Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Cô ấy sửng sốt: “Cái gì?”
“Tổng giám đốc Tư, anh nói thế là có ý gì, chẳng lẽ đến giờ mà Lục Nghiên Tịch còn chưa tới ư?”
Chu Kha Nguyệt trợn tròn hai mắt, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc, nên biết, cô ấy đã giao tài liệu cho Lục Nghiên Tịch vào một tiếng trước.
Dù như thế nào, một tiếng đã trôi qua, cô cũng phải đến nơi rồi chứ.
“Tổng giám đốc Tư, tôi đã giao tài liệu cho Lục Nghiên Tịch rồi, có phải có sai sót gì trong chuyện này không?”
Chuyện đã đến lúc này, Chu Kha Nguyệt chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Suy cho cùng, đưa tài liệu đến trong vòng một tiếng, đây là chuyện không có ai là không làm được.
Tư Bác Văn nghe thế thì đôi mắt không khỏi tối sầm, cũng sợ hãi theo.
“Lục Nghiên Tịch ra ngoài bao lâu rồi?”
Nghe Tư Bác Văn hỏi vậy, Chu Kha Nguyệt móc đồng hồ đeo tay ra và xem thời gian lúc này, rồi trả lời ngay.
“Đã gần một tiếng.”
Tư Bác Văn nghe thế thì sắc mặt bắt đầu càng khó coi hơn, đã qua tận một tiếng đồng hồ.
Nhưng đến bây giờ, đừng nói tài liệu, ngay cả cái bóng của Lục Nghiên Tịch anh cũng chưa thấy.
Tư Bác Văn nghĩ đến đây thì sắc mặt không khỏi u ám.
Anh cúp điện thoại, nhanh chóng bấm gọi cho Lục Nghiên Tịch.
Nhưng dù anh gọi thế nào thì đầu dây bên kia vẫn chỉ vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống như cũ.
“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”
Không hiểu tại sao khi Tư Bác Văn nghe thế thì cứ có cảm giác là lạ, anh không khỏi bắt đầu suy đoán.
Không lẽ Lục Nghiên Tịch này đã gặp chuyện gì rồi?
Tư Bác Văn nghĩ vậy thì lòng càng bối rối hơn.
Anh lấy điện thoại ra và gọi thẳng cho Lăng Dạ: “Mau điều tra cho tôi hiện giờ Lục Nghiên Tịch đang ở nơi nào?”
Anh không tin một người sống sờ sờ như thế, chỉ ra ngoài đưa tài liệu mà còn có thể biến mất không thấy tăm hơi.

Sau khi cúp điện thoại, Tư Bác Văn quay vào trong phòng họp một lần nữa.
Mọi người đều cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ trên người Tư Bác Văn, vốn định hỏi thăm Tư Bác Văn.
Đột nhiên tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, không dám nói nữa.
Tư Bác Văn tựa vào ghế, ngón tay liên tục gõ vào mặt bàn, siết chặt tiếng lòng của mọi người.
Mọi người ngồi bên dưới không khỏi bắt đầu suy đoán ào ào.
Tư Bác Văn muốn làm gì, thật sự khiến bọn họ không đoán ra được.
Năm phút sau, chuông điện thoại của Tư Bác Văn lại vang lên lần nữa.
Anh nhanh chóng cầm lấy điện thoại và nhấn nút trả lời.
“Nghe đây, sao rồi?”
“Có điều tra được không.”
Lăng Dạ gật đầu, trong anh mắt toàn là lạnh lẽo: “Tổng giám đốc, đã điều tra ra.”
“Năm mươi phút trước, cô Lục đã lên một chiếc xe, nhưng đến giờ vẫn chưa tới Empire.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô Lục đã bị người khác bắt cóc rồi!”
Tư Bác Văn nghe vậy thì ánh mắt rét lạnh: “Cái gì?”
“Bị người khác bắt cóc rồi?”
Tư Bác Văn không khống chế được, làm cho âm lượng của mình cao lên rất nhiều.
“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Lúc này nhìn lại, Lục Nghiên Tịch thật sự đã ra ngoài vào một tiếng trước, nhưng khi đó bị người có rắp tâm lợi dụng.
Việc cấp bách trước mắt đó là nhất định phải xác định vị trí của Lục Nghiên Tịch ở đâu mới được.
Giọng điệu của Tư Bác Văn tràn đầy nôn nóng, hai mắt cũng tỏ vẻ lo lắng không ít.
Nên biết, nếu đổi lại là trước kia, anh tuyệt đối sẽ không quan tâm tới sống chết của Lục Nghiên Tịch.
Nhưng bây giờ thì khác, anh đã bắt đầu lo lắng rồi.
Nghe Tư Bác Văn nói vậy, Lăng Dạ lên tiếng theo.
“Trước mắt không có cách nào định vị vị trí của cô Lục, nhưng chỉ cần điều tra camera giám sát, có lẽ sẽ nhanh chóng xác định được thôi.”
Tư Bác Văn nghe thế thì càng lạnh lẽo hơn.
“Vậy cậu còn ở đây nói nhảm làm gì? Không mau đi làm đi.”
Có thời gian nói nhảm thế này, có lẽ đã tìm được tung tích của Lục Nghiên Tịch rồi.
Tư Bác Văn suy nghĩ một lúc thì càng bối rối hơn.
Anh cúp điện thoại và đứng dậy, nhìn lướt qua những người đang ở trước mặt.
“Tan họp, không họp nữa.”
Trước mắt còn chưa tìm được Lục Nghiên Tịch, sao anh còn tâm trạng mở họp được chứ.
Tư Bác Văn nói xong câu đó thì xoay người, chạy thẳng ra bên ngoài.
“Tổng giám đốc Tư!”
“Tổng giám đốc Tư, anh đi đâu vậy!”
Thấy Tư Bác Văn rời đi, những người còn lại cũng lập tức giải tán theo.
Bọn họ đã đợi ở đây rất lâu, kết quả Tư Bác Văn lại cứ thế cho đi.
Có điều hiện giờ bọn họ chỉ giận mà không dám nói gì.

Tư Bác Văn nói xong những câu đó thì xoay người, chạy thẳng ra ngoài.
Dựa vào những gì anh đã nói với Lăng Dạ trước đó, Tư Bác Văn đã đi thẳng đến cục cảnh sát.
Anh vừa đến cửa, một cảnh sát đã ra ngoài đón anh.
“Tổng giám đốc Tư, anh đã đến rồi.”
Tư Bác Văn gật đầu: “Ừ, lấy video giám sát ra đây, bây giờ tôi muốn xem chúng.”
Trước mắt, anh vội vã muốn tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh vừa dứt lời, cảnh sát vội vàng gật đầu.
“Được.”
Anh ta vội vã nói xong, dẫn Tư Bác Văn đi thẳng đến phòng giám sát.
Nhìn những máy giám sát trước mặt, hai mắt Tư Bác Văn không khỏi tối sầm.
Anh nhìn Lăng Dạ đứng bên cạnh: “Thế nào rồi, có phát hiện manh mối đáng ngờ nào không?”
Nghe Tư Bác Văn hỏi vậy, Lăng Dạ lắc đầu trả lời.
“Những người này thật sự rất ranh mãnh, vừa nhìn đã biết có âm mưu, hình như đã chuẩn bị kế hoạch kỹ càng từ trước.”
“Lúc ở nơi này, bọn họ đã đổi xe khác, tốc độ của họ quá nhanh nên chẳng thể nhìn thấy rõ ràng.”
“Hơn nữa chiếc xe lúc trước mà họ lái không phải xe của bọn họ, vì vậy dù điều tra ra chủ xe là ai cũng không có tác dụng gì.”
Lăng Dạ nhíu chặt mày, bỗng tình hình đã rơi vào cục diện bế tắc.
Tư Bác Văn nghe thế thì sắc mặt bắt đầu khó coi hơn.
“Nói cách khác, đến tận giờ vẫn chưa có manh mối gì đúng không?”
Không thể trách Tư Bác Văn tức giận đến thế, nghĩ đến việc Lục Nghiên Tịch bị người ta bắt đi mà anh chẳng thể nghĩ ra cách gì, cảm giác bất lực này thật sự khiến anh cảm thấy rất khó chấp nhận.
“Điều tra tiếp, nhất định phải điều tra rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cho tôi.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.

Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
3.

Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị
4.

Sau Khi Người Chồng Cặn Bã Trọng Sinh
=====================================
“Tôi chỉ cho các người một giờ.”
Nhất định phải nhanh chóng điều tra ra manh mối, bây giờ Lục Nghiên Tịch đang ở nơi nào, nếu không đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.
Tư Bác Văn càng nghĩ thì trong lòng càng căng thẳng.
Lăng Dạ nhìn dáng vẻ này của Tư Bác Văn thì vội vàng gật đầu.
“Vâng, tổng giám đốc, tôi biết rồi.”
Dứt lời, Tư Bác Văn lại bắt đầu điều tra máy giám sát cùng với mọi người.
Nhất định trong khoảng thời gian ngắn, phải điều tra rõ Lục Nghiên Tịch đang ở đâu.
“Tổng giám đốc, anh nhìn bên này, có phải nơi này có gì đó hay không!”
“Đúng, tiếp tục điều tra rõ ràng cho tôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui