Ba Năm Sau Khi Tái Sinh Tôi Phát Hiện Mình Đã Xuyên Qua Một Cuốn Sách


Ông chưa kịp nghĩ xong thì họ đã vào nhà.


Anh Tư nhà họ Lâm thì không nói, vốn là người hiền lành, nhưng đi cùng lại là anh Bảy.


Đừng nhìn bề ngoài anh Bảy trẻ tuổi mà nhầm, ông biết rõ anh này là người khó đối phó nhất trong bốn anh em nhà họ Lâm.


Dù chưa có cách ứng phó rõ ràng, ông Kỷ vẫn cố nở nụ cười khi thấy anh Tư bước vào.


Ông chào hỏi vui vẻ: “Ôi chà, Cốc Vũ, Đông Chí, hai cháu đến đấy à? Bác vừa mới răn dạy thím của các cháu xong, đúng là nói không biết nghĩ, khiến Nhiên Nhiên của chúng ta phải chịu ấm ức.



Cốc Vũ và Đông Chí là tên của anh Tư và anh Bảy.


Nghe xong, anh Tư ngẩng mặt nhìn lên trời, không khách sáo trừng mắt, nghĩ thầm: đều là cùng loại, ai không biết lòng dạ ai.


Anh Bảy cười nhạt, giọng mỉa mai: “Thôi đi, nhà chúng tôi nào có phước trèo cao đến được nhà bác Kỷ.



Dứt lời, anh không thèm nhìn sắc mặt khó coi của ông Kỷ, mà nói thẳng: “Vì nể mặt cha tôi, tôi vẫn gọi bác một tiếng Kỷ thúc.


Chắc bác cũng đã rõ chúng tôi đến đây vì chuyện gì rồi.



Vậy cho xin lại tín vật đi.



Cha của họ ngày trước rất coi trọng lễ nghi, nên nhất định phải có tín vật đính hôn.


Dù nhà họ Lâm nghèo qua bao đời, nhưng khi đính hôn vẫn có tín vật.


Món tín vật này vốn là của hồi môn mà bà ngoại để lại cho mẹ anh, thứ mà mẹ anh luôn coi như báu vật.


Nếu không phải vì sự việc quan trọng, anh Bảy đã chẳng cần tốn công đến vậy, phải tự mình đích thân đến nhà họ Kỷ.


Thực ra, mẹ anh đã sớm thông báo rõ ràng ý định từ hôn với nhà họ Kỷ rồi.


Anh Bảy thả phịch túi đồ xuống sàn, thẳng thừng nói: “Đây là đồ Kỷ Việt đưa trong dịp Tết và vài thứ quý giá mà trước đó cậu ta tặng.


Bác kiểm tra đi, ngoài lương thực ra thì còn nguyên ở đây.


Giờ bác muốn tiền hay phiếu thì cứ nói thẳng.



Trong túi không chỉ có da gấu đen mà còn cả vài tấm da thỏ, đều là quà tặng của Kỷ Việt cho An Nhiên trước đây.



Vì không có tình cảm với Kỷ Việt nên An Nhiên cũng chưa động đến những món quà này, bây giờ trả lại là vừa.


Dĩ nhiên, nhà họ Kỷ không chỉ đưa những thứ này, có vài món đã sớm vào bụng người nhà họ Lâm.


Nhưng để cắt đứt sạch sẽ, anh Bảy vẫn sẵn lòng bồi thường.


Với anh, chuyện có thể giải quyết bằng tiền và phiếu thì chẳng đáng gọi là chuyện lớn.


Anh Bảy thầm biết ơn mẹ vì bà là người chu đáo, trọng lễ nghĩa, nên ngày trước khi nhà họ Lâm đáp lễ nhà họ Kỷ, cũng luôn tươm tất hơn những gì họ nhận được.


Chỉ có năm nay, Kỷ Việt đột ngột tặng tấm da gấu đen, nên nhà họ Lâm chưa kịp đáp lễ lại món có giá trị tương đương, khiến cho nhà họ Kỷ được phần “hơn”.


Nhưng giờ đây, mọi chuyện chẳng còn quan trọng nữa.


Họ cũng không định tính toán thiệt hơn làm gì, chỉ xem như triệt để chấm dứt mối quan hệ này.


Thấy anh Bảy thả túi đồ thẳng xuống đất, anh Tư liền lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi mình.


“Đây là tín vật trao đổi giữa hai nhà năm xưa, giờ tôi mang đến trả lại.


Vậy, nhà bác lấy tín vật ra chứ?”

Anh nói xong, đặt chiếc hộp lên bàn.


Tín vật của nhà họ Kỷ là một chiếc vòng tay phỉ thúy, được cho là bảo vật gia truyền, chỉ truyền cho con trưởng và vợ của con trưởng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận