Nhìn bóng lưng Lục Nghiên Tịch rời đi.
Tư Bác Văn không khỏi cong khóe môi lên.
“Trò chơi vô vị à?”
Vậy thì anh càng muốn tìm Lục Nghiên Tịch đấy.
…
Bên này, sau khi Lục Nghiên Tịch trở lại phòng làm việc, cả khuôn mặt của cô đỏ bừng hết cả lên.
Vừa nãy tâm trạng kích động, một lúc lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
Cái tên Tư Bác Văn kia, thật đáng ghét.
Lúc trước, cô càng bám lấy thì người đàn ông này càng không thèm để ý đến cô.
Kết quả bây giờ cô đã chọn buông tay người đàn ông này thì trái lại Tư Bác Văn lại càng bám chặt lấy cô.
Lục Nghiên Tịch cong khóe môi, tự mỉa mai chính bản thân mình.
Quả nhiên, con gái chủ động thì mất giá quá.
Sau khi Lục Nghiên Tịch tan làm thì đã gần sáu giờ rồi.
Mới vừa đến cửa công ty, có hình bóng của một người đàn ông lọt vào mắt cô.
Lục Nghiên Tịch ngước mắt nhìn: “Hoắc Vũ Khải, sao anh lại đến đây?”
Người trước mặt có đôi mắt trong trẻo như nước, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô, không phải Hoắc Vũ Khải thì là ai.
Khóe môi Hoắc Vũ Khải cong lên, lộ ra một vòng cung tuyệt đẹp.
“Nghiên Tịch, anh có việc tìm em.
”.
Bạ.