Sau khi bàn bạc vềcuộc họp cho dự án xong, Lục Nghiên Tịch trở lại khách sạn một mình với gương mặt đầy lo âu.
Tư Bác Văn yêu cầu cô lên kế hoạch chi tiết cho dự án, nhất định phải nộp cho anh vào sáng mai.
Nhưng đến lúc này đầu óc cô vẫn trống rỗng như cũ.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi xoa đầu, trông cô hơi rầu rĩ.
"Bực mình quá đi mất! "
Đã nửa tiếng trôi qua mà Lục Nghiên Tịch vẫn chỉ viết được mấy từ.
Cuối cùng, Lục Nghiên Tịch đành đứng dậy, cầm tài liệu đã chuẩn bị xong tiến thẳng qua phòng bên cạnh.
Đi hỏi xem Tư Bác Văn có đề xuất gì không cho rồi!
Trong lúc suy nghĩ, Lục Nghiên Tịch đã đi tới trước cửa phòng anh.
Cô đưa tay gõ cửa một cái.
Cộc cộc cộc!
"Ai đấy?"
Bên kia cánh cửa, chất giọng lạnh lùng và trầm thấp của người đàn ông truyền vào tai khiến người ta không kìm được hơi hoảng sợ.
Lục Nghiên Tịch nuốt nước miếng cái ực, cẩn thận lên tiếng.
"Là tôi.
"
Đương nhiên Tư Bác Văn nhận ra giọng của Lục Nghiên Tịch, lập tứcgiây kế tiếp đã mở cửa.
Anh nghiêng người tựa vào khung cửa, nhướng mày.
Đọc.