“Anh là!
Kỷ Việt?”
Cô không chắc chắn gọi tên.
Kỷ Việt mỉm cười, xoa đầu cô đầy yêu thương: “Nhớ ra rồi à?”
Thật sự là Kỷ Việt? Trong trí nhớ của nguyên chủ, Kỷ Việt là một cậu bé đen nhẻm, gầy gò và thấp bé, đâu có giống người cao lớn, da trắng và phong thái đĩnh đạc như người đàn ông đang đứng trước mặt.
Đã thế, giờ anh ấy trông cao khoảng một mét bảy lăm, vóc dáng vững chãi hẳn lên, không còn chút gì quê mùa của cậu bé ngày xưa.
An Nhiên đỏ mặt, có chút lúng túng.
Trước kia, vì hoàn cảnh và ngoại hình, cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương.
Nhưng giờ đây, tự nhiên lại có một vị hôn phu với ngoại hình xuất sắc, làm cô bất giác thấy ngại ngùng, không biết phải làm sao.
Nhìn An Nhiên thẹn thùng, tim Kỷ Việt cũng đập rộn ràng.
Gia đình Kỷ Việt sống ở huyện Vĩnh Niên bên cạnh, ông nội và cha của anh cũng từng là đồng đội với cha An Nhiên trong thời chiến.
Khi đó, hai nhà đã có hôn ước cho hai đứa con, và vì cha anh là con trưởng, nên Kỷ Việt được định hôn với An Nhiên.
Tuy nhiên, Kỷ Việt là người có ngoại hình kém nhất trong gia đình.
Các anh em họ của anh từ nhỏ đều đẹp mã, còn anh thì đen nhẻm, vụng về, và trông không nổi bật.
Trong khi đó, An Nhiên lớn lên không chỉ xinh xắn mà còn nổi tiếng ngoan hiền, thông minh và được gia đình cưng chiều.
Điều này khiến các anh em họ nhà Kỷ đều không hài lòng, họ cho rằng anh không xứng với cô, nên luôn tìm cách chọc phá anh.
Ba năm trước, khi An Nhiên cùng bà nội đến chúc Tết nhà họ Kỷ, vẻ đẹp rạng ngời của cô càng làm các anh em họ của Kỷ Việt không thể chịu nổi.
Họ liên tục tìm cách chế nhạo, đả kích, nói rằng Kỷ Việt không xứng với An Nhiên, rằng cô chẳng khác gì đóa hoa đẹp cắm trên bãi phân trâu, và nếu ở bên anh thì cả đời sẽ chỉ chịu khổ.
Lời nói cay nghiệt đó vẫn hằn trong tâm trí anh.
Kỷ Việt có thể chịu đựng những lời đó, và trong lòng anh cũng có cảm giác bản thân không xứng đáng với An Nhiên.
Nhưng dù vậy, anh chưa bao giờ muốn từ bỏ vị hôn thê của mình để nhường cho kẻ khác.
Vì muốn chứng minh rằng mình có thể mang lại một tương lai tốt đẹp cho An Nhiên, Kỷ Việt đã lén lút đăng ký nhập ngũ.
Cũng may năm ấy yêu cầu không quá khắt khe, chỉ cần gia đình trong sạch và đủ 15 tuổi là có thể tham gia.
Kỷ Việt vừa tròn 15, lại thuộc gia đình nông dân chân chính qua nhiều thế hệ, vậy là cậu trúng tuyển và đi xa suốt ba năm.
Suốt thời gian ấy, ngoài lần chào tạm biệt ban đầu với An Nhiên, cậu không hề gửi thêm tin tức gì về nhà.
Ai mà ngờ, giờ đây Kỷ Việt không chỉ trở về nguyên vẹn mà còn hoàn toàn thay đổi diện mạo.
Kỷ Việt dắt xe đạp cùng An Nhiên vào cổng nhà, dựng xe gọn gàng, lúc ấy An Nhiên mới nhận ra ghế sau có buộc một túi vải màu xanh, lộ ra chút đen đen của gì đó bên trong.
Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi, không hỏi gì thêm.
Thật ra, dù là nguyên chủ hay chính cô bây giờ, cả hai đều không thân thiết với Kỷ Việt.
Hai người ở cách nhau hai huyện, mỗi năm chỉ gặp nhau vào dịp lễ tết, làm sao mà có tình cảm sâu đậm được.
Vì vậy, cô dù tò mò nhưng cũng không muốn hỏi thêm.