Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học


Diêm Hàn cuối cùng là xem video Toán học xem đến ngủ.
Nếu trước đó có người nói rằng sau này cậu sẽ dùng phương thức này để đi vào mộng đẹp, đại ca không nhảy dựng lên đập cho nó một trận là không thể nào.
Bất quá vừa mới kiểm tra xếp lớp xong, cậu ngủ một giấc đến 9 giờ sáng, hình như khoảng thời gian này chưa có hôm nào ngủ ngon như vậy.
Nhanh chóng bò dậy tắt điện thoại đem đi sạc, Diêm Hàn sửa soạn một chút rồi đi ra cửa ăn sáng.
Sau đó là trải qua một cái cuối tuần yên tĩnh, buồi chiều chủ nhật các thầy cô tăng ca chấm điểm bài thi cùng với chia lớp xong, trường học cũng công bố thành tích cùng tình hình các lớp cho mọi người.
Chia lớp là hoàn toàn công bằng, bởi vì thành tích của mọi người đều xếp trên một cái bảng lớn, dựa trên tổng thành tích mà xếp hạng từ cao xuống thấp, ngoài ra chính là công khai toàn tập, ai muốn xem cũng được.
Ban đầu có học sinh cho rằng hành động công bố thành tích của mọi người này có chút không tôn trọng đời tư học sinh.
Nhưng cao trung Lộc Trạch suy xét chuyện này vô cùng công bằng, cũng là để kích thích ý chí tiến tới của các học sinh, không cần biết học sinh phản đối như thế nào, mấy năm nay vẫn duy trì truyền thống này.
Đương nhiên, có người phản đối, nhưng phần lớn mọi người vẫn vô cùng tán đồng với tính công bằng của hình thức này.
Nghe nói đã xếp lớp xong, Diêm Hàn cũng cố ý tới bảng điểm ban tự nhiên để xem.
Mấy lớp trước bị cậu dứt khoác bỏ qua, trực tiếp dò từ danh sách lớp mười bốn.
Lưu Vũ Lai, Mạch Giai Trạch, Vương Băng...!Nhan Hàm?!
Nhìn đến cái tên này Diêm Hàn có chút kích động, chờ kiểm tra cẩn thận mã số học sinh xong, mới dám xác định đây là mình.
Mục tiêu của cậu cũng chỉ có thi vào lớp mười bốn mà thôi, treo ở cái đuôi lớp thôi là được lắm rồi.
Còn hạng bốn á?...!Cậu thi được top 5 lớp mười bốn á?
!!!
Nỗ lực một đoạn thời gian thôi mà hiệu quả lớn như cậy, tuy rằng thành tích của cậu cũng có liên quan đến lâm thời ôm chân Phật với trạng thái phát huy tốt, nhưng thành tích rõ ràng bày ở đây, dù là Diêm Hàn cũng không tránh khỏi hưng phấn!
Đây có lẽ là lần đầu tiên trên phương diện học tập, sự vất vả nỗ lực của cậu nhận được hồi báo, lại còn cho cậu kinh hỉ!
Diêm Hàn không muốn nói mấy câu như nỗ lực sẽ có hồi báo này nọ, đều là lời xàm xí, bây giờ mới là một bước nhỏ xíu trên con đường đạt thành mục tiêu mà thôi.
Nhỏ đến mức không nhắc cũng không sao.
Nhưng ít nhất cũng cho cậu một chút khẳng định với hy vọng đúng không?
Nói như vậy, sau này càng có động lực học tập rồi!
Khó nén được kích động, Diêm Hàn cũng nhìn nhìn phía dưới, ở gần cuối danh sách nhìn thấy tên của Tần Tư Du cùng Ôn Giác Vinh.
Cuối cùng là cuối cùng thật đấy, một đứa là hạng năm đến ngược, một đứa là hạng nhất đếm ngược.
Bất quá Diêm Hàn nhớ rõ hai đứa này trước khi kiểm tra đều vô cùng mong ước được vào lớp mười bốn, hình ảnh hai người đập tay cổ vũ lẫn nhau còn rõ ràng trước mắt, giờ phút này Diêm Hàn cũng là thật lòng vui vẻ thay cho hai người bọn họ.
Trước kia Tần Tư Du học tập đã tốt, kiến thức căn bản vững hơn cậu với Ôn Giác Vinh rất nhiều, chẳng qua tâm thái không tốt, áp lực tinh thần quá lớn, cho nên lúc kiểm tra hay gặp bất lợi.
Còn Ôn Giác Vinh, tuy cậu ta không thích học hành, nhưng trước mặt giáo viên vẫn là trò ngoan, đi học vẫn biết nghe giảng, cũng không có tệ lắm.
Hơn nữa tên này giỏi về Văn học, Ngữ Văn cùng Tiếng Anh đều là điểm mạnh của cậu ta, người lại thông minh, tin rằng chỉ cần chăm chỉ thêm một chút, thành tích sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Diêm Hàn tuy thường ngày biểu hiện không thế nào, nhưng cũng thật lòng hy vọng những người bên cạnh mình được tốt đẹp.
Hôm nay cũng coi như là tam hỉ lâm môn, cậu tới chỗ này lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên cảm giác được loại vui sướng này.
Đại ca bên này còn đang nằm trong phòng cười ngu, bên kia Ôn Giác Vinh đã gọi video tới.
"Anh Nhan! Chúng ta đều vào lớp mười bốn! Anh thấy chưa!" Ôn Giác Vinh thoạt nhìn còn hưng phấn hơn cả cậu.
"À, tôi vừa mới thấy." Diêm Hàn mỉm cười nói "Chức mừng cậu."
"Cùng vui cùng vui!" Mặt béo của Ôn Giác Vinh cười như nở bông "Bây giờ anh đang ở trường hả? Chúng ta đi ra ngoài ăn mừng đi, em đi tìm anh! Kêu chị Du nữa!"
"...!Ăn mừng thì miễn đi, chờ đến khi chúng ta thi đậu Đại học X rồi lại ăn mừng." Diêm Hàn nói.
"Vậy phải chờ đến ngày tháng năm nào? Á không đúng, em nói là, chúng ta phải tận hưởng lạc thú trước mắt đã, khi nào đậu Đại học X lại ăn mừng tiếp!" Ôn Giác Vinh nói "Tuần trước em phát hiện cái tiệm lẩu mới mở, ăn ngon lắm, chúng ta đi ăn đi!"
Diêm Hàn "..."
Cho nên trọng điểm là tiệm lẩu chứ gì!
Cuối cùng Diêm Hàn cũng không đi.
Cậu cảm thấy không cần thiết.
Mới lên được ba lớp đã phải đi ăn mừng, thời gian dài làm người ta dễ dàng đắc chí, thả lỏng cảnh giác.
Ngày hôm qua khuyên can bác bảo vệ khu dạy học mở cửa giúp cậu mất nửa ngày, lấy được cặp sách cùng sách giáo khoa ra, Diêm Hàn đã tiến vào hình thức học tập.
Lớp mười bốn chỉ là trạm dừng chân tạm thời, muốn đến lớp chín còn phải vượt qua bốn lớp nữa, mà những bạn học lớp trước cơ sở tốt, năng lực lại người này hơn người kia, cậu muốn đến gần phía trước phỏng chừng rất khó.
Nghĩ như vậy, con đường phải đi còn rất dài.
Ôn Giác Vinh bên này vừa mới tìm cậu xong, bên kia Tần Tư Du cũng tìm cậu.
Tần Tư Du vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hôm thứ sáu, dù biết tình huống đó nhỏ còn lưu lại sẽ biến xấu, nhưng trước sau nhỏ vẫn cảm thấy vì mình nên sự tình mới nháo lớn như vậy, còn hại Diêm Hàn bị chộp tới cục cảnh sát.
Nhỏ băn khoăn trong lòng, còn có đau lòng Diêm Hàn, lúc này nói chuyện với Diêm Hàn đều rất cẩn thận.
Diêm Hàn sợ nhất chính là cái này.
Nói mình không sao, giải thích cũng giải thích không biết bao nhiêu lần, Tần Tư Du vẫn cứ nhìn mình như nhìn người bị hại, cái này làm cho Diêm Hàn vô cùng không thoải mái.
Cho nên lúc Tần Tư Du gửi WeChat tỏ ý muốn đến phòng ngủ tìm cậu cũng bị Diêm Hàn từ chối.
Tốt xấu cậu cũng là con trai, ở chung một phòng không tiện.
Diêm Hàn đóng cửa từ chối tiếp khách, phát trực tiếp học bài.

Lưu lượng của phòng stream cuối tuần còn muốn hot hơn mấy ngày thường, nhiệt độ sau bữa cơm tối đã phá một vạn, phòng stream của cậu được treo trên đầu kênh, nghiễm nhiên trở thành bộ mặt của kênh học tập.
Tuy rằng cả kênh cũng chẳng có bao nhiêu người.
Nhưng mỗi lần phát trực tiếp Diêm Hàn đều có chút ảo giác, hình như mình chính là vương giả của cái nơi này rồi...
Khụ khụ.
Về chủ đề chính, vẫn là đi học bài thôi.
Diêm Hàn cũng biết hành vi lâm thời ôm chân Phật của mình lúc kiểm tra xếp lớp là hành vi không lâu dài, cho nên cậu định thừa dịp thời gian này rảnh rỗi, bổ sung một chút kiến thức cơ sở của tất cả các môn.
Quá trình này yêu cầu tinh lực tỉ lệ thuận với thời gian, tương đương với việc từ học lại từ đầu, nên càng cần nhiều thời gian.
Từ đó suy ra, đề cao hiệu suất học tập là rất cần thiết.
Nhưng điểm này, Diêm Hàn mãi vẫn làm không được.
Cậu ngoại trừ cưỡng chế bản thân đặt chú ý lên sách vở, những thứ khác dù có nỗ lực bao nhiêu cũng không get được tí nào, muốn tăng hiệu suất là vô cùng khó khăn.
Nhưng còn cách nào đâu, dù sao học tập đối với cậu mà nói, bất quá mới là level nhập môn mà thôi, bây giờ mà muốn tổng kết phương pháp học tập gì đó là rất không thực tế, nếu mà lãng phí thời gian đi rối rắm ba cái này, không bằng căng da đầu đi học trước rồi tính.
Chủ nhật đi qua, lại đến thứ hai ngày đi học.
Bởi vì đã công bố danh sách, nhiệm vụ đầu tiên sáng sớm thứ hai chính là đổi lớp.
Điểm này cao trung Lộc Trạch làm tương đối sạch sẽ lưu loát, nói đổi liền đổi, không hề dây díu.
Các học sinh đổi lớp phải tranh thủ tiết tự học buổi sáng để dọn hết đồ vật của mình đi, bao gồm cả bàn ghế, kể cả ngăn tủ trong phòng giữ đồ cũng phải quét sạch sẽ để bạn học mới tới sử dụng.
Đương nhiên các lớp không có biến hòa thì không cần phải động, cũng không có bất cứ phiền toái phiền não gì.
Đơn giản là do lớp mười bảy cùng lớp mười bốn cách nhau một cái tầng lầu, Diêm Hàn chỉ cần trựa tiếp nâng cái bàn của mình qua, lại chiếm một ngăn tủ giữ đồ để bày biện đồ đạc là xong việc.
Chuyện dọn dẹp này chính là điểm mạnh của cậu, ngay từ đầu còn có mấy người muốn giúp cậu dọn, Diêm Hàn lại là loại người tự mình động thủ được thì sẽ không làm phiền người khác, đồ của cậu lại ít, dọn mấy cái là xong rồi.
Kết quả còn phải dọn giúp Ôn Giác Vinh.
Nói đến Ôn Giác Vinh, tên này ngoại trừ là một thanh niên đầy thân đặc sắc ra, còn có một đặc điểm chính là vô cùng văn nghệ.
Ngày thường thích sưu tầm các loại bút vở, ngoài cái này ra còn có các bộ đồ dùng ăn uống hay ly tách xinh đẹp, đủ loại đồ chơi nho nhỏ có thể mang đi học, rậm rạp bày tràn cả ngăn tủ, khỏi nói mọi người thấy đều cảm thấy sắp hỏng mất, ngau cả lúc bọn họ dọn đồ đạc – thầy chủ nhiệm bụng bia cũng thấy chấn kinh "Em sao có nhiều đồ như vậy?!"
Lớp mười bảy lớp mười tám trong trường đều nổi danh là lớp kém, lần này có mấy người Diêm Hàn kiểm tra điểm tốt, chủ nhiệm lớp cũng sáng mặt sáng mày theo.
Đặc biệt là Ôn Giác Vinh, ông còn không dám tin thành tích của cậu ta sẽ lý tưởng như vậy, trực tiếp lên tới hạng trăm mấy, cho nên nhìn vị bạn học cười lên giống y chang phật Di Lặc này kiểu nào cũng thuận mắt, còn tiện tay khen ngợi mấy người Diêm Hàn.
Sau khi dọn đồ đạc dưới sự tán dương khí thế ngất trời của thầy chủ nhiệm cũ, tiết một cũng đã trôi qua phân nửa.
Chủ nhiệm lớp mới dùng một chút thời gian cuối cùng để xếp chỗ cho các học sinh mới vào lớp.
Chuyện xếp chỗ trường học không có cứng nhắc quy định, phong cách cùng trọng điểm của mỗi chủ nhiệm lớp đều bất đồng, chủ nhiệm lớp mười bốn là một nữ giáo viên dạy Tiếng Anh, phương thức xếp chỗ của cô tương đối thú vị —— mười hạng đầu tiên của lớp có thể tùy ý chọn chỗ ngồi với bạn cùng bàn cho mình, những người không được chọn chỗ hay không được chọn làm bạn cùng bàn, sẽ dựa trên tình huống cao thấp hoặc tình trạng thị lực để xếp chỗ.
Dựa trên phương thức này, thân là hạng bốn Diêm Hàn tự nhiên có quyền được lựa chọn.
Đáng tiếc, bạn cùng bàn chỉ có thể là một người, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Ôn Giác Vinh và Tần Tư Du, Diêm Hàn cảm thấy khó xử.
"Ai da anh Nhan chọn em đi anh Nhan!" Ôn Giác Vinh xoắn thân mình, giọng nói cũng ẹo ẹo "Người ta muốn ngồi cùng bàn với anh mà ~"
Tần Tư Du cũng nhấc tay "Chọn mình chọn mình! Mình an tĩnh hơn cậu ta nhiều lắm á, chọn mình cậu không có hại gì đâu!"
Diêm Hàn một mặc hắc tuyến "Hay là hai người đánh một trận đi?"
Những người khác tốp năm tốp ba chọn xong bạn cùng bàn, đều bị cảnh tượng bên này chọc cho cười.
Tuy rằng Diêm Hàn khoảng thời gian này vùi đầu khổ học không ít, hành vi vẫn luôn điệu thấp, nhưng vụ bức thư tình trước đó làm cậu "hot" một phen, sau lại có trang riêng trên diễn đàn nặc danh, trong lớp mới có ai mà không biết cậu?
Nhưng biết thì biết, lớp mười bốn là lớp tầm trung trên bảng xếp hạng chính quy, thuộc về lớp có mức độ lưu động khá cao, có vài người là từ các lớp lầu trên chuyển xuống, trước kia chưa từng tiếp xúc với Diêm Hàn.
Lúc này quan sát tầm gần, mọi người chỉ cảm thấy người thật còn xinh hơn trên hình!
Ảnh chụp của Diêm Hàn trên diễn đàn đa số là mặt không biểu tình, ngầu ngầu, nhưng lúc này cậu đầy mặt khó xử cùng bất đắc dĩ, cho người ta cảm giác chân thật hơn, sinh động hơn.
Huống chi nhìn gần làn da của cậu càng mượt mà trắng nõn, trên thực tế lúc biết một bạn nữ xinh đẹp như vậy học chung lớp với mình, một bộ phận người trong lớp mười bốn đều rất hưng phấn.
Diêm Hàn không biết người khác nghĩ gì, cậu thậm chí còn không chú ý đến người ta đang nhìn mình.
Đang rối rắm xem phải chọn ai, loa thông báo của trường đột nhiên vang lên "Nhan Hàm năm nhất lớp mười bốn nếu nghe thấy thông báo xin lập tức đến khu giáo vụ."
Mọi người "?"
Mới vừa chia lớp, chủ nhiệm còn chưa biết hết tên, chỉ có thể chỉ vào loa thông báo rồi hỏi "Ai là Nhan Hàm?"
Diêm Hàn từ trong đám hỗn loạn đứng lên.
Chủ nhiệm mới nhìn kỹ cậu, cũng không hỏi nhiều, nói "Vậy em đến khu giáo vụ đi."
"Vâng ạ."
Diêm Hàn phỏng đoán, lúc này mà gọi cậu hẳn là vì chuyện tối thứ sáu của Vu Tĩnh nhỉ.
Cũng tốt, nên kết thúc rồi.
Biểu hiện của cậu vô cùng bình tĩnh, Tần Tư Du thoạt nhìn lại sắp khóc đến nơi.
Chuyện này vẫn luôn đè nặng trong lòng nhỏ, cho dù đương sự cũng thông cảm, không thấy khẩn trương, nhưng nhỏ vẫn lo lắng cả cái cuối tuần, mấy hôm nay không tối nào ngủ ngon, sợ trường học sẽ phạt Nhan Hàm chuyện đánh nhau!
Ngày đó Nhan Hàm bảo nhỏ mang bạn cùng phòng rời đi trước, nói mấy nhỏ rời đi mới tiện làm việc, còn nói không cho nhỏ tìm trường học cũng không cho báo cảnh sát, sợ sẽ đem sự tình nháo lớn.
Lúc ấy thái độ của đối phương quá mức kiên định trầm ổn, Tần Tư Du cứ như bị mê hoặc, nhỏ rời đi rồi mới kịp phản ứng, mình sao có thể để Nhan Hàm một mình ở nơi đó được cơ chứ?!
Nhưng nhỏ cũng hiểu ý của Diêm Hàn, nhỏ thật sự không dám tìm trường học cũng không dám báo cảnh sát, nhưng cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể theo đường cũ vòng vèo trở về, ngay lúc đó nhỏ gặp Tô Lâm Bồi.
Ngay từ đầu nhỏ cảm thấy Tô Lâm Bồi là ủy viên kỷ luật, cũng không muốn nói chuyện này cho cậu ta, ai ngờ Tô Lâm Bồi chủ động chạy tới hỏi nhỏ có biết chuyện Nhan Hàm đánh nhau với người khác là như thế nào không.
Lúc ấy Tần Tư Du mới biết, anh Nhan của nhỏ cũng không có yếu ớt như mặt ngoài.
Càng không có văn tĩnh.
...!Trách không được khi đó đối phương tự tin để nhỏ rời đi như vậy!
Vì thế lo lắng sợ Diêm Hàn bị thương biến thành lo lắng sợ Diêm Hàn bị trường học xử trí, những lúc như thế Tần Tư Du đương nhiên phải đứng ra, một năm một mười kể lại sự tình cho Tô Lâm Bồi nghe.
Sau đó liền không còn chuyện của nhỏ nữa, Nhan Hàm cũng thuận lợi về đến ký túc xá đêm hôm đó, nhưng Tần Tư Du vẫn lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhỏ bắt lấy cánh tay của Diêm Hàn nói "Mình đưa cậu đi, mình phải nói rõ với chủ nhiệm Cốc!"
Bạn học bốn phía không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này nhìn hai người bọn họ cũng có chút mộng bức.
"Hẳn là không cần." Diêm Hàn nói "Bọn họ chỉ kêu tôi đi qua thôi, tôi nhìn xem sao đã."
Tần Tư Du vẫn không yên tâm, vành mắt nhỏ lại đỏ bừng, cô bé ngày thường vô cùng cương liệt lúc này thiếu chút nữa là khóc, trước mắt bao người cũng không chịu buông tay Diêm Hàn ra, trường hợp này càng làm người chung quanh cảm thấy khó hiểu.
Diêm Hàn cuối cùng cũng đến khu giáo vụ một mình.
Một đường đi tới phòng giáo vụ, lúc gõ cửa đi vào còn không nghĩ tới người bên trong nhiều quá trời.
Có thầy Cốc, có Lâm Kiến Lộc cùng Tô Lâm Bồi, còn có Vu Tĩnh.
Chẳng qua cái này khá khác biệt với tưởng tượng của cậu, cái người ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh nay súc bả vai đứng giữa văn phòng, thấy cậu tới còn quay đầu nhìn thoáng qua, rất nhanh liền cúi đầu xuống.
Chỉ nháy mắt kia, Diêm Hàn nhìn thấy bộ dáng hốc mắt hồng hồng của đối phương, trông rất chật vật.
Trừ cái này ra còn có mấy người trưởng thành mà cậu không biết, thấy cậu tiến vào, ánh mắt mọi người đều sôi nổi dừng trên người cậu.
Cậu còn chưa rõ ràng tình huống như thế nào, hai người trung niên một nam một nữ vốn đang ngồi trên sô pha đột nhiên đứng lên, sau đó khom lưng cúi người, đủ ân cần mà nói "Cháu là bạn học Nhan đúng không? Thật là ngại quá, con gái của cô gây họa lớn, lại làm mấy chuyện như vậy với các cháu, thật sự xin lỗi cháu..."
Diêm Hàn đã chuẩn bị để xé mặt:?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui