Cậu lấy viên đá nhỏ từ túi ra, kéo căng dây ná, nhắm thẳng vào mục tiêu.
Chỉ nghe tiếng “vèo”
một cái, viên đá trúng vào con chim, nó rơi xuống đất.
An Nhiên nhìn thao tác của cậu mà kinh ngạc đến không thốt lên lời, kỹ năng này phải gọi là thiện xạ.
Có vẻ tiếng chim rơi đã làm náo loạn tổ chim, ngay lúc đó, hai ba con chim sẻ khác vụt bay lên.
Lâm Thắng Triều nhanh tay, bắn liền hai phát nữa, hai con chim lại rơi xuống.
Thấy vài con bay xa mất, cậu nuối tiếc liếm môi, nghĩ giá mà nhanh tay hơn chút nữa thì chẳng con nào thoát được.
Lâm Thắng Triều lo việc bắn chim, Lâm Thắng Lợi nhặt chim mang về đưa cho An Nhiên cầm.
Hai anh em phối hợp rất ăn ý, An Nhiên đứng nấp sau thân cây lớn, ló đầu ra nhìn hai người họ chạy vòng quanh cây, miệng vừa bàn bạc gì đó với nhau.
Lâm Thắng Lợi gật đầu với em trai, rồi bám hai tay vào thân cây, thoăn thoắt trèo lên.
Nhìn cậu càng lúc càng leo cao, An Nhiên sợ hãi, bất chấp cái lạnh, vội chạy đến gọi to: “Đại Lợi, cô không cần bắt chim đâu, xuống đi, nguy hiểm lắm!”
Cái cây này cao hơn cả tòa nhà hai tầng, giờ Lâm Thắng Lợi đã leo lên nửa chừng, lỡ ngã xuống thì chẳng biết có còn giữ được mạng không.
“Vì một chút thịt mà liều mạng đến vậy sao?”
An Nhiên thầm nghĩ, lòng đầy lo lắng.
Nhưng Lâm Thắng Triều chỉ cười, nói: “Cô đừng lo, anh cả biết rõ giới hạn, không đùa giỡn với mạng sống đâu.
”
Vì biết cô là người nhát gan, hay lo sợ nên trước đây Lâm Thắng Triều ít khi đưa cô đi bắt chim sẻ.
Hôm nay thấy cô không tiếc phần trứng của mình nhường cho Tân Xã, cậu mới muốn kiếm thêm chút thịt cho cô, sợ rằng mang về cô cũng không dám ăn nhiều.
Nếu không phải vì thế, cậu đã chẳng dám kéo cô đi giữa trời đông lạnh giá này.
An Nhiên dần bình tĩnh lại, xấu hổ vì vừa rồi đã la to khiến Lâm Thắng Lợi có thể phân tâm.
May mà anh vẫn trèo cây chắc chắn, cô mới tạm yên tâm.
Biết hai anh em ra đây vì muốn tốt cho mình, lòng An Nhiên dâng lên một cảm xúc phức tạp khó tả.
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên có người tốt với cô như thế.
Không chỉ hai anh em Thắng Triều và Thắng Lợi, mà cả nhà Lâm luôn nghĩ cho cô, có gì ngon cũng dành phần.
Chính vì chưa từng được đối xử tốt đến thế, cô lại càng trân trọng gia đình Lâm nhiều hơn.
An Nhiên âm thầm tự nhủ, khi nạn đói này qua đi, cô nhất định sẽ nghĩ cách cải thiện bữa ăn cho nhà họ Lâm, ít nhất cũng phải giúp cả nhà được ăn gạo trắng và thịt.
Đúng như lời Lâm Thắng Triều nói, Lâm Thắng Lợi quả thực trèo cây rất cừ.
Cậu tìm đến cái hốc cây mà hai anh em đã đoán là tổ chim sẻ, đưa tay vào bắt.
Để tránh chim bay mất, cậu còn buông hẳn một tay, chỉ giữ thân cây bằng đôi chân, một tay bám chặt vào hốc cây, tay kia luồn vào bắt chim, con nào tóm được thì nhét ngay vào túi đeo bên hông có khóa cài.
Kết quả khá may mắn, ngoài bốn con chim sẻ, trong tổ còn mấy quả trứng chim nữa.
Khi Lâm Thắng Lợi leo xuống, An Nhiên tiến tới đánh nhẹ mấy cái lên vai cậu, quở trách: “Từ giờ đừng làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa!”
Thấy cô cô mắt đã hoe đỏ, Lâm Thắng Lợi vội vàng xin lỗi, mong cô bỏ qua.