Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Lục Huyền Lâm thờ ơ liếc nhìn cô: “Còn chưa tới mức độ đó.”
Lời này cũng không phải là nói thât.

Người lớn tuổi, hệ miễn dịch suy giảm, bất kỳ cơ quan nào cũng yếu đi rồi sẽ dẫn tới bệnh tật, ông cụ như vậy đã xem như khỏe mạnh rồi.
Xe chạy càng lúc càng ổn định, không lâu sau đã đến nhà cũ của nhà họ Lục.
Lục Huyền Lâm nghe nói ông cụ đang ngủ trưa, cũng không cho quản gia đánh thức, dẫn Lý Tang Du đứng đợi ở vườn hoa.

Vườn hoa đơn giản được chăm sóc rất tốt, mở dù ra, dọn bàn ghế và điểm tâm kiểu Pháp lên, cũng có chút cảm giác thú vị mới mẻ.
Chỉ tiếc, phong cảnh đẹp mà không có người thưởng thức thì cũng vô dụng, bầu không khí giữa hai người Lý Tang Du và Lục Huyền Lâm vô cùng lạnh nhạt, gượng gạo.
“Đợi lát nữa ông cụ tới, cô có biết phải như thế nào không.” Lục Huyền Lâm không nhìn Lý Tang Du , nhìn chằm chằm vào một cây bạch dương cao lớn đằng xa, nói một câu như vậy.
“Tôi chỉ là tinh thần không ổn, nhưng đâu tới mức không hiểu chuyện.”

Lý Tang Du trước giờ vẫn luôn là người biết ơn.

Người khác đối xử tốt với cô một phần, cô sẽ trả lại ba phần.

Ông cụ đối xử với cô cũng không tệ.

Lần này mất đứa nhỏ, là lỗi của cô, cho dù ông cụ mắng cô, cô cũng cam lòng mà nhận.
Lúc nhìn thấy ông cụ Lục, sắc mặt ông cụ hơi không tốt, cũng vì cháu chắt đột nhiên mất, nhất thời không chấp nhận được nên mới ngã bệnh.
Lần này ông cụ chỉ cố ý gọi vợ chồng Lục Huyền Lâm về ăn cơm, cũng không gọi những người họ hàng khác, nên bữa cơm này rất yên tĩnh.
“Các con định tiếp theo sẽ làm gì?” Ông cụ Lục mở miệng hỏi.
Đứa nhỏ đã mất, cháu dâu cũng tự tử, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Không nói lời nào?” Chờ cả buổi không thấy ai trả lời, ông cụ Lục lại ra lệnh: “Tiểu Du, bây giờ con tĩnh dưỡng thân thể cho khỏe, qua một thời gian ngắn lại mang thai thêm đứa nhỏ khác, lần này tuyệt đối không thể uống thuốc bậy bạ được.”

Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du hai mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng đáp ứng.

Không cần dưỡng thai, Lý Tang Du cũng không ở nhà nữa, vài ngày sau đã quay lại công ty.
Vẫn là bộ phận chuyển dữ liệu, vẫn là trưởng nhóm bộ phận chuyển dữ liệu, Trương Ngọc lúc trước tiếp quản công việc của cô đã bị giáng xuống làm nhân viên bình thường.
Công ty vừa mới yên tĩnh không bao lâu lại nổi lên lời đồn khắp bốn phía: Đứa nhỏ trong bụng Lý Tang Du bị phu nhân của tổng giám đốc phát hiện, cưỡng ép phá thai.
Đã sớm quen những lời đồn thổi vô căn cứ này, Lý Tang Du lười để ý đến.

Bắt đầu bận rộn với nhiệm vụ mà đích thân tổng giám đốc giao xuống.
Đến sân bay đón hai ngôi sao lớn!
Việc này hoàn toàn không thuộc quản lý của bộ phận chuyển dữ liệu, nhưng do hiện giờ các bộ phần đều rất bận, chỉ có bộ phận chuyển dữ liệu là rảnh rỗi thừa nhân lực.

Kết quả là, nhóm trưởng Lý Tang Du lần này trở thành người phụ trách xử lý vật dụng của trường học quyên góp cho trẻ em nghèo miền núi.
“Trưởng nhóm, có phải chúng ta đã đến muộn rồi không? Sao vẫn chưa nhìn thấy Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ đâu cả?” Nhìn dòng người bước ra từ cửa, Triệu Nguyệt Sương không khỏi sốt ruột.
Máy bay mà hai người Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ đã hạ cánh từ lâu, nhưng lại không thấy bọn họ đâu.
Lý Tang Du hiện giờ cũng không rõ tình hình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận