Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành


Ba ngày trôi qua… khảo hạch cũng đã kết thúc.

Còn Nhất Vô Niệm đang ở trong một động phủ lạ lẫm, dường như hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Lúc này, bên cạnh của hắn thì có một vị lão giả niên kỷ xế chiều đang đả tọa bên cạnh.

Lăng Không mở mắt ra quan sát Nhất Vô Niệm một lượt, sau đó gật gật đầu nói nhỏ:
“Tâm tính cùng ý chí đang được rèn rũa sắp thành hạt giống rồi.

Không nghĩ tới Lăng Không ta cuối cùng cũng tìm được người kế thừa ý chí của tổ sư gia, mặc dù… được rồi thiên phú thấp một điểm cũng không sao.

Dù sao thì với khả năng của ta thì trợ giúp hắn đột phá tới cấp độ Hư Thần Kỳ không phải không thể.”
Lần này khảo hạch đám đệ tử mới Lăng Không vốn không có trông cậy điều gì, dù sao đã qua mấy thế hệ trẻ cũng chưa ai đáp ứng đủ yêu cầu của hắn.

Không ngờ lần này lại phát hiện ra một mầm mống tốt, quả nhiên ông trời không bao giờ phụ người có lòng.

Một tuần trôi qua Nhất Vô Niệm cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại, hắn vừa mới mở mắt ra thì lập tức phát hiện nơi đây khác thường.
Đây là đâu?
Ngay lập tức Nhất Vô Niệm căng thẳng, tinh thần được đề cao tới mức cao nhất.

Bỗng trong tầm mắt của hắn xuất hiện một lão giả tóc trắng, khoác bộ đạo bào màu trắng rất có phong thái của tuyệt thế cao nhân.
Người này là ai?
Trong nội tâm của hắn lập tức nghi hoặc.
Nhất Vô Niệm vốn còn muốn dò xét đối phương một chút, nhưng thần thức mới chỉ đi vào phạm vi cách lão giả ba mét đã bị đánh bật lại, làm cách nào cũng không đột phá được.

Ngay khi hắn mới nuốt nước bọt một cái thì lão giả cũng mở đôi mắt mình ra, vừa chạm vào ánh mắt của đối phương Nhất Vô Niệm cảm giác như mọi bí mật của bản thân đều bị người này xem thấu.

Điều này làm hắn có chút e ngại, nhưng vẫn cắn răng mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Thời gian qua vài hơi thở, lão giả đưa một tay vuốt râu trắng của mình sau đó đối với Nhất Vô Niệm khẽ gật đầu tán thưởng, cuối cùng mở miệng nói với giọng rất hòa ái: “Hài tử, ngươi không cần phải khẩn trương.”
Cảm nhận được Nhất Vô Niệm vẫn không buông thả cảnh giác, lão không nhịn được mà khẽ lắc đầu cười trong giọng điệu tràn ngập tán thưởng: “Đã một trăm năm trôi qua, cuối cùng ta cũng tìm được một mầm mống tốt! Hài tử, ngươi có muốn bái ta làm sư phụ!”
“Cái gì? Bái sư!” Nhất Vô Niệm vô cùng kinh ngạc không nhịn được mà thốt lên lời.
Người này không phải quá nhàm chán cho nên dùng hắn làm công cụ giải trí đấy chứ, còn có người ưng ý muốn thu hắn làm đồ tử.

Đây chẳng phải chọc cười hắn sao!
Ai mà chẳng biết hắn thiên phú hỏng bét, nguyện ý thu hắn làm đệ tử quan môn có chút không thực tế lắm.

Hơn nữa người này nhìn như tuyệt thế cao nhân, mỗi một cử động đều mang theo một loại cảm giác khó nói lên lời.

Hắn mặc dù không hiểu nhưng dám chắc người này không phải hạng người vô danh.
“Xin hỏi tiền bối là…” Nhất Vô Niệm e dè chập chừng mở miệng hỏi thăm.
“Ta là là một vị thái thượng trưởng lão của Huyền Đan Tông, nghe tới đây ngươi chắc cũng đã yên tâm rồi chứ?” Lăng Không nhẹ nhàng nói ra.
“Thái thượng trưởng lão?” Nhất Vô Niệm ánh mắt co rụt lại, nhưng sau đó lại nổi lên vẻ nghi ngờ.

Hắn cố gắng bình tĩnh chấn vấn lão giả: “Làm sao ta biết tiền bối có thật sự là người của Huyền Đan Tông hay không?”
Nhận thấy tên đệ tử quan môn tương lai của mình quá cẩn thận điều này cũng làm Lăng Không bất đắc dĩ, nhưng đây chẳng phải là điều hắn cần hay sao?
Không dài dòng phí lời Lăng Không khoát tay một cái, lập tức trên tay xuất hiện một tấm lệnh bài màu bạc trên đó khắc dòng chữ Lăng Không.

Ngạc nhiên hơn khi lệnh bài được cầm ra liền có một đạo hư ảnh xuất hiện, hư ảnh này cả người trắng như tuyết, trên đầu có hai chiếc sừng bẻ đường cong vòng ra phía sau.

Đặc biệt trên thân của nó còn có một chút lông bờm hình mây vòm màu xanh dương nhạt.

Nhất Vô Niệm càng nhìn càng cảm thấy hư ảnh yêu thú này có chút đặc biệt, nhưng đặc biệt chỗ nào thì chưa nói ra thành lời.
“Đây là…” Hắn không nhịn được mà hỏi thăm lão giả.
Cảm thấy hắn hứng thú Lăng Không liền cười cười, vuốt râu nói chuyện: “Đây là hư ảnh thần thú thời thượng cổ, người sáng lập ra Huyền Đan Tông chúng ta là một vị đại năng.

Vị đó đã dùng một giọt tinh huyết thần thú phân tán vào toàn bộ những lệnh bài này, tương đương cũng thể hiện thân phận của người đó trong tông môn.

Đáng tiếc… tông môn càng ngày càng thụt lùi, đã có một thời đại tông môn chúng ta còn luân lạc trở thành một tông môn ngũ tinh.”
“Ngũ tinh? Tiền bối đây là cách thức phân chia cấp bậc thế thực sao?” Nhất Vô Niệm hỏi.
Lăng Không gật gật đầu, rồi nói tiếp: “Tông môn chúng ta quật khởi đó là sau khi thời đại yêu nghiệt tranh phong kết thúc.”
Nghe được câu này hai mắt Nhất Vô Niệm lập tức bị hấp dẫn, hắn nhớ không lầm thì Trịnh Hằng sư huynh từng nhắc tới với hắn thời đại này.

Vốn từ sau lần đó hắn chưa có dịp đi chào hỏi vị sư huynh này, giờ nghe được câu này trong miệng người khác lập tức tinh thần vô cùng phấn chấn.
“Tiền bối, thời đại yêu nghiệt tranh phong mà người nói có phải thời đại thất đại yêu nghiệt tranh đấu?”
Nghe được câu này từ miệng Nhất Vô Niệm, lần này người ngạc nhiên lại là Lăng Không.

Hắn không nghĩ tới một tên đệ tử ngoại môn mà lại có thể biết được chuyện này, suy nghĩ một chút hắn chưa trả lời vội mà hỏi ngược lại:
“Hài tử, tại sao ngươi lại biết được chuyện này?”
Bị hỏi ngược lại trong lòng Nhất Vô Niệm hơi nao nao, nhưng từ trong giọng nói của đối phương không quá giống như chất vấn chỉ giống như tiện hỏi.

Nghĩ tới Trịnh sư huynh cũng không có nhắc là không được kể với người khác, cho nên hắn cũng không việc gì phải giấu trực tiếp giải thích cho vị tiền bối này.
“Hóa ra là như vậy, xem ra vị sư huynh trong miệng của ngươi kiến thức rất phong phú!” Nghe được câu trả lời của Nhất Vô Niệm, Lăng Không một tay vuốt cằm khen ngợi một tiếng.

Sau đó hắn nhìn Nhất Vô Niệm hỏi: “Hài tử, nói nhiều như vậy hiện tại cũng cho ta một câu trả lời đi chứ?”
“A…” Đột ngột bị hỏi lại câu này Nhất Vô Niệm hơi lúng túng, sau cùng hắn vẫn không nhịn được hỏi Lăng Không: “Tiền bối, ta có một chuyện vô cùng thắc mắc, mong người có thể giải đáp cho vãn bối.”
“Được, ngươi hỏi đi!” Lăng Không sảng khoái đáp ứng.
Trong lòng sắp xếp câu hỏi, sau đó Nhất Vô Niệm nhìn Lăng Không nói ra: “Tiền bối, ngài chắc cũng biết vãn bối thiên phú không được tốt lắm, không biết lý do gì mà tiền bối lại muốn thu vãn bỗi làm đệ tử?”
Thật sự thì đây cũng là điều quan trọng nhất mà Nhất Vô Niệm muốn nghe được câu trả lời, hắn quả thật cũng không hiểu lý do gì mà bản thân hắn lại lọt vào ánh mắt của vị cao nhân này.

Nói là cao nhân cũng không quá đáng, nhìn lệnh bài thái thượng trưởng lão cũng đủ nói tới tu vi người này cực kỳ mạnh mẽ.
“Ngươi đừng xem thường bản thân như vậy, có lẽ đúng như ngươi nói, bản thân thiên phú tu luyện của ngươi thật sự quá kém nhưng…”
Khi nói tới đây, Lăng Không chắp tay chéo sau lưng quay người đi bước ra bên ngoài động phủ.Thấy hành động của lão giả Nhất Vô Niệm cũng hiểu ý lập tức cất bước đi theo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui