Trông thấy Nhất Vô Niệm quan sát thiếu niên vài lần, Hạo Phong bèn cười nói:
“Thế nào, người này có phải khiến tiểu hữu cảm thấy rất lạ thường không?”
Nhất Vô Niệm quay qua nghi hoặc nhìn y, kẻ này suy cho cùng cũng chỉ sở hữu tướng mạo tuấn mỹ hơn một chút, nhưng mà chúng ta là người tu hành mấy chuyện này thực sự quan trọng lắm sao? Không lẽ đối phương còn chất chứa trong mình một cố sự mà không ai ngờ tới!
Bất quá chuyện này có thú vị đến như vậy sao?
Hắn có chút khó hiểu với hai từ “thú vị” mà Hạo Phong trưởng lão đánh giá.
Hạo Phong đối với ánh mắt nghi hoặc của Nhất Vô Niệm có chút cười thầm, sau đó lên tiếng giải thích cho hắn biết:
“Tiểu hữu không biết đấy thôi.
Chàng thiếu niên kia từng tham gia khảo hạch rất nhiều lần, nếu như ta nhớ không lầm thì đây là lần thứ tư.
Người này mặc dù tư chất kém một chút nhưng nỗ lực lại rất nhiều, ta từng nói với hắn rằng, chỉ sợ hắn nỗ lực tiến vào Huyền Đan Tông cũng khó có thể đạt được đền đáp.
Ta còn hứa sẽ giúp hắn tiến vào một tông môn khác.”
“Tại sao trưởng lão lại nói như vậy?”
Nhất Vô Niệm không nghĩ tới Hạo Phong trưởng lão lại nói lời này với thiếu niên kia, đồng thời cũng có chút tò mò thiếu niên kia sẽ nói gì, bởi vì hiện tại người ta vẫn đến đây để tham gia khảo hạch nhập môn.
Như vậy đáp án chỉ có một, thiếu niên kia từ chối lời đề nghị của Hạo Phong trưởng lão.
Nói sao nhỉ?
Thiếu niên kia hắn có dùng thần thức quét qua, hắn cảm thấy thiên phú đối phương không mạnh, đương nhiên vẫn tốt hơn hắn nhiều lắm ít nhất đối phương là tứ linh căn.
Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy có chút là lạ, Hạo Phong trưởng lão tại sao lại muốn giúp đối phương và tại sạo thiếu niên lại từ chối lời đề nghị.
Chưa biết mục đích của Hạo Phong trưởng lão là gì nhưng mà thiếu niên kia lại quyết định từ chối, sau đó lại tiếp tục chờ đợi để có thể đi vào Huyền Đan Tông.
Người này đối với Huyền Đan Tông là ôm mục đích mà tới, hay chỉ đơn thuần mang một niềm tin mãnh liệt đối với bản thân.
Đổi lại bản thân hắn trước kia, nếu gặp được lời đề nghị này chín phần mười sẽ đồng ý.
Chậc chậc!
Nghĩ lại hoàn cảnh trước kia của bản thân, hắn có chút lắc đầu cười khổ.
Trông thấy hắn lắc đầu, còn cười rất nhạt nhòa khiến cho Hạo Phong có chút khó hiểu, bất quá vẫn là lên tiếng giải thích:
“Ha ha, tiểu tử này thiên phú không được tốt lắm thế nhưng luyện đao lại là kỳ tài.”
Nhất thời hắn hiểu ra, xem chừng Hạo Phong trưởng lão thấy đối phương có thiên phú về đao cho nên không muốn y quá cố chấp, thế mới giúp đỡ y tuyển một tông môn khác thay thế.
Chợt hắn nhớ ra điều gì đó không khỏi nhìn Hạo Phong trưởng lão hỏi:
“Ta biết trưởng lão đều có một lần được dẫn người đi vào tông môn mà không cần phải tham gia, nếu ngài đã ấn tượng với chàng thiếu niên này như vậy, sao không dùng đặc quyền đó giúp đỡ hắn một phen biết đâu sau này đối phương trở thành cường giả.
Khi đó, trưởng lão chẳng phải chính là ân nhân của đối phương!”
Khóe môi của Hạo Phong trưởng lão có chút mấp mô, cuối cùng đành lắc đầu thở dài nói:
“Ta cũng muốn như vậy.
Đáng tiếc ta đã sử dụng đặc quyền đó trước đây!”
Nghe vậy, Nhất Vô Niệm cũng chỉ có thể bó tay.
Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy tên thiếu niên kia cũng thật đen đủi, vốn dĩ sẽ được vớt vát đi vào nhưng…
Phía bên ngoài Huyền Đan Tông, thiếu niên gầy gò mà hai người Nhất Vô Niệm nhắc tới cũng đang âm thầm quan sát nơi đây.
Từ trong ánh mắt của hắn không hề có một chút xíu kích động nào, hắn lẳng lặng đứng tại nơi đó rất bình tĩnh chăm chú nghe những vị trưởng lão phổ cập.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai bàn tay của hắn đang nắm vào nhau, ngón trỏ tay trái còn xoa nhẹ lên trên ngón giữa tay phải.
Sát gần hơn thì có thể trông thấy ngón giữa tay phải đang đeo một chiếc nhẫn màu xám, và ngón trỏ tay trái chính là đang xao nhẹ chiếc nhẫn…
…
Hai người nói về thiếu niên một lúc liền mất đi hứng thú, đồng thời ba người kia cũng trở về.
Dù sao tông môn cũng không chỉ có mấy vị trưởng lão, bên dưới có rất nhiều chức vụ có thể điều động, đám người trưởng lão cũng chỉ điều hành mà thôi về phần thực hiện các thao tác đã có người bên dưới lo.
“Các ngươi cảm thấy lần đại điển này tông môn chúng ta sẽ thu được yêu nghiệt nào không?”
Thấy ba người trở về Hạo Phong trưởng lão lập tức lên tiếng nói chuyện, dường như mỗi một giây trôi qua nếu như y không mở miệng nói chuyện thì tuổi thọ liền thụt giảm.
Không có hứng thú, Nhất Vô Niệm liền nhắm mắt dưỡng thần.
Mà mấy người kia cũng không có tính làm phiền hắn, cho nên Nhất Vô Niệm rất an tĩnh chờ đợi kết quả của các vòng khảo thí.
…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đợi đến khi Nhất Vô Niệm mở mắt ra thì trước mắt chỉ còn có hai mươi người.
Nhất Vô Niệm có chút thắc mắc, làm sao hắn mới chợp mắt mà chỉ còn có hai mươi người? Chẳng lẽ tông môn bây giờ tuyển chọn khắt khe như vậy, thà chọn tinh chứ không thu đông?
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn, ngồi kế bên phải sát hắn Tinh Khả Túc không khỏi lắc đầu ngao ngán, trong nội tâm có chút không vui.
Người gì đâu cũng thiệt tình, đã được tông chủ nhờ cậy vậy mà chẳng thấy làm việc ra hồn, thế mà nằm ngủ suốt nãy giờ.
Nhưng dù sao cũng phải nể mặt tông chủ, nàng đành nhỏ giọng nói cho đối phương:
“Đây là hai mươi người xuất sắc nhất trong vòng tuyển chọn khảo thí, về phần những người đạt yêu cầu đều đã di chuyển nơi khác.”
Nhất Vô Niệm gật đầu hiểu ý Tinh Khả Túc nói.
Liếc ánh mắt nhìn qua đám người đột nhiên trong đôi mắt của hắn lộ ra một chút kinh ngạc, bởi vì hắn nhận ra được một người.
Đáng lý ra người này không nên xuất hiện tại đây nhưng đối phương lại có thể, điều này không khỏi làm hắn chăm chú nhìn vài lần.
Người này không phải ai khác, y chính là thiếu niên mà Nhất Vô Niệm cùng Hạo Phong trưởng lão từng thảo luận qua.
Thiên phú đối phương thường thường không có gì lạ, giờ có thể đứng trong top 20 người mạnh nhất lần khảo thí này, đúng là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.
Trong lúc Nhất Vô Niệm quan sát đối phương, thiếu niên dường như cũng cảm nhận được điều gì ngẩng đầu lên nhìn liền va phải ánh mắt của hắn, cả hai chăm chú nhìn nhau.
Cuối cùng, vẫn là thiếu niên dời đi ánh mắt, còn Nhất Vô Niệm sau đó cũng thu hồi ánh mắt của mình đồng thời trong lòng có chút nghi ngờ.
Người thiếu niên này dường như không mấy sợ hắn, không phải hắn nói quá, chẳng qua với độ tuổi của đối phương cộng thêm nhân sinh của cả hai khác biệt hoàn toàn, chưa kể khí tràng của hắn.
Mặc dù hắn không tận lực tỏa ra nhưng dù sao cũng là người tu hành, trên người nhuốm máu không nhiều nhưng cũng không ít, đối phương chưa tu luyện nhưng dường như không bị ảnh hưởng hay nói chính xác, đối phương bình tĩnh thái quá.
Ngay cả hắn từ nhỏ đã lang thang đầu đường xó chợ, trải qua biết bao nhiêu khó khăn, đói rét, nhân tâm của con người.
Đợi sau này trưởng thành, dù chín chắn hơn đám đồng lứa rất nhiều nhưng cũng không dám nhìn thẳng tiên sư lâu như vậy, nói chính xác là người tu chân.
Những người tu hành như bọn họ, khí tràn trên người không phải để trưng, phàm nhân một khi chịu ảnh hưởng khó lòng bình tĩnh được.
Hắn tự nhận bản thân hồi còn trẻ thua thiếu niên này, đồng thời trong lòng cũng có chút đánh giá, kẻ này chắc chắn có bí mật.
Không phải tự nhiên hắn nghĩ vậy, mà những người như trưởng lão ở đây ai không phải kẻ già đời, nhìn qua liền biết thiếu niên kia chắc chắn đã gặp được kỳ ngộ.
Bất quá, tại Huyền Đan Tông tông luật có tính răn đe rất cao, bên ngoài ánh sáng còn chưa có ai dám động thủ đối với thiếu niên..