Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành


Lăng Không cảm thấy rất vui mừng, đệ tử mà lão mất bao nhiêu công sức mới tìm thấy được càng trở nên mạnh mẽ, hắn càng cảm thấy yên tâm phần nào.

Để cho đệ tử bôn ba bên ngoài tìm kiếm cơ duyên, hóa giải nguyền rủa, biến nguy thành an.

Nói thật, trong lòng của lão cũng rất hổ thẹn.
Bất cứ lý do ngụy biện nào cũng không cải biến được sự thật rằng, lão không bảo vệ được đệ tử của mình.

Bất quá, trông thấy dáng vẻ nghiêm túc trưởng thành của hắn, Lăng Không hết sức vui mừng.

Tên đệ tử này của lão, sau này chắc chắn sẽ đi xa hơn lão trên con đường tu hành, Nhất Vô Niệm quả thực là niềm kiêu ngạo của lão.
“Niên kỷ chưa tới ba mươi đã đạt tới Kim Đan đại viên mãn, đây cũng đã coi như rất mạnh rồi.”
Vuốt nhẹ chòm râu ở cằm, khóe miệng của Lăng Không hiện ra một độ cong tươi cười.
Nhất Vô Niệm cùng Lăng Không trò chuyện với nhau rất lâu, lần này ra ngoài quả thực gặp rất nhiều chuyện.

Hắn cũng không giấu giếm quá nhiều chuyện, những chuyện cơ bản đều tường thuật một lượt cho sư tôn nghe, hoặc chính là những cảm ngộ của hắn đã chạm tới trong thời gian qua.
“Ma Sơn ư?”
Nghe đến đoạn đệ tử của mình không may lạc vào Tịnh Quang Ma Sơn tại phật môn, vẻ mặt không khỏi cảm thán.

Đối với nơi này lão cũng không mấy xa lạ, lão cũng từng một lần có cơ hội đi vào bên trong Ma Sơn, tuổi trẻ cũng xông sáo ra danh tiếng không thấp.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Lăng Không như hồi tưởng lại quãng thời gian niên thiếu của mình.


Tiên Hiệp Hay
Đúng vậy, ai mà chẳng có thời niên thiếu của riêng mình.
Trông thấy sư tôn đang ngẩn người, Nhất Vô Niệm suy tư một chút liền cầm ra một bình ngọc đợi chờ sư tôn đi ra khỏi suy nghĩ.

Lăng Không mặc dù đang hồi tưởng lại quãng thời gian niên thiếu xông pha của bản thân, thế nhưng tâm thần vẫn luôn để ý mọi chuyện, vừa trông thấy bình huyết ngọc trong tay đồ đệ của mình, lão liền thu hồi những dòng suy tư của bản thân.
Lão dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhất Vô Niệm đợi chờ hắn nói chuyện.
“Khụ! Sư tôn, ta nghĩ người nên bố trí một trận pháp để tránh một số điều không hay.”
Nhất Vô Niệm nhỏ giọng đưa ra lời đề nghị.
Lăng Không nghe đồ đệ nhắc nhở, ánh mắt càng lộ ra vẻ cổ quái nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, lão liền không suy nghĩ nữa, hai tay liên tục ném ra những trận kỳ.

Hai tay liên tục biến ảo, thoáng chốc bên trong động phủ của lão xuất hiện một bình chướng ngăn cản toàn bộ động phủ với bên ngoài.

Làm xong hết thảy, Lăng Không mới nghiêm túc nhìn về phía Nhất Vô Niệm, đồng thời trong lòng cũng suy tư về hành động của Nhất Vô Niệm.

Không để lão đợi lâu, Nhất Vô Niệm cầm bình huyết ngọc trên tay đưa cho sư tôn rồi nói:
“Sư tôn, người hãy mở bình ngọc này ra đi.

Ta nghĩ thứ này rất có ích cho người.”
“Làm gì mà thần thần, bí bí như thế!”
Cảm thán một câu, Lăng Không cầm bình huyết ngọc trên bàn lên không chút do dự mở ra.

Một lực lượng khủng bộ bộc phát ra khiến cho cả động phủ đều bị đè ép nặng nề, khổ nhất có lẽ chính là Nhất Vô Niệm.


Mặc dù trước đó hắn cũng đã trải nghiệm cái cảm giác này rồi thế nhưng vẫn không khỏi rung động, cả người mồ hôi mồ kê ướt đẫm cả người.
Vẻ mặt Lăng Không cũng biến sắc, lão kinh không ngờ thứ bên trong bình huyết ngọc này kinh khủng tới cỡ vậy.

Lực đè ép từ bên bình huyết ngọc tỏa ra khiến cho lão không khỏi vuốt nhẹ trán, thứ đồ chơi này cảm nhận càng lâu càng khó chống đỡ.

Nhưng đồng thời, trong lòng lão cũng kinh hãi muôn phần.

Đưa ánh mắt nhìn về phía đồ đệ, lão phát hiện cả người của Nhất Vô Niệm càng lúc càng lộ ra vẻ chật vật.

Vốn đang muốn đậy lại nắp bình nhưng lão nghĩ tới điều gì lại thu tay lại, ánh mắt nhìn trực tiếp vào Nhất Vô Niệm, mãi tới khi cảm nhận được cực hạn của đồ đệ lão mới đậy nắp bình ngọc.

Bên kia, Nhất Vô Niệm cũng thở ra một hơi, nhìn qua thì hắn tương đối chật vật nhưng hắn lại có cảm giác đây là một hồi rèn luyện không tệ.
Nâng cao tinh thần bền bỉ vô cùng tốt.
Bên ngoài thì Lăng Không vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng bão tố phong ba, không hề bình lặng.
“Thứ này không ngờ lại là một giọt tinh huyết phản tổ, có nó con chắc chắn sẽ bước vào một cấp độ mới.

Thiên phú, thể chất, ngộ tính của con sẽ được lột xác, đúc lại.

Thật sự là quá tốt”

Lăng Không nhìn chằm chằm Nhất Vô Niệm vui mừng nói, bên trong giọng không chút che giấu sự mong chờ của mình.

Nghe sư tôn nói vậy, trong lòng hắn không khỏi cảm động.

Không nghĩ sư tôn đừng trước giọt tinh huyết này mà vẫn mảy may không rung động, trước tiên đều nghĩ cho hắn, không hề nghĩ tới đây chính là đồ vật hắn tặng cho người.

Sư tôn vẫn luôn như vậy, dù không bộc lộ ra bên ngoài quá nhiều lời quan tâm nhưng trong bóng tối vẫn luôn nghĩ cho hắn.
Mỉm cười, Nhất Vô Niệm nhìn thẳng vào sư tôn lắc đầu nói:
“Đồ vật này là đệ tử hiếu kính người.”
Lăng Không kinh ngạc, không để lão nói câu nào Nhất Vô Niệm đã lên tiếng giải thích:
“Sư tôn đừng vội từ chối.

Trong tay đệ tử vẫn còn hai giọt nữa…” Vừa nói hắn liền từ bên trong nhẫn trữ vật cầm ra hai bình huyết ngọc khác, chứng minh cho sư tôn bản thân vẫn còn.
“Đệ tử biết thiên phú của bản thân không được tốt cho lắm, tu luyện cũng chậm chạp.

Mặc dù có cơ duyên, cảnh giới cũng đột phá rất nhanh nhưng mà trọng trách của Trấn U Minh vẫn chưa thể san sẻ cùng sư tôn, điều này vẫn luôn làm đệ tử buồn phiền.

Trước khi đệ tử có thể đạt tới yêu cầu đó, mọi chuyện bên trong Trấn U Minh vẫn phải trông cậy vào một mình sư tôn.
Đệ tử tu vi yếu kém, nhưng vẫn có thể cảm nhận được yêu ma bên dưới Minh giới đang không ngừng quấy phá thông đạo.

Trước mặt, đệ tử vô pháp can thiệp trợ giúp sư tôn, cũng chỉ có thể thông qua vật này trợ giúp sư tôn ít nhiều, mong người đừng từ chối thiện ý của đệ tử.”
Nói xong, Nhất Vô Niệm dùng ánh mắt chân thành của mình nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của sư tôn Lăng Không.
Hít một hơi thật sâu, Lăng Không chợt nở nụ cười.

Lão ngửa đầu cười thật to, vô cùng sảng khoái, đi đến trước mặt tên đồ đệ quan môn đắc ý của mình vỗ vai hắn mấy cái, rồi nói:
“Vi sư nhận! Đồ vật này chính là chí bảo, vốn không nên xuất hiện tại thời đại này bất quá để con tìm thấy, quả thật khiến cho vi sư hốt hoảng không thôi.


Huyền Đan Tông có con, ta tin Trấn U Minh chắc chắc sẽ không xảy ra vấn đề!
Bị sư tôn khen nấy khen để, đột nhiên cả người của hắn có chút không thích ứng.

Nhưng nhìn thấy sư tôn cao hứng như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui mừng.

Hai người sư đồ bọn họ tâm sự một ngày một đêm, cuối cùng Lăng Không mới buông tha cho hắn.

Trước khi rời đi Lăng Không còn không quên nhắc nhở đồ đệ của mình:
“Về chuyện tu vi của con, ta cảm thấy cứ như bình thường là tốt nhất.

Về sau không cần nói cho bất kỳ ai khác, việc này càng ít người biết càng tốt, cho dù là vi sư cũng như thế.

Ta chỉ cần biết con bình yên vô sự là được rồi.”
Lăng Không có thể nghe Nhất Vô Niệm giải bày hết mọi thứ nhưng lão cũng không muốn như vậy, dù là lão cũng không nên chia sẻ hết.

Bởi vì, đôi khi thân bất do kỷ, có những chuyện rất khó lường ngay cả khi lão không muốn xảy ra cũng có thể sẽ xảy đến.

Thủ đoạn của người tu hành vô vàn, vô kể ngay cả lão cũng chỉ là một kẻ trong đó.

Người đứng trên lão có cả đống, hắn có thể cam đoan không nói nhưng trí nhớ thì không.

Đợi bóng lưng của Nhất Vô Niệm khuất đi, lão thở nhẹ một hơi, lập tức thi triển bí thuật phong cấm hết những gì liên quan tới Nhất Vô Niệm, một khi ai đụng chạm tới nó liền se vỡ thành mảnh vụn.
Lão cũng chỉ có thể làm được như vậy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận