Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học


Không bao lâu luật sư phu nhân mời đã đến nơi, mắt thấy bên này thế mà mời luật sư thật, ả đàn bà vừa rồi còn chửi đổng vô cùng đanh đá, bây giờ mất sạch khí thế, ả làm như thể vừa nãy trong viện chưa hề xảy ra chuyện gì, hỏi "Bây giờ chúng tôi về nhà được chưa, muộn rồi, con tôi còn chưa ăn cơm tối đây."
Nói, ả còn dùng tay lau lau cái mặt béo của Nhan Quan.
Nhan Quan thuận lý thành chương mà ôm ấp mẹ nó.
Từ sau khi bị ba nó đạp một cái, nó không còn sức mà lăn lộn nữa, lúc này toàn thân nó uất ức uể oải, còn vì ban nãy ba nó mắng nó không tiền đồ mà giận dỗi, thấy Nhan Hiểu Vũ ở đây, nó liền thở phì phì không chịu nói chuyện.
Thế nhưng lúc này Nhan Hiểu Vũ không rảnh để ý thằng con này.
Chuyện bây giờ đã không giống ả ta báo cảnh sát bắt Nhan Hàm như lúc đầu, mà có luật sự đã chứng minh Diêm Hàn bị oan, một hai bắt ả ta làm báo cáo nghiệm thương, rồi sau đó dựa trên báo cáo cùng lời chứng của cảnh sát làm theo trình tự của pháp luật.
Ả đàn bà dù có tức thì cũng không ngu, lúc Diêm Hàn không có luật sư ả còn có thể cãi chày cãi cối, nếu mà nói chuyện bằng pháp luật thật...!Ả nào biết pháp luật gì mà nói!
Dù có ngang ngược ả cũng không dám ngang trong tòa án.
Đặc biệt là cái con bé Nhan Hàm kia vừa mới "tình chàng ý thiếp" với thằng nhóc nhà đại gia kia, ả đàn bà càng không dám trêu chọc.
Nói trắng ra ả cũng chỉ là dân chúng bình thường, tuy rằng luôn tâm cao khí ngạo muốn sống cuộc sống đại gia, nhưng nào gặp đại gia hàng thật giá thật bao giờ!
Ả đàn bà bây giờ sợ sệt, sợ nhưng lại không muốn nhường cho Diêm Hàn thắng, cũng chỉ có thể cứng mặt tiếp tục gây sự, từ chối đi làm báo cáo nghiệm thương gì gì đó.
Diêm Hàn lại có chút bất đắc dĩ "Bà muốn báo cảnh sát bắt tôi, giờ lại không chịu phối hợp, không phải làm khó chú cảnh sát à?"
Mà chú cảnh sát bị làm khó lại rất bình tĩnh, mấy án này bọn họ gặp không ít, nhiều người không hiểu luật pháp, còn xem báo cảnh sát như công cụ uy hiếp hay làm tổn thương người khác, nhưng khi đối mặt với pháp luật, chân tướng đều sẽ nổi lên mặt nước thôi.
Chỉ xem có ai muốn truy cứu hay không.
Mà người trẻ tuổi này biểu hiện không tồi, lúc vào cục cảnh sát không chỉ không hoảng loạn, ngược lại đề nghị tiến hành theo quy trình của pháp luật ngay từ ban đầu, có thể thấy người ta cây ngay không sợ chết đứng, không chột dạ tí nào.
So sánh xong là biết ngay ai mới là người bị hại.
Xem tình huống trước mắt, cảnh sát càng có khuynh hướng học sinh xinh đẹp đến quá mức là người vô tội, mà sau khi biết được lí do cuộc tranh cãi diễn ra, chú cảnh sát hoàn toàn đứng về phía Diêm Hàn, cho cậu một vài kiến nghị đúng trọng tâm.
Lúc này Nhan Hiểu Vũ không thể không căng da đầu đi xuyên qua đám cảnh sát cùng luật sư vây quanh Diêm Hàn, ý đồ tìm Diêm Hàn để nói chuyện.
Chờ tới khi vất vả đứng trước mặt Diêm Hàn, gã chỉ nói đơn giản là mong cậu việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, đừng làm lớn chuyện.
"Là bà ta gọi cảnh sát vu khống tôi, sao làm như tôi mới là người xấu vậy?" Diêm Hàn đặt câu hỏi, đột nhiên thấy hơi buồn cười.
"Là bà ta không đúng, là dì mày không đúng." Nhan Hiểu Vũ nói "Nhưng mà mày khởi tố bà ta làm gì? Mọi người là người nhà cả..."
"Bây giờ thì thành người nhà rồi? Ông quên lúc trước các ông đối xử với tôi thế nào rồi à?"
"..." Nhan Hiểu Vũ đành phải tiếp tục thấp hèn mà xin lỗi "Lúc trước đều là cha sai, mày tha thứ cho cha lần này thôi, cha đảm bảo sau này dì mày không đến gây sự nữa."
"Không phải gây sự, có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi, đừng đếm gây sự với ông bà nội tôi...!Nhan Hiểu Vũ, tôi nói lời này không phải xin ông hành động giống một người cha, tôi đang nghiêm túc thông báo cho ông biết, chuyện hôm nay có thể cho qua, nhưng nếu để tôi biết một nhà ba người các ông có bất cứ ai dám bước vào nhà ông bà, hay là quấy rầy họ, đòi tiền họ, đến lúc đó ông đừng trách tôi không khách sáo."
Lúc Diêm Hàn nói câu này có vô ý lộ ra một chút tàn nhẫn, nghe xong Nhan Hiểu Vũ run hết cả gan, lúc phản ứng kịp, Diêm Hàn đã nói tiếp "Cho nên hôm nay các ông phải ký giấy cam đoan, có hiệu lực pháp luật, vừa hay có luật sư ở đây."
"Giấy cam đoan gì?!" Ả đàn bà vốn đã định cúi đầu, bảo Nhan Hiểu Vũ đến chịu thua lúc này nhịn không được mở miệng "Đều là người nhà cả, mày nghiêm túc như vậy làm gì?! Không chê mất mặt à!"
"Bà chạy tới mắng ông bà nội có xem chúng tôi là người nhà không, cũng không thấy bà mất mặt." Diêm Hàn nhìn thoáng qua ả, lại nhìn về phía Nhan Hiểu Vũ "Phải có giấy cam đoan, không thì bây giờ đi làm báo cáo nghiệm thương, chú cảnh sát ban nãy hãy còn ở đây, vợ ông miêu tả quá trình tôi đánh bà ta thế nào mọi người vẫn còn nhớ kỹ đấy."
"Hay là ông muốn thừa dịp có luật sư ở đây, bàn vấn đề phí phụng dưỡng ông thiếu tôi mấy năm nay?...!Các ông thương lượng với nhau đi."
Nói đến đây Diêm Hàn lại không kiên nhẫn mà xua tay, để bọn họ tự suy nghĩ, cậu còn lười lắm chuyện với bọn họ.
Thật ra chuyện tới nước này, chuyện khôi hài hôm nay đã có thể dừng.
Tờ giấy cam đoan kia một nhà Nhan Hiểu Vũ không muốn ký cũng phải ký, từ trước đến nay Diêm Hàn nói chuyện đều như ván đóng thuyền, cậu nói nếu không ký chuyện hôm nay chắc chắn không xong, vậy nhất định sẽ không xong, ai cũng đừng hòng đi.
Cuối cùng Nhan Hiểu Vũ chỉ có thể vô cùng không muốn mà ký tên lên giấy cam đoan.
Tờ giấy cam đoan này như hợp đồng vậy, không chỉ có hiệu lực pháp luật, thậm chí Diêm Hàn còn viết nếu đối phương vi phạm quy đinh thì phải trả phí phụng dưỡng cho cậu vào, giấy trắng mực đen, từ nay về sau trừ khi ông bà nội cậu đồng ý, nếu không một nhà Nhan Hiểu Vũ không ai có thể xuất hiện trước mặt hai cụ nữa.
Này là chuyện gì chứ, Nhan Hiểu Vũ thật ra cũng rất sốt ruột.
Gã đúng là có mắt như mù, bị ma ám, người vợ tốt như mẹ Nhan Hàm lại không biết quý trọng, một hai phải ngoại tình với ả đàn bà này!
Bây giờ đã qua mười mấy năm, Nhan Hiểu Vũ sớm không còn vẻ đẹp trai như khi còn trẻ, ả đàn bà vẫn thích đẹp thích ăn diện như cũ, nhưng bởi vì không biết bảo dưỡng, giờ cũng khó mà thoát mệnh hoa tàn ít bướm, giữa hai người đã không còn tình yêu như ban đầu nữa.

Đừng nói ả ta ghét bỏ gã, không dính gã như trước, chính Nhan Hiểu Vũ cũng không chịu nổi ả đàn bà này!
Sở dĩ bọn họ còn ở bên nhau là do Nhan Quan, cũng bởi vì điều kiện bản thân không mấy tốt đẹp, muốn ra ngoài tìm cái lốp xe dự phòng cũng chẳng xong.
Số năm nay xui, làm ăn buôn bán lại thất bại, mấy năm nay Nhan Hiểu Vũ càng sống càng uất ức.
Gã biết nếu ả đàn bà kia cũng đi thì gã chỉ còn hai bàn tay trắng, nên mới nhường nhịn khắp nơi, mặc kệ ả ta la lối khóc lóc cùng uy hiếp đủ đường.
Gã cũng là bị ép bất đắc dĩ mới về nhà đòi tiền, cững không phải thật sự muốn ăn bám hai cụ, gã cũng muốn hiếu thuận cha mẹ cho tiền Nhan Hàm, nhưng lại không chịu thành thực nỗ lực, cho nên muốn vẫn chỉ là muốn.
Ai ngờ mình đã rất có lỗi với cha mẹ, đến tư cách về thăm họ cũng chẳng còn...
Ra khỏi cục cảnh sát ả đàn bà kéo Nhan Quan về nhà, Nhan Hiểu Vũ đi một mình phía sau, trong như thể già đi vài tuổi.
Mà đối với tình cảnh hiện tại của gã, Diêm Hàn cũng chỉ có thể nói là gieo nhân nào gặt quả ấy, một chút đồng tình cũng không có.
Cũng phải biết, Nhan Hiểu Vũ cảm thấy mình không phải một đứa con tốt, nhưng vẫn có thể thử làm một người cha tốt...!Ít nhất gã muốn để lại cho Diêm Hàn một ấn tượng cuối cùng thật đẹp, nhưng ai ngờ sau khi ra khỏi cửa, Diêm Hàn không nhìn gã lấy một cái, trực tiếp đi cùng Lâm Kiến Lộc đến xe cô hắn.
Nhan Hiểu Vũ "..."
Lúc này Nhan Quan vốn đang bị mẹ nó lôi đi, đột nhiên tránh khỏi tay ả, chạy trở về.
Nó chạy hai bước cũng thở hổn ha hổn hển, thở phì phì chạy tới trước mặt Diêm Hàn, chỉ vào cậu nghiến răng nghiến lợi nói "Hôm nay mày dám nhục nhã cả nhà tao, mày chờ đó đi, sau này tao nhất định làm cho mày đẹp mặt!"
"Ha, mày còn dám chỉ tao?" Diêm Hàn đứng tại chỗ, ánh mắt hung dữ mà nhìn Nhan Quan "Mày phải biết, đôi khi tao ghét bị chỉ như vậy lắm."
Cậu nói từ từ, nghe cũng không dữ mấy, nhưng Nhan Quan vẫn hơi rụt lại, ngón tay chỉ vào cậu cũng hơi hơi cuộn lại.
Vì để giấu diếm, Nhan Quan nhanh nhanh hạ tay xuống.
Diêm Hàn vốn định nói học kỳ sau mày sẽ đến cao trung Lộc Trạch, đến lúc đó tao chính là đàn chị...!là tiền bối của mày.
Nhưng cậu cảm thấy hù dọa như vậy không có xịn, low quá, thằng nhóc Nhan Quan này rõ ràng là bị cha mẹ thương cho hư, nói trắng ra là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Kỳ thật nếu như có thể, cậu cũng không muốn kéo cả Nhan Quan vào —— Lúc đối chất trong sân, ban đầu cậu không định nói chuyện thành tích của Nhan Quan, cậu muốn cho nó chút mặt mũi.
Nhưng có vài người không đáng để cậu bảo vệ.
Ví như thằng nhóc Nhan Quan này, trước mặt cha mẹ nó nó trẻ con bao nhiêu cũng được, nhưng trước mặt Diêm Hàn, đại ca chịu không nổi cái đức hạnh thối này của nó.
Có vài người luôn cần mẹ bảo bọc, nhưng không thể yêu cầu người khác phải làm như mẹ nó.
Mà lúc cậu bằng tuổi Nhan Quan đã bắt đầu ra ngoài làm công phụ giúp gia đình, Nhan Quan thật sự là không hiểu chuyện, không phân rõ đúng sai hay sao?
Trừ khi nó ngu thật.
Sự thật là lúc Nhan Quan vừa chỉ vào Diêm Hàn đã bị bảo tiêu của cô Lâm Kiến Lộc ngăn lại ngay, hai người vạm vỡ đồng thời nhìn Diêm Hàn "Nhan tiểu thư, phải xử lí người này như thế nào?"
Diêm Hàn "..."
Nhan Quan "..."
Cha mẹ Nhan Quan "..."
Sau khi mở khóa xưng hô "Nhan tiểu thử", bình tĩnh run run da gà toàn thân, Diêm Hàn nói "Không cần để ý nó đâu ạ."
Ý chính là mặc kệ hơn cả mặc kệ đi ạ.
Sau đó tốp người ngồi lên xe dưới sự che chắn của bảo tiêu, một nhà ba người Nhan Hiểu Vũ cũng chỉ có thể hâm mộ ghen ghét mà nhìn bóng lưng Diêm Hàn lần cuối.
Không phải nhìn, mà là ngóng.
Tuy Nhan Quan với mẹ nó nói ngoài miệng là muốn cho cậu đẹp mặt, nhưng bọn họ cũng biết có vài người bọn họ vĩnh viễn không thể với tới.
Đều là người, thậm chí còn cùng một cha, dựa vào cái gì con Nhan Hàm kia có thể tìm luật sư, ngồi xe sang?
Ả đàn bà giận muốn hộc máu, lúc này ghen ghét đến tái cả mặt.
Ả cũng tát một cái lên tấm lưng dày rộng của Nhan Quan, nói với nó "Mẹ cho con học cao trung Lộc Trạch, con biết tranh đua chút là được! Trường thế này bao nhiêu con đại gia! Giỏi gì mà giỏi! Sau này con đi đến đó học cũng phải tìm mấy người bạn như vậy biết chưa? Xã hội này không quan trọng học tập, mà là quan hệ! Mẹ không tin..."
Không biết ả đàn bà lại dạy cho Nhan Quan thứ gì, mấy cái đó không liên quan đến Diêm Hàn.


Cậu lên xe cùng Lâm Kiến Lộc là vì cô hắn nói muốn tiễn cậu, đưa người bạn này của Lâm Kiến Lộc về nhà trước.
Nhưng thói ở sạch không thể chạm vào người khác của Lâm Kiến Lộc cũng áp dụng lên cả cô của hắn, phu nhân cũng không ép họ phải đi cùng một xe, mà đi trước rồi gọi một chiếc mới tới cho hai người.
Vạy nên sau đó, ngồi trên ghế sau siêu rộng của Rolls-Royce, Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc ngồi song song, nhìn cảnh bên ngoài, xác định tài xế đằng trước đang nhìn đường, cậu lặng lẽ thò tới gần Lâm Kiến Lộc nói "Hôm nay cảm ơn anh Đại Lâm nhé...!Hình như cả hôm nay đều làm phiền cậu, tuy nói câu này có vẻ không vui cho lắm, nhưng tôi vẫn muốn nói..."
Không quen đằng trước có người ngoài, giọng Diêm Hàn đè xuống rất thấp, làm cho cậu không thể không thò đầu qua, mới có thể đảm bảo Lâm Kiến Lộc nghe thấy cậu nói.
Thế nhưng cậu đột nhiên dò đầu qua, thỉnh thoảng xe lại xốc nảy, khoảng cách giữa hai người tương đối ái muội.
"Hửm?" Giọng Lâm Kiến Lộc cũng thấp xuống theo, có lẽ là do không hay nói như vậy, cũng có lẽ là do bên trong xe quá vang, tóm lại giọng hắn nghe có chút khàn khàn, cảm giác như thể không uống nước nên khô họng vậy.
"...!Cậu muốn nói gì cơ?" Lâm Kiến Lộc hỏi.
"Ừ thì là..." Diêm Hàn liếm liếm môi, thật sự hơi ngại mở miệng "Tiền thuê luật sư bao nhiêu vậy, lát nữa về nhà cậu nói cho tôi đi, tôi trả cho cậu."
Lâm Kiến Lộc "..."
Không biết có phải do xe xóc nảy quá hay không, Diêm Hàn cảm thấy nháy mắt nọ toàn thân anh Đại Lâm cứng đờ!
Cậu biết mình nói lời này Lâm Kiến Lộc sẽ cảm thấy mình khách sáo, chuyện mời luật sư đối với Lâm Kiến Lộc người ta cũng chỉ là một cuộc điện thoại, nhưng với dân thường như Diêm Hàn mà nói cũng coi như là chuyện khó khăn rồi.
Cậu có nghe nói tiền thuê luật sư rất đắt, đôi khi tốn tận mấy ngàn đồng chỉ để cố vấn một giờ.
Số tiền này với Lâm Kiến Lộc mà nói chắc không là gì, nhưng dù người ta có chín trâu mất một sợi lông, cậu cũng không thể xem nhẹ một sợi lông này được, càng khỏi nói đến chuyện trả tiền.
Người ta là người ta.
Tính thế nào thì phải xem mình làm sao đã.
Dựa theo nguyên tắc đó, Diêm Hàn cảm thấy dù mình nghèo vẫn có thể kết bạn được với người như Lâm Kiến Lộc.
Ít nhất đại ca không thẹn với lòng mình.
Lâm Kiến Lộc cạn lời một lúc cũng không từ chối, chỉ là giải thích lại một chút "Vị luật sư kia hẳn là công ty đối tác với cô tôi phái tới, phí dụng cụ thể sẽ trực tiếp ghi vào khoản của công ty, bao nhiêu tiền không tiện tính lắm, chuyện này chỉ có thể xem như tôi thiếu cô ấy một ân tình thôi."
"...!À." Diêm Hàn nghe mấy chuyện công ty này nọ như nghe tiếng trời, nhưng vẫn hiểu sơ sơ cách nói của Lâm Kiến Lộc.
Cậu lên tiếng, lại nghe thấy Lâm Kiến Lộc nói "Cậu định nói cậu nợ tôi ân tình nữa đúng không."
Câu này anh Đại Lâm dùng giọng giỡn chơi.
Tuy rằng không khác với giọng bình thường là bao, nhưng sau khi trúng chiêu liên tục Diêm Hàn cũng hơi phân biệt được khi nào hắn nghiêm túc, khi nào hắn nói giỡn.
Đặc biệt là đối phương nói xong liền nhìn mình.
Diêm Hàn biết anh Đại Lâm đang quan sát xem mình có giận hay không.
Cậu đương nhiên không giận, tuy anh Diêm ghét thiếu tình hơn thiếu tiền, nếu có thể sử dụng tiền tài để giải quyết, không lúc nào cậu nghĩ đến việc khác, nhưng anh Đại Lâm thì không như thế.
—— Diêm Hàn lúc nào cũng cảm thấy tình hữu nghị của bọn họ được thành lập trên cơ sở hai bên đều là thanh thiếu niên, không cần biết đối phương có phải thiếu gia nhà giàu hay là đã thành niên.
Mà tình cảm của thiếu niên rất đơn thuần, chỉ có đạo nghĩa giang hồ, không có chuyện anh lừa tôi gạt.
Cho nên nợ ân của Lâm Kiến Lộc Diêm Hàn cũng không để bụng, chẳng sao cả, cậu tin tưởng Lâm Kiến Lộc.
Mà trước đó cậu còn đáp ứng với Lâm Kiến Lộc là sẽ làm một chuyện để báo đáp hắn.
Cái thứ này đại ca như thể lợn chết không sợ nước sôi, chấy nhiều không sợ ngứa, nợ nhiều không sợ đòi.
Vì thế Diêm Hàn cười, nói "Vậy được, cậu nhớ kỹ đấy nhé, đừng quên mất, cậu chờ tôi chủ động trả nợ là không được đâu."
Lâm Kiến Lộc cũng cười, nói ừ với cậu.
Sau đó trên đoạn đường về ngõ nhỏ đại viện Hồ gia, đi vào cửa hẻm hẹp hòi, đứng trước cửa nhà họ Nhan.
Cô của Lâm Kiến Lộc cũng xuống xe, như phụ huynh tiễn bạn học của con mình mà đưa Diêm Hàn đến tận cửa nhà.

Diêm Hàn có hơi ngại, lúc ở trên xe cậu cũng thì thầm một lúc với Lâm Kiến Lộc, biết vị này cũng không phải cô ruột của Lâm Kiến Lộc, chỉ xem là cô họ.
Ông nội Lâm gia nghiệp lớn, con cái cũng nhiều, mà phần lớn trong số đó chỉ ăn chơi trác táng, chỉ có một số ít người giống bà là có tâm gầy dựng sự nghiệp, có khác vọng có dã tâm, là những nhân vật tinh anh ở nhiều lĩnh vực xã hội.
Mà người cô này của hắn làm khai phá bất động sản.
Bởi vì muốn dựa dẫm thế lực nhà chính họ Lâm, cho nên bà rất khách khí với Lâm Kiên Lộc...!Đương nhiên mấy câu sau không phải Lâm Kiến Lộc nói, là Diêm Hàn tự đoán ra.
Vừa rồi cậu thấy thái độ của người cô này với Lâm Kiến Lộc cứ như cấp dưới thấy cấp trên vậy, kết hợp với một ít chuyện nhà bọn họ mà Lâm Kiến Lộc nói, tổng kết ra việc này không phải là khó.
Mà kết bài là có hai chuyện, thứ nhất là người cô này có tâm tiến thủ, nên bình thường đối xử với Lâm Kiến Lộc rất tốt, cho nên anh Đại Lâm rất tôn trọng người cô họ này.
Thứ hai là anh Đại Lâm chắc còn trâu bò hơn trong tưởng tượng của cậu nhiều.
Thế nhưng mấy cái đó không quan trọng.
Bước xuống Rolls-Royce, chân chấm đất, Lâm Kiến Lộc đối với cậu mà nói cũng chỉ là một học sinh bình thường, là bạn cùng bàn, là anh em của cậu, chỉ thế thôi.
Cảm ơn anh Đại Lâm với cô của hắn, Diêm Hàn xoay người đẩy cửa, sắc trời đã khuya, cậu còn phải nhanh chóng về nhà trấn an ông bà nội, sau đó học bài đi ngủ sớm.
Một đại chiến xé xác nhau trôi qua, ông bà nội thấy Diêm Hàn đem tờ giấy cam đoan mà cha tồi cùng ả đàn bà kia ký cũng không nói gì.
Thật ra không thương lượng với hai cụ đã làm ra tờ giấy cam đoan như vậy, lúc đối mặt với hai cụ Diêm Hàn vẫn hơi thấp thỏm.
Dù sao cũng chẳng khác cậu đơn phương đuổi Nhan Hiểu Vũ ra khỏi nhà là mấy.
Bao nhiêu năm nay ông cha tồi này về quậy không chỉ một lần, trộm đồ cũng không chỉ một lần, hai cụ chưa từng làm lớn chuyện cũng chứng minh hai cụ vẫn còn chút khoan dung với người con này, ít nhất trước ngày hôm nay là chưa muốn ân đoạn nghĩa tuyệt.
Diêm Hàn chỉ để ý người tốt với mình, nhưng không thể cưỡng cầu người khác phải như cậu, cho nên nếu hai cụ trách cậu, cậu cũng có thể hiểu được.
Nhưng không có.
Sau khi xem giấy cam đoan hai cụ chỉ bảo cậu cất đi, cũng nói là mong chuyện này không ảnh hưởng chuyện học hành của cậu.
"Cả nhà con mụ kia biến mất vài năm cũng tốt, để ông bà được yên tĩnh." Bà nội nói "Có chuyện gì chờ con thi đại học xong rồi lại nói."
Diêm Hàn "..."
Xem ra hai vợ chồng già quyết tâm không cho cậu xen vào, bất cứ ai nhớ thương tiền lương hưu của hai cụ đều là kẻ địch cả.
Bị tính tình trẻ con của hai cụ chọc cười, Diêm Hàn không phải người thích hứa mồm, nhưng vẫn bày tỏ mình nhất định sẽ học hành thật tốt, thi đậu đại học X báo đáp hai cụ.
"Con bé này..." Vừa nghe tới đại học X hai cụ đã bị chọc cười, nói "Rồi, không cần biết con thi đậu trường nào ông bà nội đều ủng hộ, chỉ cần con học cho tốt là được rồi, đừng có cứ rảnh rỗi là chạy đi kiếm tiền, học cũng đừng mệt quá, con vừa mới lên cao trung thôi, hãy còn hai năm mà, gấp làm gì."
Diêm Hàn "..."
Tuy hai cụ nói là không cần phải gấp gáp, nhưng đối với chuyện học tập, đại ca thật sự rất gấp.
Nói với hai cụ thêm vài câu, Diêm Hàn liền về phòng học bài, lúc chuẩn bị mở thiết bị stream cậu thấy Lâm Kiến Lộc nhắn WeChat rằng hắn đã về đến nhà, bảo cậu ngày vai về trường đi đường cẩn thận.
...!Nếu không phải bây giờ còn kế hoạch kiều mị, Diêm Hàn còn muốn nói giỡn với hắn "Sức chiến đấu max level của anh đây thì cần gì phải cẩn thận".
Nhưng đáng tiếc bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, cuối cùng đại ca cũng chỉ có thể phát huy tối đa hình tượng kiều mị, trả lời một câu: 'Được nha, cảm ơn anh Đại Lâm, anh Đại Lâm ngủ ngon nha moa moa!'
...!Cậu cũng chỉ khoa trương thế này lúc đánh phím thôi, tuy rằng hai người đã thân đến mức đối phương biết dưới váy của cậu có cái gì, anh Diêm cũng chẳng bao giờ đứng đắn với anh em, nhưng đối diện với gương mặt của Lâm Kiến Lộc cậu vẫn moa moa không nổi.
—— Đm ai bảo anh Đại Lâm đẹp trai quá thể đáng, làm cậu sợ không cẩn thận một cái là tóe lửa luôn!
Trả lời xong, chúc ngủ ngon cũng chúc rồi, Diêm Hàn ném điện thoại sang một bên rồi mặc kệ.
Cấp tốc mở stream, lại mở sách Tiếng Anh ra, cậu định học xong một bài rồi mới đi ngủ.
Bài mà Lâm Kiến Lộc nửa đêm chạy tới dịch cho cậu đã học xong, bài ngày hôm nay là mới toanh.
Ban ngày đã lên kế hoạch đêm nay sẽ học, cho nên cậu còn nhờ anh Đại Lâm giúp mình giảng lại một chút.
Cậu sợ quá trình này bị Ôn Giác Vinh hay Lý Hồng Khinh thỉnh thoảng tạt qua xem stream phát hiện ra Lâm Kiến Lộc, lại mắc tám, Diêm Hàn còn cẩn thận đóng stream không quay.
Mọi chuyện đều vô cùng hoàn mỹ, nhưng hiển nhiên Diêm Hàn đã xem nhẹ một chuyện...!Lúc trước trên sách không có phiên dịch, là chi tiết mà fan toàn phòng stream chú ý.
Bây giờ trang này đột nhiên có phiên dịch, mà nét bút vẫn là nét chữ xinh đẹp vô địch ấy...
Vì thế có người suy đoán, rất có thể là đại hiệp trợ giúp streamer dịch bài vì đủ loại nguyên nhân mà sót mất bài trước, trực tiếp dịch bài sau.
Mà cũng có người cảm thấy cách giải thích hợp lí nhất là cái người ban ngày ngồi bên cạnh streamer, chỉ lộ tay một lần duy nhất chính là người dịch!
Không thể không nói cư dân mạng suy đoán rất tích cực, năng lực tư duy logic còn rất mạnh, vậy mà còn đoán ra được chân tướng.
Bời vì nhiều người thảo luận, chuyện này cũng khó mà tránh Ôn Giác Vinh biết.
Khi đó Diêm Hàn liền dõng dạc giải thích theo hướng suy đoán đầu tiên —— Sở dĩ thành ra thế này là do lúc cậu nhờ anh Đại Lâm dịch bài giúp, lỡ tay lật sót một trang.
Thế nhưng như vậy không đủ để Ôn Giác Vinh tin phục, hay là nói cậu ta có khuynh hướng tin tưởng cách giải thích thứ hai hơn, Diêm Hàn sớm biết càng giải thích chỉ càng thêm đen, nên mặc kệ cậu ta, vì thế trang CP của cậu cùng Lâm Kiến Lộc trên diễn đàn nặc danh càng thêm hot.

Đây là chuyện tương lai.
Mà hôm sau Diêm Hàn bắt chuyến xe đi về thành phố, lúc đang mơ mơ màng màng kẹt xe trên đường cao tốc, đột nhiên nghe trong đầu leng keng một tiếng, đại ca cũng run lên một cái —— Tiếng leng ka leng keng vui sướng của Tiểu Ngũ vang trong đầu cậu, quả nhiên nghe thấy thông báo kế hoạch kiều mị đã hoàn thành đẹp đẽ.
"Mở mở mở!" Có kinh nghiệm, không cần Tiểu Ngũ dong dài, Diêm Hàn trực tiếp cắt bớt phân đoạn hô to ba tiếng.
Trong nháy mắt ánh sáng lóe lên, giọng nói hưng phấn của Tiểu Ngũ vang lên.
[Chúc mừng ký chủ đạt được kỹ năng !]
[Giới thiệu: Có thể giúp người dùng đạt được trạng thái "tập trung chuyên sâu" trong một khoảng thời gian nhất định, hoàn toàn chặn ảnh hưởng bên ngoài cùng các nhân tố chủ quan, đồng thời hỗ trợ người dùng, giúp người dùng sử dụng năng lực tập trung chuyên sâu trên một phương diện.]
[Loại kỹ năng: Kỹ năng có thể thăng cấp (Edit: Cấp bậc I ~ IV).]
[Thời gian làm nguội: 24 giờ.]
[Kỹ năng cấp I đã mở khóa.

Trước mắt là cấp bậc thấp nhất, kỹ năng cấp I có hạn chế thời gian sử dụng: 40 phút, dung lượng não: 1000 kabi.]
[Phương thức thăng cấp kỹ năng:
1 Tích lũy thời gian sử dụng
2 Đạt được thành tích bằng kỹ năng
3 Hoàn thành nhiệm vụ ẩn đặc biệt.]
[Lưu ý: Sử dụng kỹ năng quá lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe cùng tổn thương thần kinh khó lường trước, nếu thần kinh tiêu hao quá nhiều xin hãy nghỉ ngơi kịp thời, vận dụng kỹ năng một cách khoa học, sổng trẻ sống khỏe.]
Diêm Hàn "..."
Lúc đầu nghe tên với công năng của nó cậu còn tưởng trâu bò lắm cơ.
Dù sao cũng có thể khiến cậu có được trạng thái tập trung tuyệt đối, bình thường lúc cậu học thường xuyên bị bầu không khí xung quanh quấy rầy, còn phải bỏ ra cả bó sức lực, khắc chế đủ loại ham muốn của bản thân, cưỡng ép mình chú ý lên sách vở, ngẩm lại nếu dùng kỹ năng này là có thể dễ dàng tập trung sức chú ý, cũng thích thật đấy!
Nhưng thích không được ba giây, sao nghe rối thế nhỉ?
Nói nhiều như thế để làm gì thế nhỉ?
[Ký chủ không hiểu gì có thể hỏi em bất cứ lúc nào.] Tiểu Ngũ xuất hiện rất kịp thời.
"Hình như không hiểu hết ấy."
[...]
Diêm Hàn nhìn màn hình bán trong suốt trước mắt "Cái dung lượng não kia là gì vậy? Cái thứ này còn cần thời gian làm nguội á? Còn hạn chế thời gian sử dụng là cái gì nữa?!"
Quan trọng nhất chính là, 40 phút đủ học cái đếch gì!
Vậy nên vấn đề bây giờ không phải là không hiểu, mà là bất mãn.
"Cái này là kỹ năng hàng vạn chọn một mà em nói đây sao?"
[...! Ở trong trạng thái tập trung chuyên sâu sẽ tiêu hao trí nhớ của ký chủ, không phải có viết những việc cần lưu ý à? 40 phút đối với người dùng sơ cấp đã là cực hạn rồi, nếu không hạn chế thời gian sử dụng, có khi anh còn bị tiêu hao trí nhớ quá nhiều mà ngu luôn đó.]
Tiểu Ngũ đáng thương gần chết giải thích, oan ức muốn than thở khóc lóc [Trời đất chứng giám, hệ thống chúng em xuất công năng gì cũng suy xét sức khỏe ký chủ hết ớ!]
"..."
Nói nghe nghiêm trọng vậy, dùng kỹ năng một lần là ngu luôn sao? Cậu không tin đâu!
Trên thực tế không cần biết Tiểu Ngũ khen cái công năng này thần kỳ bao nhiêu, Diêm Hàn vẫn không tài nào tin được, dù sao sử dụng một lần chỉ có 40 phút, mà còn phải làm nguội tận một ngày, vậy thì cậu làm được gì cơ chứ! Nghe là thấy nhảm rồi.
Vì thế cậu hỏi "Anh có thể thử trước không? Kiểu không được thì trả hàng ấy?"
Tiểu Ngũ [Không cho.]
"..."
Hỏi nữa không chừng Tiểu Ngũ lại nói rương kho báu kia vừa mở đã thuộc về cậu, Diêm Hàn không muốn cà nhây nữa, được không được cứ thử trước cái đã, đúng lúc xe buýt chưa đến nơi ngay được, cậu có thể thể nghiệm ngay trên xe.
Lui một bước cũng nghĩ thông hơn, mỗi ngày vẫn có thể sử dụng 40 phút, cậu có thể dùng lúc mình buồn ngủ sắp ngất đến nơi chẳng hạn, tuy không có trâu bò như trong tưởng tượng, nhưng có còn hơn không.
Nói là làm, Diêm Hàn móc ra kho đề ba vạn câu hỏi bị mình lật muốn nát nhừ ra, nói "Vậy làm phát 40 phút đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Diêm Hàn: Đây là công năng mới ông nội đây mong chờ từ lâu, tâm tâm niệm niệm đây sao?! Hữu dụng à...!Ừ thì là...!Thơm tóa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận