Nhờ báo chí, cậu nhanh chóng phân tích được tin tức hữu ích và báo về cho nhà, nhắc mọi người tích trữ lương thực.
Anh em nhà Lâm đều tin tưởng cậu út, nghe theo và cũng nghĩ cách tích trữ.
Con thứ tư là xã trưởng công xã, trước đây đã nhắc chuyện này với công xã, có người tin, có người không để tâm.
Giờ ai tin thì còn cầm cự được, ai không tin thì bữa no bữa đói.
Lão bà không phải là người nhẫn tâm đứng nhìn người khác chết đói, nhưng gia đình đông người, lương thực lại không đủ, bà phải bảo vệ con cháu mình.
Không nghe người ta hối hận thế nào nữa.
Đó là chuyện sau này, nhưng hiện tại Lâm lão Lục vừa nói xong đã thấy mẹ mình nhìn anh với ánh mắt hài lòng.
Thực ra không phải bà lão cố ý bỏ mặc người khác khi gặp nạn, mà là Lâm gia có quá nhiều người, lương thực cứu trợ trong thành thì chỉ đủ để một nhà không bị chết đói.
Ở nông thôn, dù bà và con trai thứ tư có công điểm, thì ruộng đất cũng đã bị trưng thu, làm lụng mà chẳng được gì.
Hiện giờ, lượng lương thực còn lại trong nhà không còn nhiều, mà cũng không biết ngày gian khó sẽ kéo dài tới bao giờ.
Bà muốn đảm bảo rằng nhà mình không ai phải chết đói cả.
Nếu không, bà có chết rồi cũng chẳng dám gặp ông bà tổ tiên dưới đất.
Lâm lão Lục vừa nói: “Vợ con nói đúng mà.
”
Lâm Tân Xã còn reo lên: “Cô tốt bụng lắm, đồ ngon đều để dành cho cô.
”
An Nhiên thở dài: "Không phải đâu, không phải như vậy.
"
Ai ngờ, vừa dàn xếp xong chuyện của Vương Quế Chi, thì nhà của Triệu Mạn đã đến cửa.
Lúc đầu, Triệu Mạn cũng vui vẻ lắm, vì đã nửa năm rồi cô mới gặp lại bố mẹ.
Nhưng!
“Mẹ, mẹ vừa nói gì cơ?”
Triệu Mạn như không tin vào tai mình, còn lấy tay cào cào vào tai như muốn nghe rõ từng lời mẹ nói.
Triệu mẫu ngượng ngùng cúi đầu, thấy xấu hổ khi phải nói lại, nhưng nhìn đứa con dâu bên cạnh đang khẽ kéo tay mình, lại nhớ đến cháu đang khóc ở nhà, bà đành gượng gạo nhắc lại: “Mạn Nhi, nhà mình hết lương thực rồi.
Con cho mẹ ít gạo bắp cũng được.
Chúng ta cũng đâu có đòi nhiều, chỉ cần 50 cân thôi.
”
Nghe xong, Triệu Mạn không khỏi bật cười vì tức giận.
Nhà mẹ cô ở công xã Lâm Thủy kế bên, cũng thuộc huyện Vĩnh Phong, không khác gì công xã Lâm Xuyên, chỉ khác là một bên tựa núi, một bên dựa sông.
Gần nhà mẹ cô còn có một con sông lớn.
Thế nên khi mẹ cô nói rằng vụ mùa thất bát, không có lương thực mà ăn, Triệu Mạn không tin chút nào.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mẹ, cô thấy rõ sự chột dạ của bà, cúi mặt không dám nhìn lại mình.
Cô không khó để hiểu ra vấn đề.
Cha mẹ cô vốn tính tình dễ dãi, ai nói gì cũng nghe, nếu nói là tốt bụng thì cũng không sai, nhưng dễ thành yếu đuối, thiếu quyết đoán.
Cô từ nhỏ đã phải chịu bao thiệt thòi cũng vì vậy, và chính điều đó đã rèn cho cô sự cứng cỏi.
Tính tình của anh trai cô thì giống cha như đúc.
Nhìn người chị dâu bên cạnh mẹ, ánh mắt lấm lét đảo quanh, Triệu Mạn hiểu rõ mọi chuyện.
Chính vì tính cách của cha mẹ và anh trai mà trước khi anh cưới vợ, cô đã đề nghị cha mẹ tìm một cô dâu có phần cứng rắn, để trong nhà ít ra cũng có người quyết đoán.