Từ Lam Châu rời đi, bởi vì chuyến này đi về hắn cũng không quá vội vàng cho nên tốc độ di chuyển cũng không nhanh.
Hắn biến mất ba năm, không một tin tức gửi về chắc chắn cao tầng bên trong tông môn rất bất mãn.
Hơn nữa, còn không có một ai đi ra kiếm hắn trở lại việc này chín phần mười sư tôn đứng ra bảo đảm.
Cũng may lần này ra ngoài việc trước mắt coi như đã giải quyết được.
Tiếp đó vấn đề cần quan tâm là tìm kiếm tài nguyên cho người kia, nghĩ tới bản thân lúc nào cũng có một chiếc dây thừng bược ở cỗ khiến cho hắn có chút bất đắc dĩ.
“Đúng là không có cái bi ai nào bằng cái bi ai này.”
Nhất Vô Niệm nghĩ tới số phận của mình không khỏi cảm thán một câu.
Bên cạnh, Vũ Tam Thiên không hiểu nhìn về phía Nhất Vô Niệm sau đó cúi xuống nhìn về phía con rùa đang giảng giải thế giới tu hành.
Con rùa trừng mắt Vũ Tam Thiên cao giọng nói:
“Nhìn gì mà nhìn, tập trung mà nghe.”
Vũ Tam Thiên lập túc cuống cuồng tạ lỗi, nghiêm chỉnh lắng nghe con rùa nói.
…
Thoáng chốc, hai ngày sau một pháp bảo hồ lô màu xanh xuất hiện tại phạm vi hoạt động của Huyền Đan Tông.
Nhìn quang cảnh phía trước tương đối quen thuộc trong lòng của Nhất Vô Niệm bắt đầu có chút căng thẳng.
Thu hồi hồ lô pháp bảo, hắn tế ra phi kiếm thoáng chốc liền biến mất khỏi nơi đây.
Đứng trước sơn môn, Nhất Vô Niệm âm thầm cảm khái, hắn đi mấy năm nơi đây cũng có chút thay đổi.
Thay đổi đầu tiên chính là đệ tử trông coi sơn môn đã không còn những gương mặt quen thuộc nữa, mà thay thế bằng những gương mặt non nớt.
Đăng ký như bình thường, sau đó hắn đi vào bên trong tông môn dọc theo đường cũ trở về Trấn U Minh.
Ngay khi hắn bước chân vào phạm vi Huyền Đan Tông đã có một thân ảnh phát hiện ra, người này nhìn chằm chằm Nhất Vô Niệm mấy giây mới thu hồi thần thức.
“Tên tiểu tử này cuối cùng cũng trở về.”
Người này thở dài một tiếng, nhìn theo bóng lưng xa dần của Nhất Vô Niệm mà lẩm bẩm một câu.
…
Trấn U Minh!
Lúc này, có một ảnh đang đứng tại đó.
Đang lúc hắn đang chần chừ thì bên trong phát ra một âm thanh: “Đã về sao còn không vào.”
Hít một hơi thật sâu, Nhất Vô Niệm bắt đầu câu thông với cánh của Trấn U Minh rất nhanh liền đi vào bên trong.
Đi vào Trấn U Minh, loại cảm giác bài xích, lực lượng ăn mòn lại hiện hữu xung quanh người hắn, cảm giác quen thuộc làm sao.
Mà tại động phủ trên đỉnh núi, Lăng Không từ bên trong trạng thái đả tọa cũng mở hai mắt ra.
Không bao lâu, tại của động phủ của lão xuất hiện một thân ảnh.
Nhất Vô Niệm bước từng bước vào bên trong động phủ, vẫn như những lần trước sư tôn Lăng Không đang chú tâm pha trà.
Đi từng bước đến chỗ bàn đá, không nói nhiều lời hắn đột ngột quỳ xuống, ngữ khí trịnh trọng nói:
“Sư tôn, đệ tử trở về.”
“Tốt! Mau đứng dậy đi.” Lăng Không lắc đầu cười nhẹ một tiếng, nhìn hắn trách mắng: “Ta đã nói giữa sư đồ chúng ta không cần nhiều câu nệ tiểu tiết, rườm rà.”
“Vâng, thưa sư tôn.
Vô Niệm ghi nhớ!”
Nhất Vô Niệm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Lăng Không nghiêm túc đáp.
Sau đó, hắn mới đứng dậy đi đến bàn đá ngồi vào vị trí quen thuộc trước đó.
Đợi hắn ngồi một lát, Lăng Không mới rót ra một tách trà đưa tới trước mặt.
Nhất Vô Niệm đưa tay trịnh trọng nhận lấy, đã bao nhiêu lâu hắn chưa được uống trà do sư tôn pha, khiến hắn hoài niệm không thôi.
Nhẹ nhàng cầm tách trà lên đưa tới trước miệng, khẽ nhấp nháp một hớp.
Nước trà vừa truyền vào trong miệng, một loại cảm giác ấm áp truyền khắp toàn thân khiến cho hắn không khỏi mắt hai mắt lại.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng Nhất Vô Niệm cũng mở mắt ra, vẻ mệt mỏi hay những điều phiền muộn bên trong cơ thể cũng vơi bớt đi không biết bao nhiêu.
Cả người phấn chấn, tinh thần thoải mái.
“Xem ra lần này con đi ra ngoài thu hoạch không ít.”
Lúc này, âm thanh của Lăng Không nhẹ nhàng truyền tới.
Nhất Vô Niệm nở nụ cười, ánh mắt ngời nhìn vào Lăng Không, khẽ gật cái đầu đồng thời cũng lên tiếng giải thích:
“Sư tôn cao minh.
Đệ tử lần này ra ngoài thu hoạch được rất nhiều thứ, chẳng hạn như… mời sư tôn xem.”
Vừa nói hắn vừa đưa tay trái duỗi về phía sư tôn.
Trong đôi mắt của Lăng Không hiện lên tia vui mừng, một tay chạm vào cánh tay của Nhất Vô Niệm bắt đầu kiểm tra toàn diện thể nội của hắn.
Vừa kiểm tra xong, ánh mắt của Lăng Không lộ ra vẻ ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cũng kinh hãi không thôi.
Lấy cảnh giới của lão, bên trong cơ thể của Nhất Vô Niệm lão gần như quét một lần liền hiện ra được nhiều điều.
Nguyền rủa lực lượng biến mất.
Bên trong thức hải có dị hỏa.
Chân nguyên hùng hậu.
Tu vi ẩn tàng.
Đây quả thật vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên.
Xem ra đồ đệ nhà hắn thật sự rất kinh người, bí mật cũng đủ nhiều.
Lấy tư chất của Nhất Vô Niệm làm sao có thể đạt được nhiều thứ như vậy, tự mình tìm cách hóa giải nguyền rủa, sở hữu chân nguyên hùng hậu không thua kém tu sĩ Nguyên Anh.
Hơn nữa, lấy thực lực của hắn làm sao không nhìn ra được cảnh giới thực sự của Nhất Vô Niệm.
Không nhìn ra được chỉ có thể nói công pháp ẩn nấp tu vi của Nhất Vô Niệm cực kỳ cao siêu, điều này không những không làm hắn khó chịu mà ngược lại, hắn càng yên tâm.
Nhưng những thứ này hắn không có mở miệng hỏi, chất vấn hay nói bất cứ điều gì.
Đệ tử của hắn có thể yên tâm cho hắn kiểm tra đã nói lên rất nhiều điều, hắn chỉ cần như vậy là quá đủ rồi.
Ai mà chẳng có bí mật.
Ngay cả bản thân hắn cũng có bí mật riêng của mình, nếu không hắn lấy tư cách gì chỉ bằng sư tôn hao phí tâm tư liền có thể đột phá tới tầng thứ này.
Bởi vậy, biết là có thể nhưng không thể can thiệp vào.
Về phần Nhất Vô Niệm bị yêu ma đoạt xá…
Đây là điều không thể xảy ra!
Thu tay lại, Lăng Không mỉm cười hòa ái với tên đệ tử của mình, khen ngợi nói:
“Chuyện này thật sự quá bất ngờ, cũng quá khó tin.
Thời gian vừa rồi con đã trải qua những gì?”
Nhất Vô Niệm cảm nhận được sự quan tâm chân thành của sư tôn, hắn cũng không có giấu giếm bao nhiêu chuyện, cặn kẽ giải thích cho Lăng Không.
“Một đóa mộc mọc trên một mảnh cổ thụ cổ xưa, có sáu cánh, màu tím viền cánh màu trắng noãn, hương thơm màu thanh dịu? Chẳng lẽ là đồ vật trong truyền thuyết kia.”
Lăng Không nghe được loại tiên dược này trong lòng chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt không khỏi kinh hãi, nhìn về phía Nhất Vô Niệm với vẻ mặt hâm mộ.
Qua một lúc, Lăng Không mới mở miệng nói chuyện:
“Tiểu tử ngươi… quả thực là may mắn.
Chẳng trách nguyền rủa trên người con lại bị hóa giải hoàn toàn như thế, đồ vật con ăn phải có lẽ chính là Tử Linh Chi Linh.
Gọi nó là tiên dược cũng không quá đáng, lần này ta để con ra ngoài thực sự là quyết định đúng đắn.”
Nhất Vô Niệm không nghĩ tới sư tôn cũng biết loại thần vật này, đây là hắn từ hệ thống thăm dò qua, bịa ra chuyện nói cho sư tôn biết.
Dù sao Tử Linh Chi Linh đúng là đồ vật có thể loại trừ nguyền rủa, hơn nữa để mọi người nghĩ theo chiều hướng này hắn cần phải làm thêm một điều nữa.
"Kim Đan đại viên mãn?”
Lăng Không rung động không thôi, lão vốn cho rằng tên đồ đệ của mình che giấu tu vi có lẽ cũng chỉ một đoạn nhưng lão nhầm, không ngờ lại vượt xa mong đợi như vậy.
Nhưng nghĩ tới điều gì, lão lập tức kiểm tra lại một lần nữa trạng thái của Nhất Vô Niệm, cũng không thấy căn cơ cảu hắn xuất hiện vấn đề.
“Không hổ là tiên dược!”
Nghĩ tới tên đồ đệ của mình hấp thu Tử Linh Chi Linh trong truyền thuyết, trong lòng lão liền có khuynh hướng chấp nhận đáp án này.