Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Sau khi nghe thấy nhân viên phục vụ đã rời đi, lúc này Lục Nghiên Tịch mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đẩy Tư Bác Văn ra, giọng nói rất lạnh lùng.
“Rốt cuộc anh định làm gì?”
“Sao thế? Bây giờ lại coi như không biết nhau nữa à?”
“Chẳng phải vừa rồi cô rất hưởng thụ đấy thôi?”
Tư Bác Văn mím môi, trong đáy mắt đầy vẻ khinh thường, cứ như Lục Nghiên Tịch là cô gái nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lục Nghiên Tịch nghiến răng, siết chặt bàn tay lại.
“Anh……”
Bị Tư Bác Văn nói như vậy, trong lòng cô không khỏi cảm thấy tức giận.
Nhưng vừa rồi quả thật, quả thật cô...!Lục Nghiên Tịch thật sự không tìm được lý do để phản bác.
“Tư Bác Văn, tôi nghĩ anh cần phải làm rõ một số chuyện.”
“Bây giờ tôi và anh đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.

Hành vi vừa rồi của anh chính là quấy rối tình dục!”
“Hơn nữa, tôi cũng muốn nói một câu cảm ơn với anh.

Cảm ơn anh đã giúp cho tôi hoàn toàn nhìn rõ bộ mặt thật của anh qua chuyện của Lục Thị.”
Sự hận thù và lạnh lùng trong mắt Lục Nghiên Tịch thực sự quá rõ ràng, khiến cho Tư Bác Văn không khỏi đau nhói lòng.
Trước đây, anh chỉ ước gì Lục Nghiên Tịch cuốn xéo thật xa.
Nhưng bây giờ sau khi thực hiện được rồi, trong lòng anh lại dấy lên cảm giác khác lạ.
Tư Bác Văn giơ ngón tay mảnh khảnh lên nhéo cằm Lục Nghiên Tịch, trong mắt lộ vẻ sâu xa.
“Mặc dù bây giờ Lục Thị đã tạm thời vượt qua nguy hiểm, nhưng cô cho rằng đã thật sự an toàn rồi à?”
Nghe thấy Tư Bác Văn nhắc đến Lục Thị, cả người Lục Nghiên Tịch không khỏi căng thẳng theo.

“Gì, gì cơ?”
“Anh nói thế là có ý gì?”
Lục Nghiên Tịch bỗng cảm thấy hơi sợ hãi.
Mặc dù bây giờ Lục Thị đúng là đã vượt qua được nguy hiểm, nhưng cũng đã bị tổn thất nặng nề từ lâu.
Nếu ngay lúc này lại xảy ra sự cố khác, Lục Thị thật sự không thể chống đỡ nổi.
“Cô nói xem, nếu tôi ra tay với Lục Thị, cô cho rằng nó có thể cầm cự được bao lâu?”
Tư Bác Văn nâng cằm Lục Nghiên Tịch lên, bỗng dưng dồn sức.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lục Nghiên Tịch, anh hài lòng gật đầu.
Lục Nghiên Tịch hất cằm ra khỏi tay Tư Bác Văn, nghiến răng nghiến lợi.
“Anh dám!”
Nếu lần này Tư Bác Văn còn ra tay với Lục Thị, cô chắc chắn sẽ liều mạng với anh!
Tư Bác Văn như thể nghe thấy chuyện cười gì đó, cúi đầu khẽ cười thành tiếng.
“Sao tôi lại không dám chứ?”
Không có chuyện gì mà Tư Bác Văn anh không dám làm cả.
Nhìn dáng vẻ này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy lạnh lòng.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Tư Bác Văn, có phải anh hận tôi lắm đúng không? Chỉ mong sao tôi chết đi.”
Sao người đàn ông này lại tàn nhẫn với cô như vậy chứ?
“Tới Tư Thị làm việc.”
Câu nói dửng dưng của người đàn ông vang lên bên tai cô, Lục Nghiên Tịch cứ như sợ mình nghe nhầm.
Cô mở to hai mắt: “Anh nói gì cơ?”
“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.”
Tư Bác Văn lạnh lùng nhìn cô: “Sáng thứ hai tôi muốn nhìn thấy cô ở Tư Thị.

Nếu không, cô tự gánh lấy hậu quả.”
Lục Nghiên Tịch sửng sốt: “Anh có biết mình đang nói gì không thế?”
Chẳng phải người đàn ông này chỉ mong cô cút xa anh ra sao?
Bây giờ cô đã đi rồi, anh lại muốn bắt cô tới Tư Thị làm gì.
“Cô không tới cũng không sao, vậy thì đừng trách tôi.”
“Lục Nghiên Tịch, tốt nhất cô nên suy nghĩ cho kỹ.”
Tư Bác Văn bỏ lại một câu như vậy.

Không đợi Lục Nghiên Tịch kịp hoàn hồn lại đã quay người rời đi.
Sau khi thấy Tư Bác Văn đã rời đi, hai chân của Lục Nghiên Tịch chợt trở nên mềm nhũn, cả người cô cứ thế ngồi phịch xuống ghế.
Đến Tư Thị làm việc?
Người đàn ông này lại nghĩ ra cách gì để hành hạ cô vậy?
...
Sau khi đợi Lục Nghiên Tịch đi ra, Thái Thanh Tùng vội vàng chạy đến bên cạnh cô.
“Được đấy, rất đẹp.”
“Nhưng mà chị lần mần quá! Thay đồ thôi mà cũng lâu thế!”
Thái Thanh Tùng không ngừng lải nhải bên tai Lục Nghiên Tịch, nhưng vẻ mặt của Lục Nghiên Tịch vẫn giữ vẻ thờ ơ, không có quá nhiều phản ứng.

Trong đầu đều là những lời Tư Bác Văn đã nói với cô ban nãy.

Rốt cuộc cô có muốn đến Tư Thị hay không...
“Đi thôi.”
Thái Thanh Tùng gật đầu: “Ừ.”
Đợi đến khi hai người họ rời đi lại lại tình cờ đụng phải Ngụy Như Mai và Tư Bác Văn.
Lục Nghiên Tịch nhanh chóng đánh mắt về, đi sang một phía khác.
“Chúng ta mau đi thôi.”
Lục Nghiên Tịch kéo Thái Thanh Tùng đi thẳng, không muốn dừng lại lâu trước mặt họ.
Ngụy Như Mai nhếch môi, nhìn bóng lưng Lục Nghiên Tịch rời đi, cô ta chỉ cảm thấy buồn cười.
Lục Nghiên Tịch bây giờ thực sự giống như một con chuột chạy qua đường.
“Bác Văn, không ngờ Lục Nghiên Tịch lại thích loại trai trẻ ngọt nước này.”
Ngụy Như Mai khẽ mỉm cười, nói với giọng hơi mờ ám.
Tư Bác Văn không thèm để ý đến cô ta, ánh mắt trở nên rét lạnh.
“Đi thôi.”
Không nhận được phản hồi mà mình muốn, sự bực tức thoáng lướt qua trong mắt Ngụy Như Mai.
Lần nào cũng vậy, chỉ cần nhìn thấy Lục Nghiên Tịch là cả người Tư Bác Văn y như đã biến thành người khác.
Không được! Cô ta nhất định không thể để chuyện này xảy ra.
...
Lục Nghiên Tịch đưa Thái Thanh Tùng trở về nhà.
Vừa vào cửa, Thái Thanh Tùng đã không ngừng hò hét.
Lục Nghiên Tịch lắc đầu, cô chỉ biết thở dài, tuổi trẻ thật tốt.
Năm cô mười tám tuổi, đáng lẽ ra cũng phải như vậy.
“Nghiên Tịch, con đang suy nghĩ gì vậy? Mau qua đây ăn cơm đi!”
Đột nhiên, giọng nói của mẹ cô vang lên bên tai.
Lục Nghiên Tịch nhanh chóng sực tỉnh lại, gật đầu nói: “Vâng ạ.”
“Nghiên Tịch, con nhìn xem bây giờ con gầy thành dáng vẻ gì rồi, ăn nhiều thịt vào đi!”
Lý Tang Du vừa dứt lời đã gắp một miếng thịt vào trong bát của Lục Nghiên Tịch.
“Mẹ, mẹ đừng gắp cho con nữa, nhiều quá con ăn không hết!”
Nhìn đồ ăn trong bát của mình đã chất thành một ngọn núi nhỏ, vẻ bất đắc dĩ ngập tràn trong mắt Lục Nghiên Tịch.

Cho dù Lục Nghiên Tịch có nói thế nào, thái độ của Lý Tang Du vẫn vô cùng kiên quyết.
“Không được, con phải ăn hết chỗ này.”
Nhìn chiếc cằm gầy trơ xương của Lục Nghiên Tịch, ánh mắt Lý Tang Du càng thêm đau lòng.
Trước đây Nghiên Tịch đã từng là một cô bé rất hoạt bát và vui vẻ.

Nhưng bây giờ nhờ phước của Tư Bác Văn, con bé lại biến thành dạng này.
“Nghiên Tịch, mấy hôm nữa con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, chú Mạnh sẽ chăm lo bên phía công ty.”
Nghe thấy những lời mẹ nói, câu nói của Tư Bác Văn lại lướt qua trong đầu cô.
Cô hơi mất tự nhiên, gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”
“Phải thế chứ, con xem con đã gầy thành cái dạng gì rồi.”
Thái Thanh Tùng ở bên cạnh cũng phụ họa theo: “Chị ăn nhiều vào đi!”
Vừa nói, Thái Thanh Tùng lại gắp thêm mấy miếng thịt cho Lục Nghiên Tịch.
Trên trán Lục Nghiên Tịch đầy vạch đen, lập tức trả đũa, gắp thịt cho Thái Thanh Tùng.
“Ăn phần của cậu đi, cậu không nói chuyện thì không ai nghĩ cậu là người câm đâu!”
Bị Lục Nghiên Tịch nói như vậy, Thái Thanh Tùng trừng mắt với cô rồi quay người làm nũng với Lý Tang Du ở bên cạnh.
“Dì à, dì nhìn Nghiên Tịch hung dữ chưa kìa!”
“Cháu gắp thịt cho chị ấy, rõ ràng chỉ là bày tỏ lòng tốt của cháu thôi mà.”
Nhìn dáng vẻ hai đứa trẻ cãi vã, Lý Tang Du và Thái Vũ Hàng không nhịn được cười theo.
“Thôi rồi rồi rồi.”
“Nghiên Tịch, con đừng như vậy.”
“Không sao, không sao, Thanh Tùng con đúng thật là!”
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận