Ba Năm Sau Khi Tái Sinh Tôi Phát Hiện Mình Đã Xuyên Qua Một Cuốn Sách


Lão Vương là gì mà anh phải bận tâm mãi về nhà họ.


Thất ca em bây giờ là người làm chuyện lớn, chẳng có thời gian mà nhớ đến nhà đó.



Nghe An Nhiên kể về chuyện ngày xưa của lão Vương, Lâm Thất cảm thấy mình có phần suy nghĩ quá xa, cô em gái mới khỏi bệnh vài hôm, chưa kịp phục hồi lại cũng chẳng có gì lạ.


Nghĩ vậy, trong lòng anh lại càng thêm giận bọn người đã gây sự hôm trước, quyết bụng rằng sớm muộn gì anh cũng phải dẫn người qua xử lý mấy tên đó.


An Nhiên bực mình gạt tay Lâm Thất ra, lườm anh một cái: “Đừng có xoa đầu em nữa, không lớn nổi đấy.



Nhà họ Lâm có đến bảy tám anh chị em, trừ An Nhiên ra, ai cũng cao ráo, kể cả cậu út Lâm Thắng Lợi mới 17 tuổi đã cao tới 1m73.


Chỉ mỗi An Nhiên là thấp bé, cao có 1m6, nên cô ghét nhất việc các anh xoa đầu mình.


Lâm Thất thấy vẻ mặt cô, thầm cười tự nhủ mình nghĩ nhiều quá, chỉ cần nhìn phản ứng tự nhiên của cô thế này, người khác có muốn bắt chước cũng không nổi.


An Nhiên không hề biết có người đang bắt đầu nghi ngờ mình, may là cô có ký ức của nguyên chủ.



Cô luôn tự nhủ mình chính là nguyên chủ, cư xử hoàn toàn dựa theo tính cách của nguyên chủ, không để chuyện hiện đại xen vào, nhờ vậy mà không để lộ sơ hở.


Vì nhà Lục ca đã về, An Nhiên nhường bát trứng của mình cho bé Tân Xã chưa đến ba tuổi.


Người nhà họ Lâm thấy vậy cũng không nói gì, ai nấy đều đã quen với tính cách của cô.


Khi ăn xong, Lâm Thắng Triều lén kéo tay An Nhiên lại, nói nhỏ: “Cô, đi với cháu một chút.



An Nhiên chưa hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Lâm Thắng Triều ra ngoài.


Cậu gọi thêm anh trai Lâm Thắng Lợi, cả ba người cùng tiến về phía tây công xã.


Phía tây công xã Lâm Xuyên gần với rừng núi, nơi mà công xã lấy tên gọi.


Rừng núi này thuộc công xã Lâm Xuyên, thỉnh thoảng người trong công xã sẽ vào rừng tìm chút thức ăn.


Dù thời đó luật lệ bảo vệ tài nguyên rất chặt chẽ, nhưng nếu người dân vào rừng đào chút rau dại hay bắt chim nhỏ thì cũng không ai quản.


Chỉ khi bắt được thú lớn mới phải báo cho công xã để phân phối.



Dù An Nhiên thấy lạ khi Lâm Thắng Triều dẫn mình đến đây, nhưng cô không hỏi gì thêm.


Đến chân núi, Lâm Thắng Triều thần bí nói: “Cô, mấy hôm trước em thấy khu này có chim sẻ qua lại, hôm nay em mang theo ná, chúng ta thử bắt vài con về ăn nhé!”

Chim sẻ thời ấy không được bảo vệ như bây giờ, mà còn nằm trong danh sách “bốn loài gây hại.



Hễ thấy chim sẻ là người dân sẽ tìm cách bắt, không chỉ vì nó là “hại”

mà còn vì nó là thịt.


Với người dân lúc đó, chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn là thịt, có thể cải thiện bữa ăn.


Lâm Thắng Triều là người rất giỏi bắn chim, tài bắn ná của cậu gần như không khi nào hụt.


Tiếc là, từ khi nạn đói bắt đầu, thức ăn khan hiếm khiến chim sẻ cũng ít dần.


Giờ đang là mùa đông, chim sẻ đã lẩn đi trú đông, nên gặp được chim sẻ cũng phải may mắn lắm.


Trong chuyện săn bắt, Lâm Thắng Triều lúc nào cũng gặp may.


Cậu quan sát quanh mấy cây lớn ở chân núi, chọn chỗ kín gió cho An Nhiên đứng chờ, rồi cùng Lâm Thắng Lợi tản ra quan sát.


Mắt Lâm Thắng Triều rất tinh, mới đi vài bước đã thấy một con chim sẻ đậu trên cành.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận