Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Lục Nghiên Tịch không biết mình đã chạy đến đâu, cô chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực của mình dường như đã bị rút hết.

Bỗng nhiên một tiếng còi chói tai truyền đến tai Lục Nghiên Tịch.

Giương mắt nhìn lên, đập vào mắt cô là một chiếc xe ô tô lớn đang lao thẳng về phía cô.

Người lái xe có lẽ cũng giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Lục Nghiên Tịch, anh ta liên tục bấm còi, vẻ mặt sợ hãi.

Tách…
Lục Nghiên Tịch cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang lao đến, trong giây lát quên mất phải chạy đi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Cô sẽ không chết như này chứ!
Nghĩ về điều này, Lục Nghiên Tịch nhắm mắt lại trong vô thức, dáng vẻ thể hiện rõ là đã sẵn sàng chấp nhận hết tất cả.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng lại không ập đến.

Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy cổ tay nóng lên, có một nguồn sức mạnh kéo cô sang một bên.

Trong phút chốc, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy trọng tâm dưới chân không vững nên đã ngã thẳng vào trong vòng tay của người đàn ông.

Lục Nghiên Tịch ngước mắt lên và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

"Vũ Khải, sao anh lại ở đây?"
Nhìn Hoắc Vũ Khải trước mặt, trong lòng Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy nghi ngờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng vẻ mặt Hoắc Vũ Khải lại trầm xuống, tràn đầy tức giận.

"Nghiên Tịch, em có biết vừa rồi em đang làm gì không?"
"Em có biết làm như vậy nguy hiểm thế nào không!"
Hoắc Vũ Khải lạnh lùng nhìn Lục Nghiên Tịch, không kiềm chế được phát cáu với cô.

Đây là lần đầu tiên anh ta tức giận với Lục Nghiên Tịch đến vậy, nhưng cũng không thể trách anh ta được.


Có trời mới biết, khi nhìn thấy cảnh tượng Lục Nghiên Tịch ở ven đường lúc nãy, anh ta đã lo lắng cỡ nào.

Vào trong nháy mắt đó, anh ta gần như nghĩ rằng mình sắp mất Lục Nghiên Tịch rồi.

Nhưng may mắn thay, Lục Nghiên Tịch cuối cùng đã được kéo lại.

Nghe Hoắc Vũ Khải nói vậy, Lục Nghiên Tịch không khỏi hơi áy náy: "Em, em không biết tại sao đột nhiên lại có một chiếc xe xông ra.

"
Phải biết là vừa rồi cô cũng sợ hết hồn, nếu không thì cũng sẽ không trong lúc nhất thời quên mất phải chạy đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch tái nhợt, trong hốc mắt cũng ánh lên mấy giọt nước, không khỏi khiến người khác đau lòng.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng Hoắc Vũ Khải hơi không đành lòng.

Anh ta bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, sau này em đừng bao giờ như vậy nữa!"
"Lần sau khi qua đường nhất định phải chú ý quan sát.

"
Hoắc Vũ Khải thực sự không dám tưởng tượng nếu vừa rồi anh ta không xuất hiện thì bây giờ Lục Nghiên Tịch sẽ như thế nào.

Nghe Hoắc Vũ Khải nói vậy, Lục Nghiên Tịch lập tức gật đầu: "Vâng, em biết rồi.

Sau này em sẽ không như vậy nữa.

"
Chính vào lúc này, Lục Nghiên Tịch mới chú ý tới hành vi mập mờ giữa mình và Hoắc Vũ Khải.

Cả người cô được Hoắc Vũ Khải ôm chặt trong lòng, vô cùng thân mật.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch không nhịn được hiện lên chút ửng đỏ: "Em, Vũ Khải, anh buông em ra trước đã.

"
"Giờ em đã không sao rồi.

"
Cứ giữ tư thế này với Hoắc Vũ Khải, không hiểu sao trong lòng Lục Nghiên Tịch cứ cảm thấy hơi kỳ cục.

Tuy nhiên, cô không thể nói ra được là tại sao.

Nghe vậy, Hoắc Vũ Khải cũng lập tức nhận ra, anh ta gật đầu, buông Lục Nghiên Tịch ra.

"Nghiên Tịch, sao em lại xuất hiện ở đây?"
Theo lý mà nói, hiện giờ Lục Nghiên Tịch không phải là nên ở cạnh Tư Bác Văn sao?
Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.

Nghe thấy anh ta hỏi chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt của Lục Nghiên Tịch càng tái nhợt hơn.

"Em! "
Cô thật sự không biết phải nói chuyện này với Hoắc Vũ Khải như thế nào, cũng không thể nói thẳng rằng ra là cô đã cãi nhau với Tư Bác Văn rồi chạy ra ngoài.

Thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải đã nhìn ra có gì không đúng lắm.

Anh ta nhẹ nhàng nói: "Chút nữa em định đi đâu?"
Lục Nghiên Tịch lắc đầu, không khỏi hoang mang.

Vừa rồi chạy ra ngoài chỉ là suy nghĩ nhất thời, đâu ra thời gian lo được nhiều như vậy.

Phải biết rằng, đây là vùng ngoại ô, nếu muốn trở về, cũng không phải khó khăn bình thường thôi đâu.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, trong lòng Hoắc Vũ Khải càng không đành lòng.


Hai mắt anh ta tối sầm lại, nói thẳng.

"Đi thôi, anh đưa em về.

"
Hoắc Vũ Khải không hỏi Lục Nghiên Tịch thêm gì nữa, bởi vì anh ta biết rằng cho dù có hỏi thì cô cũng không nhất định sẽ nói.

Nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, rõ ràng là đã cãi nhau với thằng cha Tư Bác Văn kia rồi.

Nghĩ đến khuôn mặt đáng ghét của Tư Bác Văn, trong lòng Hoắc Vũ Khải càng thêm khó chịu.

Ngay từ đầu, anh ta đã rất không muốn Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn yêu nhau, nhưng anh ta lại không chịu nổi tình cảm đó của Lục Nghiên Tịch.

Nhưng bây giờ xem ra Tư Bác Văn vốn không thể mang lại hạnh phúc cho Lục Nghiên Tịch.

Nghĩ ở đây, hai mắt Hoắc Vũ Khải tối sầm lại, trong đầu tự nhiên hiện lên một ý tưởng.

Lục Nghiên Tịch gật đầu: "Vâng ạ.

"
Dù sao thì bây giờ cô cũng không có chỗ nào để đi, không bằng đi theo anh ta.

Nói xong, Hoắc Vũ Khải duỗi tay ra tóm lấy Lục Nghiên Tịch, dắt cô đến bên cạnh xe.

Khi Tư Bác Văn đuổi theo tới đây đã nhìn thấy một màn như vậy.

Hoắc Vũ Khải nắm tay Lục Nghiên Tịch rời đi, trông hai người vô cùng thân mật.

Tư Bác Văn đứng tại chỗ, cảm thấy hai chân như bị rót chì vậy, không thể cử động được.

Anh siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt bất giác trở nên lạnh lùng hơn.

Hoắc Vũ Khải!
!
Ở bên này, Lục Nghiên Tịch đi theo Hoắc Vũ Khải đến biệt thự của anh ta.

Lục Nghiên Tịch ngồi trên ghế sofa, trong mắt vô cùng áy náy: "Vũ Khải, em xin lỗi.

Muộn như vậy còn làm phiền anh.

"
Vốn dĩ Lục Nghiên Tịch định quay về nhà cô, nhưng nếu cô quay lại vào lúc này và để Lý Tang Du biết chuyện thì chắc chắn sẽ dẫn đến nghi ngờ.


Sau khi nghĩ xong, trước tiên vẫn là tạm thời đến chỗ Hoắc Vũ Khải trốn thì tốt hơn.

Nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy, Hoắc Vũ Khải nói thẳng.

"Nói cái gì đấy?"
Từ khi nào anh ta và cô đã xa cách đến vậy?
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lục Nghiên Tịch, trong lòng Hoắc Vũ Khải càng đau lòng hơn.

Anh ta không nhịn được nói thẳng.

"Nghiên Tịch, em và Tư Bác Văn cãi nhau à?"
Thấy Hoắc Vũ Khải hỏi chuyện này, đầu ngón tay Lục Nghiên Tịch chợt cứng đờ: "Em, không phải.

"
Lục Nghiên Tịch giật giật khóe miệng, giả vờ không như không có chuyện gì.

Đến lúc này rồi, cô cũng không muốn Hoắc Vũ Khải tiếp tục lo lắng cho mình.

Nhưng mà, sao Hoắc Vũ Khải có thể không nhìn ra Lục Nghiên Tịch đang cố tỏ ra mạnh mẽ.

"Nghiên Tịch, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi em căng thẳng thì đều có biểu cảm này.

"
"Em lừa ai chứ đừng có lừa anh.

"
Anh ta quá hiểu tính cách của Lục Nghiên Tịch, vậy nên mỗi một cử chỉ hành động của cô, anh ta đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Nghe Hoắc Vũ Khải nói vậy, trong nháy mắt vành mắt Lục Nghiên Tịch không khỏi đỏ lên, chóp mũi cũng hơi chua xót.

"Vũ Khải.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận