-
Cả người Chúc Bình Tự chấn động, bước chân lảo đảo.
“Cái gì?”
Anh hoảng hốt lặp lại, mắt dán chặt vào tờ giấy khám sức khỏe mỏng manh.
Kết quả kiểm tra của anh bị khoanh đỏ chót.
Chủ tịch hít một hơi thật sâu, thở dài nói: “Cậu vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra kỹ hơn đi, nghỉ ngơi thật tốt rồi hẵng quay lại làm việc.”
Tim Chúc Bình Tự lạnh đi hơn nửa, nhưng chẳng thể làm gì hơn.
Kết quả khám sức khỏe cho thấy, anh bị ung thư dạ dày.
Ung thư dạ dày.
Còn mẹ nó là thời kỳ cuối nữa chứ.
Nghe bảo là lần đầu kiểm tra thì chưa thấy, nhân viên y tế không yên tâm nên làm lại thêm một lần nữa mới dám xác nhận là có khối u.
Đây là lần đầu tiên mắt Chúc Bình Tự đỏ ké ở trước mặt chủ tịch.
Anh sao lại nghe không hiểu cho được?
Nghỉ ngơi cho tốt rồi hẵng đi làm, chẳng phải là đang nói tránh với anh rằng: Cậu đang ảo tưởng đấy.
Cũng phải thôi, có công ty nào muốn một kẻ mắc bệnh nan y vô dụng kia chứ.
Chúc Bình Tự gật đầu, bàn tay siết chặt giấy chẩn đoán hơi run rẩy.
Anh gượng gạo mở miệng: “Cảm ơn chủ tịch, tôi sẽ về kiểm tra cẩn thận lại.”
“Ừ.” Chủ tịch có lẽ cũng hiếm khi gặp phải chuyện như vậy, lặng người hồi lâu sau mới khuyên một câu: “Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Hắn nhìn chàng trai gầy yếu trước mặt, rạng rỡ thuở ban đầu giờ đây được thay bằng trách nhiệm lý trí.
Mấy năm nay Chúc Bình Tự chưa bao giờ đi làm trễ, lần nào cũng đi sớm về khuya.
Đồng nghiệp có hỏi anh sao lại siêng như vậy?
Anh cười nói: “Tôi không có nhà để về, ở công ty ít nhiều cũng có hơi người hơn.”
Chủ tịch nhớ hắn có nghe mấy lời đồn linh tinh về Chúc Bình Tự, nghe nói “Cậu ta liều mạng đến mức cơ thể này không trụ nổi nữa”, hoặc là “Sống mà không có gia đình thì còn ý nghĩa gì đâu.”
Dù vậy nhưng khi biết được người mình gặp suốt hai năm qua bỗng nhiên được chuẩn là mắc bệnh nan y, có thể chết bất cứ lúc nào, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy không tin được.
Hoặc ít nhiều cũng xót xa thay cho người đó.
Còn đằng này Chúc Bình Tự lại ước sao mình không chết liền bây giờ cho rồi.
Anh….còn tưởng mình có thể sống đến bạc đầu, cho dù một thân một mình hay là cưới một cô gái nào đó cũng được, rồi mình cùng nhau già đi.
Có thể được sống.
Anh quay đầu nhìn lại quá khứ, không cầu mong gì, chỉ xin có thể được sống mà thôi.
Còn sống đã là rất tốt rồi, còn sống là còn được nhìn thế gian trăm ngàn sắc thái, còn được ngắm thế giới phồn hoa, thật tốt, còn sống, miễn là còn sống là có thể có được tất cả mọi thứ.
Anh muốn sống hoàn chỉnh hết cuộc đời này, thay vì phải nhận lấy cái danh hư ảo “Trời kỵ người tài”, tựa như con rối gỗ bị trời cao giật dây giễu cợt.
Hôm nay Chúc Bình Tự không khác gì người điên, chạy về căn phòng trọ nhỏ của mình, gạt hết mọi thứ trong nhà xuống dưới đất, chốc chốc lại thử gọi vào số điện thoại đã lâu chưa từng mò đến của bà nội, một hồi thì lại gọi điện cho vài người bạn, sau đó cứ lẩm bẩm hàng hà lời vô nghĩa.
Anh nằm dài ra sàn nhà lạnh băng, như muốn dung nhập thành một khối.
Nước mắt không kiềm được trào ra, anh im lặng rất lâu, rất lâu.
Giống như làm vậy có thể chứng minh rằng – anh còn sống.
Không biết đã qua bao lâu, phải chăng là một ngày, hoặc là hai ngày gì đó.
Chúc Bình Tự nằm trên sàn nhà tự động mở mắt, eo lưng đau nhức.
Hai tay lẫn chân anh phải cùng chống trên nền đất mới có sức để mà đứng dậy.
Anh thử bước hai bước, chỉ thấy mơ màng lảo đảo.
Trong cơn choáng váng, anh lết xác đi dọn lại phòng ốc như bãi chiến trường kia, bỗng phụt cười: Lúc trẻ không chịu khóc đâu, để dành đến già đầu rồi lại sướt mướt.
Dọn dẹp hết thảy, Chúc Bình Tự sâu sắc cảm nhận được cái cảm giác tự làm tự chịu là thế nào.
Anh cầm hồ sơ bệnh án và chìa khóa lên, khoác áo ngoài rồi bước thấp bước cao chạy đến bệnh viện.
Anh tự cho rằng mình rất bình tĩnh, hai mắt đờ đẫn như một cái vỏ rỗng.
Hôm nay mặt trời đặc biệt tốt, nắng cũng to.
Một đợt nắng tràn lan trong không khí vốn đã ẩm ướt khiến người héo hon, lá cây đều bị cuộn quéo lại.
Bệnh viện không có mấy người, hàng dài người xếp hàng mọi hôm cũng chẳng thấy đâu, chỉ còn khung cửa sổ hiu quạnh.
Nhân viên thu phí gục đầu trên bàn ngủ ngon lành.
Chúc Bình Tự giơ tay gõ cửa sổ nhựa, gõ đến mức đỏ tay mới gõ bật được người đang ngủ kia dậy.
Xung quanh im như thóc.
Chúc Bình Tự nhìn chằm chằm mu bàn tay đỏ ửng của mình, ngẫm nghĩ, giờ phút này anh cứ như nam chính sắp chết trong phim điện ảnh, toàn bộ ánh đèn sân khấu đều đổ dồn về anh.
Cơ mà ai thèm làm nam chính chứ?
Anh thì chả ham một tẹo nào.
Vất vả đánh thức người đang gật gù kia dậy, tim anh đập loạn xạ cả lên, đập đến khủng hoảng, anh chậm chạp lê bước đến phòng khám bệnh.
Bác sĩ mang gương mặt mỡ màng mà lạnh lùng tiêm thuốc tê cho anh.
Trong lúc mơ màng, một cái ống nhỏ dài chịu tọt vào cổ họng của anh, kéo tận xuống dạ dày.
….
Nội soi dạ dày xong, Chúc Bình Tự lắc lắc đầu mấy cái mới tỉnh táo lại nổi.
Anh không muốn về ru rú trong nhà mãi, thế nên đi lang thang vòng quanh khu vực.
Tòa chung cư mang phong cách Châu Âu dán đầy quảng cáo “Tiên phong khoa học kỹ thuật Philips”, thêm tòa nhà lát gạch nhỏ màu vàng xen trắng không thể phản chiếu được dưới ánh mặt trời, xe buýt chạy không ngừng phả ra khói hôi thối mịt mù.
Mọi người choàng lấy thấy mình, có người mặc áo vải đen ngắn cũn cỡn phối thêm giày cùng màu, có người mập mạp bận tây trang cùng với quần ống rộng, còn mang thêm giày da sáng bóng.
Ô tô, xe máy điện chạy tấp nập khiến người đi đường bức xúc.
Chúc Bình Tự khoác trên mình chiếc áo len dài màu đen, anh lạc lõng với mọi người xung quanh, trông không ăn nhập chung một mùa.
Anh cũng không thèm quan tâm ánh mắt đánh giá của người khác, trong đầu giờ chỉ lặp đi lặp lại cảnh nội soi dạ dày vào ban sáng.
Ống dẫn lạnh lẽo đâm vào dạ dày, cũng đâm luôn vào trái tim.
Năm ấy là năm thứ hai anh và Tề Thù bên nhau, cả hai chỉ vừa tròn 21.
Anh nhíu mày hỏi Tề Thù, có chút như đang làm nũng: “Vậy là anh không muốn công khai quan hệ của chúng ta chứ gì.”
Việc này cũng không trách Chúc Bình Tự được, mấy năm trước Tề Thù có bạn trai lẫn bạn gái, ai cũng không ngoại lệ đều được Tề Thù nhiệt tình khoe khoang, hận không thể cho cả trường biết luôn.
Sau này trường học cũng không thể làm gì, đặc biệt là đụng tới bạn trai cũ của hắn.
Bởi vì có bấm tay tính cũng chẳng thể kiểm soát được một ai – Tề Thù là học sinh du học từ nước ngoài trở về, thế lực của ba mẹ trong nước quá sức mạnh mẽ, cũng đầu tư không ít tiền vào trường.
Dần dần, Tề Thù không gây ra chuyện lớn nào, hoặc là mấy thứ động trời gì đó nên nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở làm như không thấy, không kiếm chuyện với hắn.
Giây phút ấy lông mi Tề Thù khẽ run, lát sau lại ngẩng đầu mỉm cười với anh, “Chỉ người được bảo vệ mới được đem giấu sâu vào lòng đó.”
Còn Chúc Bình Tự khi ấy tuy rằng trong lòng bị đè nén, thế mà cũng bị nịnh đến mát lòng, anh bật ra một tiếng “Ồ”.
Mãi đến tận sau này anh mới biết được, lúc Tề Thù 22 tuổi đã ở cùng Vương Trích, không chỉ gạt anh, mà còn gạt cả Văn Thư Bạch và Lục Tài, mặt khác công khai quan hệ giữa hắn và Vương Trách cho cả thế giới.
Chúc Bình Tự không biết đối phương làm cách nào mà giấu được kỹ đến vậy, nhưng khi ấy anh chợt nhận ra: Cái đéo gì mà bảo vệ chặt chẽ, thanh niên kia thích cái gì mà chẳng tùy ý công khai?
Phi.*
(*ý là đang phun nước miếng chửi á)
Anh cứ lang thang không mục tiêu trên đường, hoàn toàn không để ý đến xe cộ tới lui.
Cho tới khi một người lạ hoắc giật ngược về mới sửng sốt phát hiện ra chiếc xe điện đang chạy trên đường thắng cái két cực mạnh, vang lên tiếng động lớn.
Đằng trước là người phụ nữ mặt hung dữ cầm tay lái, sau lưng chở đứa nhóc đeo cặp sách đang trên đường đi học thêm.
Người phụ nữ kia chửi vài câu, sơ sơ là mắng anh không có mắt.
Anh chả có tâm trạng để nghe, mà cũng không nghe lọt câu nào, chỉ có trái tim yếu ớt hãy còn đập thình thịch nhắc nhở anh rằng, vừa rồi anh mém chết thôi.
Anh nghĩ, sớm muộn gì chết rồi cũng phải hạ đầu hạ mình nằm dài ra đó, so với giờ có gì khác nhau đâu?
Giờ có muốn kiếm người nhà đến quậy đòi bồi thường cũng không có nữa là.
Sau khi cảm ơn người lạ xong, anh chợt nảy ra một ý tưởng.
Chúc Bình Tự lấy điện thoại ra, bấm vào biểu tượng người liên lạc màu xám trên đó.
Thật ra mấy năm nay không phải anh và Tề Thù chưa từng liên lạc với nhau, cũng chỉ nói đôi ba câu rồi lâm vào im lặng.
Tin nhắn cuối cùng của Tề Thù còn rất dài, tóm lược lại là hỏi anh ở thành phố nào, hắn muốn đến tìm anh.
Chúc Bình Tự cảm thấy Tề Thù không khác gì thằng ngốc.
Đất nước to đùng như vậy, không phải chỉ có hai thành phố lớn thôi à, hắn còn tính đi đâu tìm nữa?
-
Cuối cùng Tề Thù vẫn bị ức chế một phen.
Hai năm trước hắn đã cân nhắc rất lâu mới nhìn rõ được lòng của mình.
Hắn nhận ra, hắn thích, nói đúng hơn là hắn yêu Chúc Bình Tự.
Có lẽ ban đầu chỉ là thích dáng người hoàn hảo cùng gương mặt xinh đẹp kia thôi, nhưng về sau lại chìm đắm trong sự dịu dàng, tận tụy, kiên nhẫn của người đó…
Chúc Bình Tự không phải là người nóng nảy, khi vừa mới biết những chuyện hắn làm lúc ấy, anh chỉ sửng sốt rồi cười nói, “Chúc anh thành công*.”
(*câu này bản raw ghi là 成呗, còn CV là “Thành bái” - mình tra baidu và cả gg cũng không hiểu nghĩa thế nào cho sát.)
Nhưng người mềm mỏng như Chúc Bình Tự đôi khi lại có thái độ cực kỳ cứng rắn.
Tỷ như việc anh không dây dưa níu kéo, dứt khoát bỏ đi vùng khác như vậy.
Tề Thù vuốt ve khung ảnh trên đầu giường, trong hình là bức ảnh đầu tiên hắn và Chúc Bình Tự chụp chung với nhau, hai người đầu tựa vai kề, tươi cười rạng rỡ.
Sau này hắn không còn thấy người kia cười như vậy lần nào nữa.
Nhiều năm qua Tề Thù dọn nhà không biết bao nhiêu lần, quăng vô số đồ đạc, chỉ nhất quyết giữ lại mỗi thứ này.
Ngày đó hắn chạy xuống tầng hầm lục lọi trong đống bụi hết mấy giờ, nghĩ rằng mình đã ném nó vào xó xỉnh nào đó rồi.
Nhưng khi vừa nhìn lên, hắn lại thấy nó phủ đầy bụi, đặt ở nơi dễ thấy nhất trên ngăn tủ.
Tay Tề Thù run run, hắn chà sát tay vào quần áo sạch sẽ của mình lau đại lau đùa một hồi rồi mới dám cầm khung ảnh xưa cũ kia lên, cẩn thận đặt ở đầu giường.
Những thứ vàng son choáng ngợp cứ như mây trôi qua cuộc đời, lắng đọng lại lại thành một Chúc Bình Tự.
Hắn gặp gỡ Chúc Bình Tự ở quãng thời gian đẹp nhất, vì thế hết thảy đều giao cho người đó, đến chết cũng không quên được.
Tề Thù nhớ ra một chuyện nhỏ.
Cái đêm mà Chúc Bình Tự uống rượu rồi nhập viện vào hai năm trước, hắn thực sự vẫn luôn không hiểu: Thường ngày đâu thấy Chúc Bình Tự uống rượu, thế sao chỉ mới uống một lần đã vào bệnh viện rồi?
Mãi đến khi hắn dắt Vương Trích cũng sinh nghi vào quán bar nhỏ kia, thằng nhóc bồi bàn có nói với hắn: Bắt đầu từ ba năm trước, cứ dịp sinh nhật Chúc Bình Tự đều đến đây, lần nào cũng nốc rất nhiều rượu, uống đến mức nhìn mà phát hoảng.
Có điều trước kia là hai người đi chung với nhau, còn giờ chỉ có mỗi một người.
Dứt lời, trông thấy Vương Trích đứng sau lưng Tề Thù liền chỉ vào y: À, lúc trước là hai người bọn cùng đến ấy.
Sắc mặt Vương Trích trắng xanh, trong mắt đong đầy chua xót.
Tề Thù cũng không thoải mái – ba năm trước, trùng hợp là sinh nhật 25 tuổi của Chúc Bình Tự.
Sau đấy, hắn xấu hổ phát hiện ra, Chúc Bình Tự không uống rượu cái đinh gì, rõ ràng là bởi vì trong tiềm thức hắn biết rằng dạ dày của Chúc Bình Tự không tốt, nên không bao giờ kêu người kia uống.
Còn làm sao mà hắn biết à?
Hình như là trong tiệc rượu nào đó có người nói đi.
Tề Thù nghĩ vậy.
Thật sự thì mấy năm ấy hắn đối xử với Chúc Bình Tự không tốt lắm, thậm chí còn không bằng một góc của những người tình trước.
Chính hắn cũng không hiểu do đâu.
Chỉ là không muốn mang Chúc Bình Tự đi gặp gỡ đám “bạn bè” khoác âu phục kia, không muốn đưa Chúc Bình Tự đi nghe những người khác nói “Cậu xem kia là tình nhân của Tề Thu”….
Dù cho hai người phải đi ăn cơm tiệm hay là xuống bếp nấu nướng, thì hắn cũng không muốn dẫn Chúc Bình Tự đi đến nhà hàng Âu để ăn cái thứ bò bít tết nửa sống nửa chín ấy.
Tề Thù từng đem thanh xuân cho sa đọa, đem niên hoa* cho lý tưởng.
(*niên hoa: năm, thời gian, tuổi.)
Nhưng giờ đây hắn lại thấy khinh thường.
Hắn dành quãng đời còn lại, dâng cho Chúc Bình Tự.
Giờ phút này tại Thượng Hải xa xôi, Chúc Bình Tự đứng giữa dòng người xuôi dọc, đôi mắt mở to gần như cay xè, anh nắm chặt điện thoại, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Anh có thể ích kỷ một lần sau cuối thôi được không?
Nếu không có lần này, liệu anh có hối hận không? Có chăng sau này sẽ không còn ai nhớ tới anh, anh như một hạt bụi không thuộc về thế giới này, chỉ có thể tan biến?
Cuối cùng….
Đầu ngón tay của Chúc Bình Tự bị lạnh đến đỏ, gửi một tin nhắn cho Tề Thù.
“Em ở Thượng Hải.”
“….có thể đến đây với em được không?”
Ngẫm nghĩ một hồi, anh lại xóa dòng soạn tin nhắn thứ hai đi, vẫn không thể chịu nổi bản thân tiện như vậy.
Tề Thù ở xa ngàn dặm, vào phút nhận được tin nhắn, màn hình điện thoại sáng lên.
Hắn cho là quảng cáo hoặc là thằng bạn nào đó tám chuyện.
Tận đến khi hắn thấy được ba chữ trên cao nhất – Chúc Bình Tự!
Theo phản xạ có điều kiện thì trước tiên hắn không thể tin, sau lại vô cùng mừng rỡ.
“Em ở Thượng Hải.”
Em ấy đang ở Thượng Hải!
- Hết chương 3 –.