh này, ai nấy ngơ ngác đứng chết trân tại chỗ, không biết sao lại lục đục nội bộ.
Mặt Sẹo giải quyết tên huýt sáo xong mới giải thích với đám đàn em, bọn họ được thả ra là nhờ bọn Tư Bác Văn giữ lời hứa, sau khi bắt được Vương Ân thật sự đã thả mọi người ra.
“Bây giờ chúng tôi đã có thể đi chưa?” Mặt Sẹo giải thích xong nhìn về phía Tư Bác Văn, chờ anh trả lời.
“Đi được rồi, nhưng vẫn còn một chuyện cuối cùng nữa.
Nếu các anh đã là người chuyên làm những chuyện này, chi bằng giúp tôi giết người đàn ông hôm nay đi, còn người phụ nữ kia thì tùy các anh xử lý.” Tư Bác Văn cười nói, đồng thời ném ra một tấm thẻ: “Nhận tiền làm việc.”
Chẳng đời nào anh dễ dàng buông tha cho Vương Chấn và Vu Diễm My.
Mặt Sẹo chỉ suy nghĩ một lúc đã nhận lấy tấm thẻ: “Được.”.