Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành


Tùy tiện hàn huyên vài câu, Nhất Vô Niệm rời khỏi đệ bát phong trở về động phủ của mình, chuyến này đi coi bộ rất ổn thỏa.
Tử Tuyết Lam nhìn bóng lưng của Nhất Vô Niệm rời đi, trong miệng lẩm bẩm: “Vị tiểu sư đệ này cũng không đến nỗi tệ, thiên phú mặc dù yếu nhưng đủ chăm chỉ, có chí tiến thủ, thuần phác, như vậy cũng tốt.

Hơn nữa, còn rất biết suy nghĩ…”
Nói xong nàng nhìn hộp quà phía trên mặt bàn, tay khẽ điểm một cái nắp hộp quà liền được mở ra, ngay khi nàng phát hiện ra đồ vật bên trong là gì sắc mặt không khỏi kinh ngạc.
“Thứ này…”
Đồ vật được nhận không ngờ còn quý giá hơn không biết bao nhiêu lần viên đá hệ hỏa kia, điều này càn làm cho nàng nhìn hắn bằng ánh mắt khác.

Nàng cũng suy đoán đây chắc hẳn là Lăng Không sư thúc tự tay chuẩn bị, trong nội tâm cũng có chút cảm động.

“Xem ra, sau này cũng nên chiếu cố vị sư đệ này một, hai…”

Nhất Vô Niệm trở lại Trấn U Minh, đi vào động phủ của mình.

Hắn cũng không định nghỉ ngơi mà bắt tay vào chuẩn bị công việc bố trí trận pháp, một phần cũng bởi vì hắn không cần phải đi đến Thủy Tiên Cốc để cảm ngộ thiên địa nữa.

Hắn từ bên trong nhẫn trữ vật cầm ra điển tịch trận đạo, bình tĩnh lại tâm thần, tỉ mỉ cảm ngộ nội udng bên trong.

Lần này trận pháp bố trí ra xoay quanh ảo mộng.
Ảo trận, ý nghĩa như tên gọi, chính là dùng những thứ hư ảo mê hoặc đi con mắt hoặc tâm thần, nhằm che giấu hoặc cũng có thể đả thương người.

Bên trong huyễn trận mọi thứ đều là ảo giác, các loại huyễn tưởng tràn ngập trong đó.
Trận pháp huyễn ảo đơn giản nhất cũng chỉ có tác dụng che giấu, ẩn nấp.

từ bên ngoài nhìn qua, ảo trận cùng cảnh vật xung quanh hòa làm một thể, không thể phân biệt được thật giả.

Nếu muốn nhìn thấu chỉ có thể thông qua ý niệm cường đại hoặc kinh nghiệm của bản thân để phá trận.
Nhưng đối với trận pháp huyễn ảo cao cấp có thể nhìn thấu suy nghĩ cùng tâm thần của người rơi vào trận pháp, căn cứ vào những ký ức từng trải, tâm tình, từ đõ mà huyễn hóa ra những tràng cảnh mê hoặc nhân tâm.

Có thể sẽ là những mong ước, nỗi sợ hãi, những ký ức thống khổ hoặc những kỷ niệm vui sướng, khiến cho những người rơi vào không thể tự kiềm chế được, dần dần nuốt chửng bọn họ, đào móc những thứu yếu ớt được chôn sâu trong lòng, nhất kích tất sát, đủ để cho tâm thần rơi vào giấc ngủ ngàn thu.
Loại trận pháp huyễn ảo này cực kỳ kinh khủng, bởi vì trong lòng mỗi người đều có một mặt yếu ớt, chẳng qua khác biệt là mỗi người có giấu kỹ hoặc bảo vệ tốt nó được không mà thôi.

truyện tiên hiệp hay
Huyễn tượng? Một khi ai rơi vào trong đó cũng không phân biệt được đâu là chân thật, trong lòng cho rằng là thật, đó chính là thật, trong lòng cho rằng là giả, đó chính là giả.
Thật giả tùy tâm mà thôi.
Đối với trình độ trận đạo của Nhất Vô Niệm bây giờ, hắn cũng chỉ có thể tìm hiểu huyễn trận đơn giản, ngưng thần tĩnh tâm, toàn bộ tinh thần đều chìm vào tìm hiểu trận pháp phức tạp.

Hơn một giờ sau, Nhất Vô Niệm mở mắt, hắn đã hiểu đại khái nguyên lý, qua vài lần tự tay bố trí cùng điều chỉnh, đối với huyễn trận hắn càng hiểu sâu, cũng thuần thục bố trí.
Cho tới nay, hắn có hệ thống nhưng vẫn không quên chăm chỉ tu hành, giống như khi còn bé, bản thân không có người thân trở thành một đứa cô nhi không nơi nương tựa, bốn bể là nhà.

Khi đó để có thể tranh đoạt, giành giật từng chiếc bánh bao đòi hỏi sức khỏe và tốc độ.

Hắn điên cuồng luyện tập quyền cước, một quyền rồi lại một cước không ngưng lặp đi lặp lại.

Để có thể ra chiêu cũng như phản ứng nhanh nhạy, gặp phải chuyện tình huống bất ngờ thân thể liền có phản xạ ngay lập tức.
Không bao lâu, trong tay của hắn xuất hiện từng đạo trận pháp khác nhau, có phòng ngự, có khốn trận, sương mù trận, động đất trận,… Bất quá không hề có sát trận.

Đây cũng là điều hắn đã suy nghĩ rất lâu, bên trong Trấn U Minh rất an toàn đối với sát trận không cần thiết.

Nửa tháng, trong vòng nửa tháng dùng tốc độ nhanh nhất của hắn mới luyện chế xong bốn mươi chín đạo trận pháp độc lập khác nhau.
“Cũng đã tới lúc bắt tay vào việc bố trí trận pháp rồi đây.” Ánh mắt của Nhất Vô Niệm tràn ngập ý cười.
Thời gian lại thấm thoát trôi qua, ba tháng.
Không sai, ba tháng, hắn mất ba tháng để hoàn thành được “Bảy bảy bốn mươi chín tổ hợp khốn ảo trận.”
Nói là lâu cũng đúng, một phần do thiên phú hắn không được tốt dù lý thuyết đã vô cùng thuân thục nhưng khi bắt tay vào việc lại gặp nhiều khó khăn hơn tưởng tượng.

Nhất Vô Niệm đứng ở bên ngoài động phủ quan sát tác phẩm đầu tay của bản thân, trong lòng không khỏi đắc ý.
Đắc ý không phải bởi vì bản thân cao siêu, hắn đắc ý vì đây là tòa trận pháp phức tạp nhất hắn có thể tự tay bố trí.
Mặc dù có sư tôn bảo vệ nhưng phải biết, bên ngoài không có nguy hiểm không có nghĩa là bên trong Trấn U Minh sẽ an toàn.

Nên nhớ một chuyện, bên trong Trấn U Minh chính là đang trấn áp thông đạo Minh giới, hắn cũng có lo lắng riêng của mình.

Hắn học trận pháp vừa để đạt tiêu chuẩn yêu cầu một thủ hộ giả, mục đích khác chính là có thể bảo vệ bản thân.
Trận pháp không cao siêu đến đâu nhưng từ từ hắn sẽ nâng cấp, trước mắt nghĩ tới phía bên ngoài động phủ có trận pháp bảo vệ liền buông xuống cảnh giác.

Không thì, thỉnh thoảng hắn vẫn cứ có cảm giác xung quanh có từng con mắt đang dõi theo hắn, điều này làm hắn vô cùng khó chịu.

Nhất Vô Niệm có thể khẳng định đây không phải sư tôn làm ra, đây rất có thể do hắn ở bên trong Trấn U Minh quá lâu, dù có thuật pháp “Bất Động Tâm Chú” cũng khó có thể làm hắn bình tĩnh, dù hắn đã tăng cường môn thuật pháp này không ít thế nhưng cũng chỉ xoa dịu đi mà thôi.

Muốn tiếp tục an ổn ở Trấn U Minh tu hành chỉ có thể đốt điểm đánh dấu vào “Bất Động Tâm Chú”.
Đây là điều hắn không nghĩ tới, hoặc ban đầu hắn quá coi thường linh khí ô nhiễm bên trong Trấn U Minh.

Hắn chỉ muốn an ổn tu chân vấn đạo, muốn nhìn phong cảnh khắp chốn thiên địa.
Bất quá, hiện tại nên tìm ai để thử nghiệm cái trận pháp này đây, cũng không thể chính bản thân hắn đ
Người quen bên trong Huyền Đan Tông…
Hình như không có ai thì phải!
Ngoại trừ mấy vị phong chủ ra, cũng chỉ quen hai huynh muội Dương gia.

Về phần các các vị sư huynh, sư tỷ hắn gần như không kết giao.
Hắn đã gia nhập Huyền Đan Tông được gần mười năm, chính xác hơn 6 năm.
“À… phải rồi.

Ta suýt quên còn có một vị sư tỷ ở Ngự Thú Đường, bất quá bên trong Trấn U Minh cũng không phải muốn vào là vào được.” Nghĩ tới đây hắn cũng nhíu mày, việc này nói với sư tôn thì cũng có thể được chấp thuận, thế nhưng hắn với vị sư tỷ kia cũng không hẳn thân quen.
“Thôi được rồi, không nên làm phiền sư tỷ.” Nhất Vô Niệm cuối cùng cũng gạt bỏ xúc động muốn đi tìm vị sư tỷ ở Ngự Thú Đường.
Như vậy hắn chỉ còn có huynh muội Dương gia, dù sao cũng là chỗ thân quen, lai lịch cũng minh bạch quả thật là lựa chọn không tồi.

Thế nhưng cô nàng Dương Cơ Nguyệt quá mức tùy ý, nàng mà biết chỗ ở của mình chắc chắn sẽ làm phiền, không phải hắn tự luyến.

Đối với tính cách của Dương Cơ Nguyệt, hắn cũng đã hiểu tương đối rồi.
Cơ bản chính là cái đồ hiếu động.
Bất quá nghĩ lại tìm Cơ Nguyệt sư điệt cũng có cái hay, chỉ cần trận pháp của hắn đủ khỏe làm cho nàng bó tay thì chẳng phải…
“Quyết định như vậy đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui