Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Chạy? Lại còn là cả hai chạy cùng một lúc? Lục Nghiên Tịch nghi ngờ liếc nhìn gã Mặt Sẹo, ánh mắt cô tối sầm lại, gã ta hoàn toàn không cần phải lừa bọn họ: “Đuổi theo Vương Chấn!”
Dứt lời, cô liếc nhìn Egan: “Giao anh ta cho anh đấy.” Nhất định phải giữ Vương Ân lại.
Nghĩ ngợi một lúc, cô gọi gã Mặt Sẹo đi cùng mình ra khỏi cửa, Tư Bác Văn cũng nhanh chóng đi theo, cả nhóm cùng nhau lái xe đến sân bay.
Đến lúc này rồi mà Vương Chấn vẫn lựa chọn rời đi bằng máy bay, không biết nên nói ông ta quá to gan hay quá kiêu ngạo đây.
Khi nhóm Lục Nghiên Tịch đến sân bay, rất nhiều người với đủ loại màu da, đủ hết dáng vẻ đi qua đi lại, bọn họ kiểm tra từng người một nhưng không vẫn không tìm ra được Vương Chấn.
“Thật sự là ở sân bay.” Mặt Sẹo thấy mãi không tìm được người thì đột nhiên nhấn mạnh, người của gã ta đi theo Vương Chấn đến sân bay nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng người đâu.
“Trốn đi rồi.” Tư Bác Văn bỗng nhẹ giọng nói, anh nhìn đám đông xung quanh rồi nói tiếp: “Tản ra tìm đi, chú ý các ngóc ngách và những chỗ tương tự như vậy.” Biết đâu Vương Chấn đang trốn ở đâu trong những chỗ đó.
Có thể chạy đến sân bay, đồng nghĩa với việc ông ta đã biết Lục Nghiên Tịch và những người khác đã biết được sự thật, nếu không sẽ không bỏ chạy nhanh như thế, tuy là tốc độ biết tin này hơi nhanh quá.
Lục Nghiên Tịch không có thời gian để nghi ngờ, cô cũng lập tức tham gia vào tìm kiếm Vương Chấn.

Khi đang đi qua đám đông, bỗng nhiên cô nhìn thấy một người đàn ông đeo khẩu trang đứng sau lan can ở góc tầng hai.

Mà tình cờ là ông ta cũng đang nhìn Lục Nghiên Tịch.
Chỉ liếc mắt một cái, Lục Nghiên Tịch đã nhận ra đó là Vương Chấn.
Cô vô thức nhìn xung quanh, không thấy nhóm người của mình đâu cả, cô sợ Vương Chấn bỏ chạy nên nhanh chóng tự ra tay trước.
Bước nhanh lên lầu, cô hơi thở dốc, nhìn thấy bóng người kia quay lại nhìn cô, trong lúc cô đang sửng sốt thì đã lúc rảo bước lẻn vào trong đám đông.
“Đứng lại.” Cô quát một tiếng rồi nhanh chân đi vào trong đám đông, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng kia.
Vương Chấn không quá thấp, lại còn đeo khẩu trang, mặc một bộ đồ đen cũng không phải quá khó nhận ra, nhưng khi lẫn vào trong đám đông, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện cũng khiến Lục Nghiên Tịch phải lực bất tòng tâm.
Ở tầng một, Tư Bác Văn vừa nghe thấy giọng nói của Lục Nghiên Tịch đã nhanh chóng phản ứng, tìm ra nơi phát ra âm thanh.

Nhưng ngay giây tiếp theo lại bị tiếng ồn ào của những người xung quanh nhấn chìm, dựa vào trực giác của mình, anh quyết định đi lên tầng hai của tòa nhà.
Chắc chắn Vương Chấn sẽ lên máy bay nên Tư Bác Văn đã chặn ngay ở đường dẫn đến cổng lên máy bay.
Bên này, Lục Nghiên Tịch đuổi theo được vài phút thì bị đám đông lấn át, cô đứng ở giữa đám người, đưa mắt nhìn xung quanh: “Không thể để mất dấu được!” Cô rất sốt ruột, sốt ruột muốn nghe Vương Chấn thừa nhận, dù cho cô không thể tin được.
Không thể tin được rằng người thân bao nhiêu năm nay của mình lại ra tay một cách tàn nhẫn như vậy.
Cô muốn một câu trả lời rõ ràng.
Càng sốt sắng thì tâm trí cô càng loạn, nhưng bỗng nhiên khi cô quay người lại thấy bóng dáng kia bước vào nhà vệ sinh nam.
Cô thậm chí không nghĩ tới việc tại sao lại luôn xuất hiện những chuyện tình cờ như vậy, cứ vào lúc cô không tìm thấy người thì lại bỗng nhiên bắt gặp, mặc dù dòng người hiện giờ rất đông nhưng cô vẫn có thể đuổi theo.

Lục Nghiên Tịch nán lại bên ngoài nhà vệ sinh nam, do dự không biết có nên vào hay không.

Cô loay hoay hồi lâu rồi dứt khoát chọn đứng sang một bên đợi, Vương Chấn nhất định sẽ đi ra.
Nhưng từng giây từng phút trôi qua, đã năm phút rồi mà cô không thấy ai ra ngoài.

Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy bối rối, cô nhìn vào gương đối diện với cửa nhà vệ sinh, nhìn mái tóc ngắn cũn của mình, cô dứt khoát kéo vạt áo xuống che ngực đi, sau khi xong xuôi cô mạnh dạn bước vào nhà vệ sinh nam.
Tư Bác Văn vừa đuổi tới đã nhìn thấy cảnh này, mặt anh đen lại, lập tức rảo bước tiến vào nhà vệ sinh không chút do dự.
Nhưng khi anh bước vào, bên trong tất cả đều là đàn ông, nhìn thoáng qua là biết ngay không hề có bóng dáng của Lục Nghiên Tịch.
Mấy người đàn ông thấy Tư Bác Văn nhìn mình như vậy, sắc mặt có chút khó chịu, xong việc là ai nấy đi ra khỏi nhà vệ sinh càng sớm càng tốt.
Tư Bác Văn không quan tâm, anh lần lượt nhìn những cánh cửa nhà vệ sinh đang đóng chặt, dò xét từng buồng, một rồi hai rồi ba, đều không phải...!Anh ở trong nhà vệ sinh khoảng mười phút, nhìn chằm chằm vào mọi người đi ra đi vào, cuối cùng dư lại buồng vệ sinh nằm ở trong cùng vẫn còn đóng chặt.
Anh sải bước đi tới, vừa giơ tay lên thì bên trong đã mở cửa ra, người đàn ông đeo khẩu trang ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau, ánh mắt của người kia không được tốt cho lắm, ông ta kéo khẩu trang rồi đi tới bồn rửa tay.
Chỉ là nhìn thoáng qua nhưng mang lại cảm giác rất giống với Vương Chấn, trong nháy mắt liền khiến người ta cảm nhận được đó chính là Vương Chấn.
Sắc mặt Tư Bác Văn trầm xuống, anh nhìn ông ta, đang cân nhắc thì thấy người kia bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh không nghĩ nhiều liền lập tức đi theo.
“Xin chào, cho tôi hỏi...” Tư Bác Văn vừa mở miệng, người nọ đã chạy nhanh đi, ngay giây tiếp theo đã hoà vào trong dòng người.
Tư Bác Văn lập tức đi theo, người này liên quan trực tiếp đến sự biến mất của Lục Nghiên Tịch.
Nghĩ xong, anh lao vào đám đông.
Sau khi anh rời đi chưa đầy một phút, một người đàn ông ăn mặc như nhân viên từ nhà vệ sinh bước ra, đeo khẩu trang, đội mũ màu trắng, chỉ lộ ra đôi mắt đầy nham hiểm, đẩy xe rác chạy ra ngoài.
Rời khỏi sân bay từ lối đi chuyên dụng.
Bên kia, Tư Bác Văn nhanh chóng gặp gã Mặt Sẹo và mấy người trong nhóm tìm kiếm, họ tìm loạn cả sân bay cuối cùng tóm được người đàn ông này.
Mặt Sẹo tiến lên cởi bỏ khẩu trang, nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, gã ta thẳng tay đánh một cú: “Tao đoán ngay là mày mà!”
Gã ta nói một câu khó hiểu như thế rồi mới giải thích với Tư Bác Văn: “Đôi mắt của người này rất giống với Vương Chấn nên ông ta luôn giữ gã bên mình mọi lúc, còn cố ý luyện tập để bộ dạng hai người giống hệt nhau.

Lý do tại sao làm thế thì Vương Ân không nói.”
Nhưng chắc chắn không đơn giản!
Tư Bác Văn liếc nhìn Vương Chấn giả, sau đó xoay người bước vào phòng vệ sinh nam ban nãy, vẫn không thấy bóng dáng của Lục Nghiên Tịch đâu.

Anh đã trúng phải kế điệu hổ ly sơn rồi, bảo sao người đàn ông kia rõ ràng không phải Vương Chấn nhưng khi bị anh gọi thì vẫn chạy thục mạng!
Tư Bác Văn xâu chuỗi lại sự việc xong liền khó chịu.
Mặt Sẹo lập tức đi qua bên đó, thấy tâm trạng Tư Bác Văn không được tốt cho lắm, gã ta nhẹ giọng hỏi: “Lục Nghiên Tịch đâu?” Nãy giờ không thấy người đâu cả.
Tư Bác Văn giải thích ngắn gọn tình hình, sau đó anh cau mày: “Có cách nào để kiểm tra camera giám sát không?”
Los Angeles không phải địa bàn của anh, lần trước ở đồn cảnh sát cứu người một lần đã nợ người khác một ân tình rồi.
Lần này, sân bay lại không thuộc quyền kiểm soát của người đó.
“Có.” Mặt Sẹo nói nhỏ với người bên cạnh một tiếng rồi cùng Tư Bác Văn đi về phía phòng giám sát.
Họ đi thẳng vào phòng giám sát, nhìn chằm chằm vào camera gần nhà vệ sinh nam nhất.

Sau khi Lục Nghiên Tịch bước vào thì không hề bước ra.

Mà thứ duy nhất có thể giấu người bên trong chính là cái thùng rác kia.

Trong tình huống bình thường, chẳng ai lại nghĩ đi giấu người vào trong nơi bẩn thỉu như vậy cả.
Nhưng bây giờ chính là như vậy, họ đã được chứng kiến “nhân viên dọn vệ sinh” kia bước ra từ nhà vệ sinh nam rồi rời khỏi sân bay qua lối đi chuyên dụng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui