Ngoài ra, phía sau lưng cô còn có một bím tóc dài – thứ mà cô trước nay không có.
Cô ghét tóc dài vì khó chăm sóc nên luôn cắt ngắn, thậm chí mỗi tháng đều đi cắt tóc một lần.
Gần đây nhất, cô vừa cắt tóc cách đây mấy ngày.
An Nhiên thở dài, trong đầu hiện lên một từ quen thuộc: “Xuyên không.
”
Đến thế kỷ 22, văn học mạng đã đạt đỉnh cao, đến cả trẻ con cũng biết vài thuật ngữ mạng.
Còn cô là một người luôn cắm mặt vào mạng để giết thời gian thì càng không xa lạ gì với khái niệm này.
Cô nghĩ lại, may mà ở thế giới trước, cô chẳng còn lưu luyến gì nhiều – không xe, không nhà, không tiền tiết kiệm, là một cô nhi.
Nghĩ vậy, lòng cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trong phòng lạnh lẽo, cảm nhận được hơi ấm từ giường sưởi dưới thân, An Nhiên đoán rằng có lẽ đang là mùa đông.
Cô vốn sợ lạnh, thực sự không muốn cử động, mà tình cảnh hiện giờ lại chưa rõ ràng nên cô cũng không dám tùy tiện đi lại, lỡ gặp ai thì phiền toái.
Nhưng bụng đau quá, cô nghi rằng nếu không ăn gì sớm thì mình có thể đói đến ngất mất.
An Nhiên cắn môi, phân vân một lúc.
Khi cô còn đang nghĩ xem nên làm gì thì cửa phòng mở ra, một bà lão chừng 50-60 tuổi bước vào.
Trông bà đã có tuổi, tóc bạc gần hết, nhưng lại búi gọn gàng không một sợi tóc rối.
Bà không đeo trang sức gì trên tai, khác với những bà lão khác mà An Nhiên từng gặp.
Bà mặc áo khoác đã bạc màu nhưng vẫn sạch sẽ, tay bưng một bát gì đó đang bốc khói nghi ngút.
Mùi thơm từ bát thức ăn khiến An Nhiên bất giác nuốt nước bọt.
Bà lão nhìn cô, mặt nghiêm lại, liếc cô một cái rồi nói: “Giờ biết đói rồi hả? Đáng đời! Mẹ đã dặn không cho con khoe của ra ngoài mà không nghe, sủi cảo thì bị cướp, lại còn dẫn cả đám người tới.
May mà các anh con có ở nhà, đông người mới giữ được lương thực.
Con nghĩ bây giờ là thời nào mà cứ thản nhiên như vậy? Nhà ai có đồ ăn chẳng phải cũng giấu kỹ, chỉ có con ngốc nghếch, bưng sủi cảo đi lượn lờ giữa phố.
”
An Nhiên chưa biết bà lão này là ai, nhưng khi nhìn bà, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác thân thiết khó tả.
Nghe bà lão cứ nói mãi, An Nhiên vô thức nắm lấy tay bà.
Khi bà kể đến đoạn "lương thực bị cướp", trong đầu An Nhiên hiện lên một hình ảnh rõ ràng: một đám người quần áo rách rưới, tay cầm chổi, cuốc, đập cửa với vẻ mặt hung dữ, trông như thể không mở cửa sẽ không buông tha.
Có lẽ vì biểu cảm quá đáng sợ của họ, An Nhiên rùng mình.
Khi cô nắm lấy tay bà lão, suýt chút nữa bà làm đổ bát thức ăn trong tay.
Bà lão bực mình, đẩy bát mì về phía An Nhiên, giọng mắng yêu: “Giờ biết sợ rồi hả? Biết sợ thì ăn nhanh đi, đừng nghĩ linh tinh nữa.
Cứ ăn đi, lát nữa đám người đó mà kéo tới thì phiền đấy.
”
Trong bát là một tô mì màu nâu vàng, thoang thoảng mùi dầu mè, phía trên còn rắc chút hành lá.
Đói cồn cào, An Nhiên không kịp nghĩ ngợi gì, vội cầm đũa lên ăn.
Chiếc đũa vừa chạm đáy bát, cô phát hiện một miếng trứng tráng trắng ngần lộ ra.
An Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bà.
Bà nhếch mép nhìn cô, nói: “Con là con gái của mẹ, mẹ có để con chịu thiệt thòi không? Giờ cả nhà đều khó khăn, nhưng nhà mình đâu giống những người khác.