Hơn nữa, vừa qua còn có bà mối từ công xã đến nói chuyện, úp mở rằng con gái của thư ký xã đang tìm đối tượng, mà đặc biệt thích quân nhân.
So với con gái nhà thư ký, bà cảm thấy Lâm gia bây giờ không còn xứng với nhà bà nữa.
Bà đã bóng gió nói với chồng về ý định đó, nhưng ông không đồng ý, còn nghiêm khắc cảnh cáo bà đừng gây rắc rối.
Chính vì ấm ức, hôm nay bà cố tình thái độ với nhà họ Lâm để thị uy.
Thật ra bà chỉ muốn dằn mặt nhà họ Lâm chứ không định hủy hôn thực sự.
Ai ngờ bên Lâm gia lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Nếu chồng bà biết chuyện, bà sẽ gặp rắc rối lớn.
Nghĩ vậy, bà Kỷ quay sang cha chồng, ánh mắt cầu cứu.
Ông Kỷ nhận ra tín hiệu cầu cứu của con dâu, đành thở dài một tiếng rồi lên tiếng hòa giải: “Anh Tư à, hai nhà chúng ta vốn có giao tình lâu đời, nào có chuyện trèo cao hay không trèo cao gì chứ.
Nếu nói đến ai may mắn, phải là nhà chúng tôi được may mắn gắn kết với nhà anh chị.
Hôn sự của Nhiên Nhiên và Kỷ Việt là do cha các cháu định đoạt trước khi mất, nếu bây giờ chỉ vì một chút hiểu lầm mà đòi hủy hôn, liệu cha cháu dưới suối vàng có an lòng không?”
Ông Kỷ nghĩ rằng nói như vậy sẽ làm anh Tư nguôi giận, nhưng không ngờ lại càng làm anh thêm tức giận.
Anh Tư nhìn ông Kỷ, giọng đanh lại, “Lời ông nói nghe thật nặng nề, nhưng để tôi kể ông nghe.
Em gái tôi mồ côi cha từ khi còn rất nhỏ.
Trước lúc cha tôi qua đời, ông đã nắm tay tôi, dặn dò phải chăm sóc em gái, đừng để nó bị ai bắt nạt.
Ông chọn nhà họ Kỷ không phải vì danh vọng, mà vì tình bạn thân thiết của hai nhà, hy vọng các người sẽ yêu thương em gái tôi.
”
Nói đến đây, anh Tư nhếch môi, tiếp tục, “Giờ thì sao? Mới đây Kỷ Việt vừa vào quân ngũ, nhà các người đã khinh thường em gái tôi rồi? Hôm nay, ngay trước mặt mọi người, mẹ anh ấy còn nói dạy dỗ, tát vào mặt em tôi.
Để sau này nó lấy chồng, sống trong nhà các người, chắc chẳng biết sẽ chịu cảnh gì nữa! Dù gì nó cũng không phải con ruột nhà họ Kỷ, các người có mấy phần thương nó thật lòng?”
Trước giờ, anh chỉ nghĩ ông Kỷ lớn tuổi nên ít can dự chuyện nhà, nhưng hôm nay mới thấy, hóa ra là ông không biết phân biệt đúng sai, lại để mặc cho con cái hành xử tùy tiện.
Anh thầm mừng vì hôm nay anh cả nhà họ Kỷ không có ở đây, nếu không cũng khó mà nhìn rõ được lòng người.
Cảnh tượng gia đình không phân biệt phải trái, mẹ chồng cư xử thô lỗ cứng đầu khiến anh Tư cảm thấy đau đớn khi nghĩ đến cảnh em gái mình sẽ phải sống trong môi trường như vậy.
Trong lòng anh đã quyết, dù nhà họ Kỷ có nói gì, hôn sự này nhất định phải hủy.
Dứt lời, anh Tư nắm tay An Nhiên, kéo cô ra khỏi nhà họ Kỷ.
Ra ngoài, cơn gió lạnh thổi qua giúp anh Tư bình tĩnh lại phần nào.
Thấy em gái mặt vẫn đanh lại, anh e dè lên tiếng giải thích, “Em à, đừng để vẻ bề ngoài của Kỷ Việt làm em lung lay, nhà đó thật sự không phải là nơi tốt lành gì đâu.
”
Đúng là Kỷ Việt có vẻ ngoài và nghề nghiệp không tệ, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh ta đứng đó, không nói một lời bảo vệ em gái mình, cũng đủ để anh Tư hiểu anh ta là người thế nào.
Nhìn anh Tư lo lắng, An Nhiên cười nhẹ, rồi nói dõng dạc: “Em biết anh Tư làm vậy là vì muốn tốt cho em.