Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học


Vừa nghe nói phải đến cục cảnh sát ả đàn bà có hơi khiếp đảm, dù ả ta có ngang ngược cũng chưa từng có kinh nghiệm đến cục cảnh sát, huống chi vừa rồi ả nói cũng có vài phần khoa trương...
Nhưng nếu chuyện đã đến nước này, ả không muốn đi cũng phải đi, theo Diêm Hàn nói thì là "Đâu thể để bà bịa hết chuyện thế được, nếu hôm nay bà báo cảnh sát nói tôi đánh người, thế chúng ta phải làm rõ chuyện này, để mọi người biết đâu mới là chân tướng."
Vì thế Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc, còn có một nhà Nhan Hiểu Vũ cùng nhau lên cục.
Vốn bà nội còn định đi theo, nhưng mọi người sợ lát nữa nói lên lại kích động bà cụ, huống chi trong nhà còn có ông nội cần phải chăm.
"Con không sao, bảo đảm lát nữa về ngay." Trước khi lên xe cảnh sát, Diêm Hàn nói với cụ.
Lời nói của cậu có một loại lực lượng khiến người ta bình tĩnh.

Mà chuyện hôm nay cũng chứng minh cháu mình có năng lực xử lý chuyện này, cụ bà do dự mãi cũng quyết định tin tưởng Diêm Hàn, không đòi theo nữa, chỉ bảo cậu cẩn thận.
Nghe nói phải đến cục cảnh sát xử lý, hàng xóm vây xem xung quanh cũng dần dần tản đi, nhưng còn một bộ phận đứng bên cạnh không đi.
Mọi người chỉ thấy bị cáo vân đạm phong khinh vẫy vẫy tay rồi ngồi lên xe cảnh sát, ngược lại là ả đàn bà báo cảnh sát lại xanh mét mặt mày, hơi hơi rũ đầu, bước chân thoáng chút do dự.
Đến nước này ả ta cũng có hối hận.
Ban đầu ả chỉ tức giận Nhan Hiểu Vũ không có tiền đồ, lại nghe thấy con bé Nhan Hàm kia được nhà trường thưởng tiền, nhìn thằng con không nên thân của mình lại càng tức, liền một hai phải đòi Nhan Hiểu Vũ tới nhà hai cụ lấy số tiền kia.
Sau đó Nhan Hiểu Vũ không chỉ không mang tiền về, còn giở chứng với ả, ả ta lại càng tức chết, cảm thấy không công bằng, lại muốn trừng phạt Nhan Hiểu Vũ, bấy giờ mới tìm tới cửa lý luận với hai cụ.
Nhưng thế nào cũng không xả tức được, tiền không đòi được, mình với con mình bị ăn đánh, cuối cùng còn phải đến cục cảnh sát đấy thôi?
Nghĩ đến đây ả không khỏi nhớ lại cảnh trong sân.
Nhan Hàm kia...!Cứ như đổi thành người khác, không phải con bé trông đơn thuần vô hại như bây giờ.
Người lúc ấy quả thật chính là quỷ dữ.

Nếu không phải cảm thấy bị uy hiếp, nếu không phải cảm thấy người này sẽ đánh mình bất cứ lúc nào, sao ả ta lại nhất thời ngu dại, kiên trì muốn báo cảnh sát?
Nhan Hàm kia cố ý hù dọa bọn họ, buộc ả phải báo cảnh sát, buộc ả phải làm lớn chuyện...!Ả đàn bà nhớ lại từng cảnh một, vẫn không dám tin mình thế mà ngu si đến thế!
Thật không ngờ, con bé này tuổi còn nhỏ, thế mà gian trá giảo hoạt như thế, xoay vòng ả từ đầu đến cuối!
Nhân viên cảnh sát đưa bọn họ đến cục cũng chỉ là muốn ghi chép đơn giản, bởi vì chuyện tranh cãi gia đình không tiện nhúng tay, chỉ có thể tận lực giảng hòa.
Thua người không thua trận, sau khi ả đàn bà tách khỏi Diêm Hàn đã suy nghĩ một trận trên xe, càng cảm thấy tức giận, tới cục cảnh sát ả lại bày ra sắc mặt ngang ngược, ồn ào nhốn nháo nói "Rồi rồi rồi, ban nãy tôi nói hơi khoa trương chút, nhưng nó đánh tôi là thật! Thế thì làm sao, tát không phải đánh à, có phải tao phải tát mày ở đây một cái mới phải không?"
Diêm Hàn mỉm cười với ả "Tôi không phủ nhận chuyện tôi đánh bà, nhưng bà phỉ báng tôi, bôi nhọ tôi cũng là sự thật."
Nói rồi cậu lại quay đầu "Chú cảnh sát, cháu yêu cầu con trai bà với bà đây làm báo cáo nghiệm thương, nếu vết thương trên người bà ta thật sự do cháu đánh mà ra, cháu đồng ý tiếp nhận trừng phạt.

Nếu mà không phải..."
Diêm Hàn tiếp tục mỉm cười.
"Mày!...!Đồng chí cảnh sát nhìn đi, nó uy hiếp tôi!" Ả đàn bà nói rồi lại kêu to.
"..."
Cục cảnh sát lại ồn ào nhốn nháo một trận.
Lúc này cửa lớn cục cảnh sát lại bị người đẩy ra, một phu nhân trung niên trang điểm thời thượng tinh xảo, mang một thân hàng hiệu đi đến.
Bên cạnh phu nhân còn có người người đàn ông trông giống bảo tiêu, tốp người đi thẳng về đám nhốn nháo bên này, lúc đến gần lại thấy phu nhân đi chếch sang vài bước, trực tiếp đi đến trước mặt Lâm Kiến Lộc bên cạnh Diêm Hàn, thái độ khẩn trương nói "Kiến Lộc! Sao con lại chạy tới cục cảnh sát rồi! Con không sao chứ? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Người phụ nữ toàn thân sang quý, vừa xuất hiện ở đây mọi người phải dừng lại ngay.
Mọi người nghe thấy Lâm Kiến Lộc lễ phép nói với bà "Con không sao, là bạn học bị vướng vào chuyện tranh cãi gia đình, cô có tiện tìm giúp con vị luật sự nào đáng tin cậy không?"

"Không thành vấn đề." Người phụ nữ đồng ý không chút nghĩ ngợi, lúc này bà mới đưa mắt đến Diêm hàn, chỉ thấy ánh mắt bà chợt lóe, như thể bị kinh diễm, đến ngữ khí cũng cao lên hai nấc, hỏi Lâm Kiến Lộc "Đây là bạn học con à?"
"Vâng.

Là bạn học rất thân."
"À!" Người phụ nữ kêu một tiếng rồi thôi, chỉ là đánh giá Diêm Hàn từ trên xuống dưới, rồi kín như bưng nhìn hai người bọn họ cười cười, mới nói với Lâm Kiến Lộc "Cô đi gọi điện thoại, liên hệ văn phòng hợp tác với công ty, xem có luật sự nào am hiểu loại án kiện này không."
"Vâng." Lâm Kiến Lộc nói "Làm phiền cô rồi."
Vị này đến đây tìm Lâm Kiến Lộc xem như là sấm rền gió cuốn, nói gọi điện thoại là đi gọi điện thoại ngay.
Bà đi ra phía xa xa, nhưng người ở đây vẫn có thể nghe thấy tiếng bà nói chuyện, còn hai vị bảo tiêu từ đầu đến cuối đều đứng nơi họ nên đứng, ánh mắt nhìn thẳng, trông cực kỳ chuyên nghiệp.
Tuy người phụ nữ nói chuyện khách sáo lịch sự, đối đãi với Lâm Kiến Lộc cũng bình dị gần gũi, nhưng lời nói cùng cách làm việc phô trương cũng truyền tới một thông tin chói lọi: Bà không phải người bình thường.
"Ấy, bà ta là ai vậy?" Mẹ Nhan Quan vừa nghe đối phương muốn tìm luật sư là sợ ngay, nói bóng nói gió hỏi thăm tình huống từ cậu cảnh sát bên cạnh.
"Không biết."
Cậu cảnh sát vốn bị ả đàn bà đanh đá này làm cho đau đầu, giờ lại càng lười phản ứng ả.
Nhưng bên cạnh có một đồng chí tư lịch lâu năm suy đoán "Gần đây trong huyện có thu hút vài vị phú thương đến đầu tư, chắc một trong số họ đấy."
"Còn bày đặt phú thương, hù ai?" Ả đàn bà vẫn không tin.
"Còn mang theo bảo tiêu đấy thôi, hù làm gì?"
"Bảo tiêu thì làm sao? Tôi ra khu thương mại đưa một trăm cũng thuê được hai người vậy!"

"Ừ đúng, vậy chiếc Rolls-Royce đậu ngoài kia chắc bà ấy cũng thuê ngoài khu thương mại nhỏ."
"..."
Chú ảnh sát vừa nói xong đã khiến người ta cười vang.
Mẹ Nhan Quan cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng nhiều hơn là há hốc mồm.
Chẳng qua chuyện khiến ả càng há hốc mồm nằm ở đằng sau ——
Diêm Hàn cũng nhìn ra vị phu nhân kia thân phận không đơn giản, nhưng so với chuyện đối phương là người nào, cậu càng tò mò quan hệ của Lâm Kiến Lộc với bà hơn.
"Là cô tôi." Lâm Kiến Lộc thẳng thắng mà trả lời.
"...???"
Sửng sốt xong Diêm Hàn trợn mắt hỏi "...!Hồi trưa cậu nói với ông bà tôi nhà cô cậu ở đây...!Thì ra là thật à?"
Cậu còn nhớ rõ cảnh đó, ông bà nội cậu hỏi Lâm Kiến Lộc là nhà hắn cũng ở huyện này hay sao, Lâm Kiến Lộc trả lời là nhà cô hắn ở đây, hắn đến thăm cô...
Lúc ấy đại ca không nghĩ nhiều, dù sao thì sao mà trùng hợp như vậy được, vừa hay ở đây có cô, ai cũng sẽ cảm thấy Lâm Kiến Lộc chỉ thuận miệng trả lời ông bà nội cậu.
Không ngờ...!Má nó có cô thật!
Lâm Kiến Lộc đương nhiên mà nói "Là thật."
Sau đó hắn còn cố ý liếc nhìn Diêm Hàn một cái, ngữ khí cổ quái hỏi "Cậu cảm thấy tôi giống người tùy tiện nói dối lắm sao?"
"Không, cậu không phải."
Diêm Hàn mặt đưa đám, đến hôm nay cậu không dám nghi ngờ lời nói của Lâm Kiến Lộc nữa, dù sao thì chuyện này không phải xảy ra một lần, tuy rằng lúc này không ảnh hưởng gì mấy...!Nhưng đại ca vấn lưu loát dứt khoát nhận sai "Là tôi suy bụng ta ra bụng người, anh Đại Lâm chính trực như vậy, sao mà nói dối được!"
"Ừ." Lâm Kiến Lộc gật đầu một cái, tán đồng lời khen của cậu.
Thế nhưng sau đó Diêm Hàn thấy đối phương đột nhiên cúi người...!Cơ hồ là dán môi lên tai cậu, Lâm Kiến Lộc học bộ dáng của cậu lúc còn trong viện, dùng giọng chỉ hai người nghe được để nói "Không tùy tiện nói dối, nhưng thật ra cũng có nói dối."
"Hở??"
"Tôi tới đây để tìm cậu, không phải đến thăm cô tôi...!Cậu hiểu mà."

"..."
Bên tai chỉ còn giọng nói dễ nghe đến tràn ngập dụ hoặc của đối phương, mà trong tầm mắt Diêm Hàn, Lâm Kiến Lộc lần nữa cong khóe môi, chậm rãi nói "Lát nữa cô ấy về cậu đừng lỡ miệng, nếu để cô ấy biết tôi lấy cô ấy làm ván đỡ lại không tới thăm, cô sẽ nghĩ lung tung đấy."
Diêm Hàn "..."
Lặng lẽ nói cho hết lời, gương mặt đẹp trai trong tầm mắt lại dần dần rời đi.
Lâm Kiến Lộc chậm rãi ngồi thẳng, đã biến trở về anh Đại Lâm ít nói ít cười.
...!Nhưng đại ca vẫn là đại ca chết lặng nọ.
—— Á á á á học hư rồi! Anh Đại Lâm học hư rồi! Giờ còn biết trêu cậu!
Diêm Hàn sờ sờ lỗ tai bị đối phương phun nhiệt, giờ đã hơi hơi đỏ lên, trừng mắt nhìn Lâm Kiến Lộc một cách đầy cổ quái, đột nhiên phát hiện sau này mà anh Đại Lâm biết chơi như vậy, chắc mình hold không nổi mất!
Lúc này phu nhân sang quý kia đã gọi điện thoại xong, bà nói với Lâm Kiến Lộc thêm hai câu, đại khái là đã xếp xong luật sư, chờ lát nữa sẽ đến ngay.
"Được, cảm ơn cô, làm phiền cô rồi." Lâm Kiến Lộc lễ phép mà cảm ơn bà.
"Há, phiền gì mà phiền, con nghỉ lễ à? Khi nào đi học lại? Chuyện ở đây xử lý xong thì tới nhà cô ở đi!"
Cô hắn quả nhiên không hỏi hắn tới đây làm gì, trên thực tế thoạt nhìn bà vô cùng thân mật với Lâm Kiến Lộc, nhưng nói chuyện đều nằm trong phạm vi quan tâm mà không vượt quá giới hạn.
Tựa như chuyện Lâm Kiến Lộc hỏi mượn bà luật sự, đầu đuôi câu chuyện ra sao không cần biết, đã trực tiếp xếp người tới...!Bà ấy đối xử với Lâm Kiến Lộc rất tốt, nhưng không hề có cảm giác cô cháu.
Cảm giác kia càng giống lời nói cử chỉ của bà trước mặt Lâm Kiến Lộc đều mang theo một chút cẩn thận cùng nể phục.
Mà dù như thế, Lâm Kiến Lộc vẫn trả lời cô hắn rất lễ phép.
Từ đầu đến cuối sống lưng hắn thẳng tắp, thái độ khiêm cung hữu lễ, cách nói năng ôn văn nho nhã, đứng chung với người phụ nữ khí chất tinh anh vô cùng phù hợp, không nhường nửa phân.
Nhưng Diêm Hàn nhìn hai người nói chuyện quy quy củ củ bên cạnh, đột nhiên cảm thấy Lâm Kiến Lộc biết nói giỡn mới tràn trề sức sống, phấn chấn hơn hẳn, chỉ có thế anh Đại Lâm mới giống bộ dáng mà học sinh tuổi này nên có.
Cũng là bộ dáng hắn hẳn phải có..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận