Không biết vì sao, khi biết trong bụng mình đang thai nghén một mạng sống nhỏ bé, trong lòng Lục Nghiên Tịch lại có chút mừng rỡ.
Tư Bác Văn hít sâu một hơi, cố nén lửa giận trong lòng mình, tính tình nhẫn nhịn nói.
“Đừng quậy nữa.”
“Bây giờ em phải chăm sóc thân thể cho thật tốt, đừng tức giận ảnh hưởng đến cái thai, trong bụng em vẫn còn một đứa bé đó.”
Sau những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, Tư Bác Văn cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, nếu như hai người đã có con thì không nên tiếp tục như vậy nữa.
Anh quyết định sẽ nói chuyện rõ ràng với Lục Nghiên Tịch.
Hiếm khi Tư Bác Văn dịu dàng như thế, không khỏi làm cho Lục Nghiên Tịch hơi giật mình.
“Bác Văn…”
Tư Bác Văn vươn tay nắm chặt tay Lục Nghiên Tịch.
“Ừ.”
Trong lòng Lục Nghiên Tịch vốn đang cực kỳ vui mừng, nhưng mà một giây sau lập tức truyền tới cảm giác mất mát thật lớn.
Với tình huống bây giờ của cô, sao cô có thể mang thai được đây.
Nếu như đứa bé được sinh ra, vậy không phải là…
Trong thoáng chốc, gương mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch chợt trở nên tái nhợt.
Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, Tư Bác Văn không khỏi căng thẳng.
“Nghiên Tịch, em sao thế?”
“Sao sắc mặt của em lại xấu thế này, có phải là có chỗ nào khó chịu hay không?”
Lục Nghiên Tịch lắc đầu, cô không biết nên nói thế nào: “Bác Văn, đứa bé này, tôi…”
Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt tràn đầy khó hiểu: “Đứa bé làm sao?”
Khi Tư Bác Văn biết Lục Nghiên Tịch đã mang thai đứa con của mình, trong nháy mắt đó, nếu nói anh không kích động thì là giả.
Vừa nghĩ đến quãng đời còn lại của anh sẽ ở cùng với Lục Nghiên Tịch, có đứa con thuộc về hai người, Tư Bác Văn lập tức tràn đầy mong đợi với tất cả những điều này.
“Nghiên Tịch, bây giờ em đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần sinh con thật tốt là được rồi.”
“Em nói xem, sau này đứa nhỏ sẽ giống tôi hơn hay là giống em hơn.”
Tư Bác Văn không nhịn được mà lên tiếng, trong mắt tràn đầy hy vọng về tương lai.
Lục Nghiên Tịch lại cúi đầu không mở miệng.
Cô cứ nắm chặt bàn tay của mình, vẻ mặt vô cùng rối rắm và do dự, cô không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Tôi…”
Trong đầu Lục Nghiên Tịch hiện lên vô số giọng nói, nếu không thì cứ giữ lại đứa bé này lại đi.
Nhưng mà hiện thực tàn khốc lại bày ra trước mặt Lục Nghiên Tịch khiến cô có chút không thể lựa chọn.
Rất lâu sau đó cô mới lên tiếng.
“Bác Văn, tôi không muốn đứa bé này.”
Ngay khi Lục Nghiên Tịch vừa dứt lời thì sắc mặt của Tư Bác Văn lập tức trầm xuống.
Trong mắt anh nổi lên sự lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: “Lục Nghiên Tịch, em lặp lại lần nữa.”
Tư Bác Văn không ngờ, khi anh đang suy nghĩ mình nên làm thế nào, thế nhưng người phụ nữ này, vậy mà cô lại không muốn sinh đứa bé!
Sao điều này có thể khiến Tư Bác Văn không tức giận được chứ.
“Em thật sự không muốn giữ đứa bé này?”
Lục Nghiên Tịch không ngẩng lên, cô cứ cúi đầu như thế, cô sợ cô vừa ngước mắt lên thì sẽ đối diện với ánh mắt thất vọng của Tư Bác Văn.
“Ừ, không muốn.”
Tư Bác Văn siết chặt bàn tay, cố nén cơn giận dữ trong lòng mình, nhưng mà sự lạnh lùng toát ra từ cơ thể lại càng thêm bức người.
Một giây tiếp theo, anh bóp cằm Lục Nghiên Tịch, hai mắt như muốn phun ra lửa.
“Nói, vì sao lại không muốn đứa bé này!”
“Lục Nghiên Tịch, em nhẫn tâm như vậy sao?”
Hành động đột ngột của Tư Bác Văn cũng khiến Lục Nghiên Tịch hoảng sợ phần nào.
Cơ thể cô căng cứng, cô không nhịn được mà nuốt nước bọt: “Tôi, tôi…”
“Tư Bác Văn, anh buông tôi ra trước đi!”
Chỉ thấy Tư Bác Văn vẫn siết chặt cằm Lục Nghiên Tịch, gương mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch cũng dần trở nên hơi tái nhợt, trông không còn chút máu.
“Nói đi, vì sao em lại không muốn đứa bé này!”
Tư Bác Văn gầm lên giận dữ, bàn tay cũng bất ngờ siết chặt.
“Có phải là vì Hoắc Vũ Khải không?”
Đôi mắt sắc bén của Tư Bác Văn khẽ nheo lại, khả năng duy nhất mà anh có thể nghĩ đến cũng chỉ có điều này mà thôi.
Nếu như thật sự là vì Hoắc Vũ Khải, Tư Bác Văn anh nhất định sẽ khiến toàn bộ những người trong nhà họ Hoắc đều chôn cùng.
Lục Nghiên Tịch cảm thấy có chút không nói nên lời, cô ra sức lắc đầu.
“Không…”
Thấy Lục Nghiên Tịch phủ nhận, lúc này Tư Bác Văn mới buông lỏng tay ra, đẩy Lục Nghiên Tịch ngã lên giường.
Anh lạnh lùng nói: “Lục Nghiên Tịch, tôi cho em biết, giữ hay bỏ đứa nhỏ này, không phải do em nói là được!”
Con của Tư Bác Văn anh, khi nào đến lượt người khác quyết định chứ!
Sau khi Tư Bác Văn bỏ lại câu nói này thì thẳng thừng xoay người rời đi.
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang lên, cánh cửa đã bị đóng sầm lại.
Lục Nghiên Tịch ngồi trên giường, cô không ngừng thở hổn hển, cô nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của Tư Bác Văn thì trong lòng vẫn cảm thấy có chút đáng sợ.
Vừa rồi, trong khoảnh khắc đó, suýt nữa thì Lục Nghiên Tịch đã cho rằng mình sẽ bị Tư Bác Văn bóp chết.
Khi người đàn ông đó phát điên thì thật sự làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Đột nhiên Lục Nghiên Tịch vươn tay, cô vô thức vuốt ve bụng mình: “Cục cưng à, không phải là mẹ không thích con mà là mẹ thật sự không có cách nào giữ con lại được.”
Lục Nghiên Tịch biết rằng với tình trạng cơ thể của mình bây giờ, nếu như cô khăng khăng giữ lại đứa nhỏ này thì chắc chắn là sẽ làm cho vấn đề càng trở nên tồi tệ hơn.
Sau khi nghĩ xong, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Mặc kệ cho Tư Bác Văn hiểu lầm cô thế nào cũng được, cô không thể giữ đứa trẻ này lại được.
Nhưng mà tình huống bây giờ thế này, sao cô có thể chạy ra khỏi biệt thự được đây.
Tức thì, Lục Nghiên Tịch thấy có hơi khó khăn.
Đột nhiên cô nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch lên.
…
Buổi đêm, sau khi Tư Bác Văn bị Lục Nghiên Tịch làm cho tức giận và rời đi thì anh cũng không trở lại nữa.
Bởi vì Lục Nghiên Tịch vẫn luôn từ chối người giúp việc đến gần cô cho nên mọi người đều không tới làm phiền cô.
Lục Nghiên Tịch chỉ ở tầng hai, cũng không cao lắm, cô xé ga giường thành từng dải dài rồi lập tức làm thành một sợi dây thừng, ném thẳng xuống từ ban công.
Cô đi tới bên cạnh ban công, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, cắn chặt răng rồi trực tiếp bò xuống.
May thay là ga trải giường cũng đủ bền cho nên không xuất hiện tình huống bất ngờ nào cả.
Dựa vào trí nhớ trước đó, Lục Nghiên Tịch bước nhanh ra cửa sau, lúc này là thời gian thay ca cho nên có mười phút rảnh rỗi.
Lục Nghiên Tịch cũng nhắm vào mười phút này, cô chạy thẳng ra khỏi biệt thự.
Vừa chạy ra ngoài, Lục Nghiên Tịch cũng không kịp quan tâm tới những điều khác, cô vội vàng liều mạng chạy ra bên ngoài.
Vừa chạy vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoắc Vũ Khải.
Không bao lâu sau, giọng nói của Hoắc Vũ Khải truyền tới từ đầu dây bên kia.
“Nghiên Tịch, cuối cùng thì em cũng gọi điện cho anh!”
“Mấy ngày nay em ở đâu thế, sao trước đó anh gọi điện cho em không được.”
Vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói cực kỳ sốt ruột của Hoắc Vũ Khải.
Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm đang chảy qua trong lòng cô, cô mím môi.
“Vũ Khải, có chuyện gì thì chờ lát nữa gặp rồi nói sau.”
“Bây giờ em đang ở trên đường cao tốc vòng qua núi, anh xem, anh có thể đến đây đón em được không.”.