Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ nấp đằng sau

Tác giả: Mộ Quân Niên

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Quân canh giữ ở cổng thành phía Tây của Từ Cảnh Nham và quân canh giữ ở cổng thành phía Đông đụng mặt nhau giữa đường.

"Viện binh đến tụ tập à?" Từ Cảnh Nham nheo mắt, hỏi.

"Bắn tên!" Tướng lĩnh của cổng thành phía Tây lập tức hạ lệnh.

Nhất thời, mũi tên bay tán loạn trên không trung.

Tới giờ thì Từ Cảnh Nham còn gì không rõ nữa.

"Các ngươi dám đầu quân cho địch!? Không thấy làm thất vọng với linh thiêng của Phương đại tư mã ở trên trời à!?" Từ Cảnh Nham nổi giận, "Xông lên cho ta!"

Hai bên lao vào đánh nhau ngay giữa phố. Cả hai đều là binh lính của đại doanh cấm quân, mặc áo giáp giống nhau, cầm vũ khí giống nhau, chỉ khác ở chỗ phe của phủ đế sư buộc thêm lên cổ tay trái một dải dây màu vàng, với ngụ ý bảo vệ hoàng quyền.

Đây là cách mà Triệu Hằng Phủ nghĩ ra, ông không muốn việc xảy ra hôm nay bị mấy kẻ có tâm bịa đặt mình mưu phản, bởi vậy nên lấy dây vàng để thể hiện lập trường.

Từ Cảnh Nham nôn nóng, nhân số của đối phương nhiều hơn hắn gấp đôi, phe của hắn sắp bị bao vây kín rồi.

Đúng lúc này, phía đằng sau truyền đến tiếng vó ngựa.

Đám người mới tới mặc bộ áo giáp màu xám, cầm một thanh trường đao kỳ lạ nhưng lại khiến Từ Cảnh Nham cực kỳ phấn chấn vì trên tay trái của đối phương cũng buộc một sợi dây vàng.

"Viện quân đến rồi!"

Bên kia không nói gì, Tào Minh và Quách Đông Hổ dẫn đầu, chỉ huy binh lính mạch đao của mình xông thẳng vào hiện trường hai phe đang hỗn chiến, cứ vung một đao là mấy người nằm xuống, nhanh chóng chiếm thế áp đảo.

Có vài mũi tên bắn trúng áo giáp cũng chẳng sao, cảnh tượng từng khiến thiết kỵ quân Yến run sợ đang được tái hiện lại trên đường phố đế kinh.

Từ Cảnh Nham há hốc mồm.

Những tử sĩ này ở đâu ra mà đáng sợ thế!?

Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm từ từ cưỡi ngựa tới trước mặt Từ Cảnh Nham, Trịnh Phong Điền dẫn theo hai mươi kỵ binh đi sau hộ tống.

"Xin hỏi tướng quân có phải là con trai của Từ đại tư mã?" Tống Phượng Lâm chắp tay.

Từ Cảnh Nham lấy lại tinh thần, vội vàng chắp tay đáp lễ: "Đúng vậy, tại hạ là Từ Cảnh Nham, xin hỏi đại nhân là..."

"Tiểu sinh là đệ tử thân truyền của đế sư." Tống Phượng Lâm đáp.

Từ Cảnh Nham bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế, thất kính thất kính, đây đều là tử sĩ của tiên sinh sao?"

"Phủ đế sư bị tập kích, ta chạy đến cứu viện." Trên người Tống Phượng Lâm mặc nhuyễn giáp chế tạo tinh xảo, kết hợp với phong thái cao quý, sẽ chẳng có ai hoài nghi thân phận của y cả.

Ở đế kinh Lưu Trạm không thể ra mặt, để Tống Phượng Lâm lấy thân phận đệ tử của đế sư đứng ra là quá thích hợp.

Từ Cảnh Nham lại chú ý tới Lưu Trạm đang đứng bên cạnh Tống Phượng Lâm, khí thế của người này thật mạnh mẽ, khó mà xem nhẹ.

"Còn vị này là...?"

"Thị vệ của tiên sinh thôi." Lưu Trạm trả lời ngắn gọn.

Có kỵ binh mạch đao gia nhập, binh lính ở cổng thành phía Tây và Nam thấy không thể thắng nổi nên quay đầu bỏ chạy.

Đây đều là những binh lính chưa từng thực sự lên chiến trường, chưa nhìn thấy máu, phần lớn dựa vào quan hệ để nhập doanh làm nhiệm vụ canh cổng nhàn tản, nếu bị đẩy vào tình thế phải liều mạng thì đương nhiên bọn họ sẽ chọn chạy trốn thật nhanh.


"Bẩm tiên sinh, bắt được tên cầm đầu rồi." Quách Đông Hổ dẫn người áp giải tướng lĩnh của cổng thành phía Tây đến.

Tướng lĩnh kia run lẩy bẩy, mặt mày xám ngoét, biết vậy ngay từ đầu không nên nghe lời dụ dỗ của họ Chu, giờ hối hận thì đã muộn.

"Tốt lắm." Ánh mắt Tống Phượng Lâm lạnh lẽo quét qua, y chắp tay với Từ Cảnh Nham, "Vậy xin nhờ Từ tướng quân mau chóng dẫn binh tới phủ thừa tướng trước, đừng để lão tặc Chu Thiền thoát mất, còn ta sẽ đến phủ đế sư cứu viện."

Tuy Tống Phượng Lâm nóng lòng muốn đến phủ thừa tướng nhưng an nguy của Triệu Hằng Phủ quan trọng hơn.

Từ Cảnh Nham chắp tay đồng ý, không dám rề rà thêm, lập tức tập hợp lại nhân thủ đến phủ đại thừa tướng tập hợp với Triệu Cát Chương.

Lúc này một nửa phủ đế sư đã bị ngọn lửa bao phủ.

Gần hai ngàn tên tay chân lưu manh bao vây phủ đế sư, không thể vào được bên trong nên ném dầu phỏng hỏa, đập phá và cướp bóc toàn bộ khu vực xung quanh.

Gia đinh và hộ vệ của phủ đế sư liều chết phản kháng, nề hà đối phương người đông thế mạnh, cuối cùng chỉ có thể che chở cho gia quyến họ Triệu lui ra tận sau hậu viện.

Khi Lưu Trạm dẫn thân vệ chạy tới phủ đế sư, bọn lưu manh đã vây kín mít cửa trước và cửa sau, người bên trong không thể ra được nữa.

"Vào bằng cửa sau!" Lưu Trạm nói.

Kỵ binh mạch đao như một vị sát thần hạ phàm giết chóc, đám ô hợp này sao có thể làm đối thủ, mấy trăm tên lần lượt ngã xuống, khí thế hung hãn dọa bọn chúng sợ chạy mất dạng.

Lửa lớn vẫn chưa lan đến hậu viện nhưng lại có mấy tên sát thủ mặc đồ đen nhảy từ trên mái nhà xuống.

Hộ vệ của phủ đế sư ra sức đánh nhau với hắc y nhân, khi sắp không chống đỡ nổi nữa thì kỵ binh mạch đao tông cửa sau xông vào, xử lý sạch sẽ đám hắc y nhân chỉ trong nháy mắt.

"Đế sư đang ở đâu? Ta là đệ tử của đế sư." Sau khi dọn dẹp ổn thỏa cục diện ở hậu viện, Tống Phượng Lâm hỏi.

"Ở, ở hành lang phía sau." Có một hộ vệ trả lời rồi đi trước dẫn đường.

Số lượng hắc y nhân đông đảo tìm cách tấn công gia quyến đang ẩn nấp ở hậu viện, phóng hỏa khắp nơi, lúc nhóm Lưu Trạm đến tình hình đang cực kỳ nguy cấp.

"Các ngươi đi dập lửa đi!" Lưu Trạm hét to với hộ vệ.

Chẳng mấy chốc hắc y nhân bị đẩy xuống thế yếu, kinh hãi trước uy lực của mạch đao, tàn dư còn sót lại nhao nhao chạy trốn.

Đám gia đinh và hộ vệ xách nước dập lửa, một lúc sau ngọn lửa đã được khống chế.

Lưu Trạm dẫn người đi theo hộ vệ dẫn đường, thấy Triệu Hằng Phủ, một số quan viên và cả nhà già trẻ của họ Triệu đều đang tụ tập ở đây.

"Trạm Nhi!"

"Thầy! Thầy có sao không?" Tống Phượng Lâm vội bước lên hỏi.

Sắc mặt Triệu Hằng Phủ rất kém, có lẽ vừa bị hoảng sợ không nhẹ, dù sao ông cũng là một cụ già hơn bảy mươi tuổi rồi.

"Nếu không nhờ có hai đứa tới kịp thời, sợ rằng lão phu mất mạng rồi." Triệu Hằng Phủ thở phào, đỡ lưng ngồi xuống ghế, lần này là ông quá sơ ý, "Trạm Nhi, lúc trước lẽ ra lão phu nên nghe lời cháu, lập tức hành động."

Hiện giờ bị họ Chu phản công, cũng không rõ tình hình ở ngoài kia thế nào, Triệu Hằng Phủ vô cùng lo lắng.

Tống Phượng Lâm nói thật với ông: "Họ Chu mua chuộc lính canh ở cổng thành phía Tây rồi, giữa đường chặn đánh con trai của đại tư mã, rất may là đã bị phe ta dẹp tan."

"Còn có chuyện này nữa sao!? Vậy mà lúc trước đại tư mã còn muốn bắt tay với bọn họ!" Triệu Hằng Phủ đỡ trán, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, làm nhóm Lư Lệnh Viễn sợ tới mức vội gọi người đi kêu đại phu tới.

Chu Thiền mua chuộc được tướng quân của một cổng thì có thể mua nốt hai cổng còn lại, nếu đen đủi có khi bốn cổng thành thì hết ba cổng đứng về phe địch!

"Ông ngoại đừng sợ, còn có bọn cháu ở đây, trận chiến này Chu Thiền không chạy thoát được đâu." Lưu Trạm trấn an ông.

Hóa giải xong tình thế nguy hiểm của phủ đế sư, hai người dẫn theo thân vệ tức tốc chạy tới phủ thừa tướng.

Bọn họ chém chết khoảng mấy trăm tên du côn, khá nhiều kẻ đã chạy trốn, số tay chân còn lại bao vây phủ đế sư không còn gì đáng ngại, hộ vệ của phủ đế sư dư sức ứng phó.


Ở phủ thừa tướng lúc đó cũng là một trận giằng co.

Phủ thừa tướng nuôi gần ba ngàn thị vệ và tử sĩ, Từ Cảnh Nham tập hợp với Triệu Cát Chương, cả hai cộng lại có khoảng hai ngàn người, số lượng ít hơn nên không đánh thẳng vào được, chỉ có thể bao vây xung quanh phủ.

"Kéo dài thời gian càng lâu càng bất lợi với chúng ta." Triệu Cát Chương nóng ruột.

"Họ Chu người đông thế mạnh, chúng ta dùng vũ lực tấn công chưa chắc thắng được." Từ Cảnh Nham cũng gấp chẳng kém.

Triệu Cát Chương bỗng nảy ra một ý: "Hay là đi xin Phương vệ úy điều động cấm quân trong cung?"

"Cha ta đi rồi, sẽ có tin tức mới nhanh thôi." Từ Cảnh Nham nói.

Điểm này Từ Mục Viễn cũng tính tới nhưng cha con Từ Mục Viễn lại không ngờ Từ phủ cũng bị tập kích! Những kẻ tấn công Từ phủ chính là quân canh giữ cổng thành phía Nam.

Từ Mục Viễn khẩn cấp dẫn một trăm thân vệ trở về, chẳng rảnh để lo việc đi tìm Phương Ngọc Lương nữa.

Tình hình chiến đấu ở Từ phủ rất bi quan, họ Từ tính ra vẫn thua kém họ Triệu một chút, trong phủ chỉ nuôi khoảng hai, ba trăm hộ vệ mà thôi.

"Mau! Tới phủ thừa tướng bảo Nham Nhi dẫn binh quay về!"

Hơn trăm nhân khẩu ở Từ phủ đều là gia quyến và họ hàng thân thích của ông ta, lúc ở Bắc Cương đối mặt với hai mươi vạn quân Yến cũng không khiến Từ Mục Viễn hoảng loạn như lúc này.

Từ Mục Viễn cũng không rảnh để ý đến đại cục nữa, điều quan trọng nhất lúc này chỉ có bảo vệ Từ phủ mà thôi.

Khi Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm chạy đến phủ thừa tướng, Triệu Cát Chương và Từ Cảnh Nham đang loay hoay không biết phải làm sao.

Không thể trách Triệu Cát Chương và Từ Cảnh Nham không dám tấn công mạnh mẽ, nhân số hộ vệ và tử sĩ của phủ thừa tướng nhiều gần gấp đôi bọn họ, bao bọc phủ thừa tướng kín mít.

Lưu Trạm thuật lại đơn giản chuyện phủ đế sư bị tập kích.

Triệu Cát Chương kinh hãi, nghe đến đoạn tình thế nguy hiểm đã được hóa giải mới thở phào nhẹ nhõm.

"Lãng phí thời gian ở đây cũng không phải cách hay." Lưu Trạm nói, "Đi tìm dầu hỏa và mồi lửa đi, trước tiên cứ đốt phủ thừa tướng quấy nhiễu bọn họ."

Triệu Cát Chương và Từ Cảnh Nham đều là con cháu thế gia, làm việc thường hay băn khoăn trước sau, còn Lưu Trạm thì chẳng quan tâm nhiều như vậy.

Trương Tiểu Mãn tuân lệnh, dẫn người đi tìm dầu hỏa, Triệu Cát Chương tuy bối rối nhưng cũng hiểu Lưu Trạm làm vậy là đúng, vội gọi mấy nha dịch đi cùng.

Một lúc sau bọn họ kéo một xe dầu hỏa quay về, có cả mấy hũ sành to bằng nắm tay.

Đổ đầy dầu hỏa vào hũ, đậy kín nắp rồi dùng vải bọc lại, sau đó châm lửa lên vải rồi ném vào phủ thừa tướng, hũ dầu rơi xuống chỗ nào bùng lửa luôn chỗ đó.

Ngay lập tức, bên trong phủ thừa tướng truyền ra tiếng lao xao.

"Tiếp tục ném đi, châm hết bốn phía lên cho ông." Lưu Trạm khoanh tay, lạnh nhạt hạ lệnh.

Tống Phượng Lâm nãy giờ vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh, chợt nhớ ra gì đó, y nói: "Phải canh chừng cả mấy con ngõ gần đây, không thể để Chu Thiền trốn bằng mật đạo."

"Được! Ta lập tức phái người đi!" Triệu Cát Chương chủ động nhận nhiệm vụ.

Sắc trời dần tối, ánh lửa trong phủ thừa tướng càng lúc càng lớn, dầu hỏa không dễ dập, hũ sành vỡ ra khiến dầu bắn tung tóe khắp nơi, dù là ở trên mái nhà cũng phải cháy mất một lúc.

"Đại thừa tướng! Tặc tử phóng hỏa, mau di chuyển đến thủy tạ tránh lửa đi!" Gia thần cuống quít chạy vào bẩm báo.

Đám quan viên lập tức nhốn nháo.

Diện tích của phủ thừa tướng rất lớn, phe Lưu Trạm chỉ ném dầu vào đốt ở vòng ngoài mà thôi, cộng thêm bên trong phủ đông người, lửa lớn khó lan nhanh, nhưng mà phòng nghị sự lại nằm quá gần cổng lớn, gia thần sợ xảy ra bất trắc nên vào mời Chu Thiền lui về sâu hơn.

"Phái người đánh ra ngoài đi! Khỏi cần phải giằng co với bọn chúng!" Chu Thiền cáu kỉnh, lại hỏi: "Bên phủ đế sư có tin tức gì không?"


"Chưa có tin gì truyền về, người của chúng ta đông hơn, hẳn là sẽ thành công." Gia thần cho rằng bọn họ có tận hai ngàn người, kiểu gì cũng bắt được đế sư.

Chu Thiền hừ lạnh: "Tới thuỷ tạ!"

Các quan viên lũ lượt đi theo Chu Thiền nhưng chưa hết nửa đường thì lão dừng lại.

"Các ngươi đi trước đi, lão phu muốn đích thân đốc chiến!" Nói xong, Chu Thiền dẫn con trai mình và vài người rẽ sang một hướng khác.

Phái Công Ly suy nghĩ thật nhanh, lập tức mở miệng: "Đại thừa tướng, có cần hạ quan tham mưu cho không?"

Đôi mắt Chu Thiền sáng lập lòe, ngay sau đó lại trở về bình thường, "Không cần."

Khi Chu Thiền rời khỏi tầm mắt của đám quan viên, gia thần mới bước lên nói thật: "Đại thừa tướng! Kế hoạch bao vây phủ đế sư và bắt tướng quân Tề Vân thất bại rồi!"

"Cái gì!?" Chu Thiền chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, suýt chút nữa ngã lăn ra.

Lão vẫn đang chờ tin tức bên phủ đế sư, chỉ cần bắt được đế sư là có thể hạ lệnh phản công lại, sau đó thỏa thuận với họ Phương, thành công hóa giải tình thế nguy hiểm của họ Chu.

Nhưng nếu hôm nay thất bại trong việc khống chế phủ đế sư, họ Phương chắc chắn sẽ không chịu bắt tay với lão, kết quả này khiến Chu Thiền luống cuống.

Cùng lúc đó, lửa cháy bên trong phủ thừa tướng ngày càng làm lộn xộn lớp phòng thủ, Lưu Trạm thấy thời cơ tới rồi, hô lên: "Người đâu? Tông cửa đi!"

Khí thế của Lưu Trạm quá mạnh, Từ Cảnh Nham răm rắp làm theo mệnh lệnh của Lưu Trạm, gọi binh lính dưới trướng đến phá cửa.

"Trịnh Phong Điền, bảo vệ Tống tiên sinh, không được cách xa Tống tiên sinh nửa bước!" Lưu Trạm nghiêm khắc nói.

Trịnh Phong Điền lớn tiếng đáp vâng.

"Những người còn lại theo ta đánh vào trong!" Lưu Trạm leo lên lưng ngựa, giơ cao cây đao của mình.

Đối với họ Chu mà nói, trận chiến này là tử chiến đến cùng, những nanh vuốt dựa vào họ Chu để duy trì cuộc sống phú quý nhất định sẽ liều chết phản kích, Tống Phượng Lâm biết nếu mình theo Lưu Trạm đi vào, hắn sẽ phải phân tâm bảo vệ y, vô hình trung trở nên vướng chân vướng tay.

Cổng lớn kiên cố của họ Chu cũng không chống đỡ nổi sự tấn công liên tục của cọc lớn, cổng vừa vỡ ra, kỵ binh mạch đao là toán vọt vào đầu tiên.

"Người đâu!? Tấn công!" Lính canh giữ cổng thành phía Đông của Từ Cảnh Nham cũng hò hét xông vào.

Âm thanh chém giết nổi lên khắp bốn phía.

Lưu Trạm chỉ huy kỵ binh mạch đao mở đường, dũng mãnh như gió thu cuốn hết lá vàng, đại khai sát giới ở chính viện.

Tình hình đang rất khả quan thì hộ vệ của Từ phủ tới báo tin, Từ Cảnh Nham nghe thấy Từ phủ bị tập kích, đầu óc liền trắng xóa.

"Lui! Hồi phủ!" Sắc mặt Từ Cảnh Nham tái mét.

Binh lính canh giữ cổng Đông sôi nổi rút lui theo Từ Cảnh Nham.

"Thủ lĩnh! Từ phủ bị tập kích, quân cổng Đông rút hết rồi!" Tào Minh báo cáo.

Ngay từ ban đầu Lưu Trạm đã chẳng trông mong gì ở đám con cháu thế gia này, thế lực của Chu Thiền phản công kịch liệt, bọn họ phải lo cho thân mình trước.

"Mặc kệ! Xông vào đi! Giết!" Lưu Trạm quả quyết.

Một trăm tám mươi kỵ binh mạch đao gặp thần giết thần, bọn hộ vệ và tay chân không phải binh lính chính quy, đám tử sĩ mặc đồ đen thì ít ỏi, cho dù quân cổng Đông rút lui thì Lưu Trạm vẫn dư sức phá tan tuyến phòng thủ, xông vào nội viện của phủ thừa tướng.

Thấy đại thế bị mất, hộ vệ và đám tay chân tháo chạy tán loạn, nhất thời tình cảnh ở phủ thừa tướng vô cùng lộn xộn.

Đông đảo hộ vệ tìm cách phá vòng vây ở cửa sau, nơi mà nha dịch của nha môn Hình bộ đang kiểm soát.

"Không được để ai trốn thoát, đề phòng đại thừa tướng cải trang xen lẫn vào!" Triệu Cát Chương hay tin vội dẫn thêm người tới lấp kín cửa sau lại.

Cửa trước, kỵ binh mạch đao càn quét thẳng một đường, chẳng mấy chốc đã vào đến giữa phủ.

Chu Thiền muốn chạy cũng không thể phá vòng vây ở cửa trước, Tống Phượng Lâm biết cửa trước có Lưu Trạm nên Chu Thiền không thể chạy thoát được, y lập tức dẫn người đi vòng ra cửa sau.

Rất nhiều tử sĩ và nha dịch đang hỗn chiến, cũng có những kẻ đang tìm cách trèo tường, tình cảnh vô cùng bất ổn.

Trong tình thế rối tung đó, có một đám hắc y nhân bắt các quan viên để phá vòng vây, tinh thần Triệu Cát Chương chấn động: "Nhất định là đại thừa tướng muốn phá vòng vây ở cửa sau, người đâu!? Bọc kín cửa sau lại cho ta!"

Tống Phượng Lâm âm thầm quan sát hết thảy, trong lòng trầm xuống, với tính cách ích kỷ của Chu Thiền, còn lâu mới quan tâm sống chết của những quan viên này, hơn nữa còn mang theo nhiều quan viên như vậy để phá vòng vây, không sợ được cái này mất cái khác sao?

Đúng lúc này, Tống Phượng Lâm nhìn thấy Phái Công Ly đang bị mấy tên hắc y nhân khống chế.


"Trịnh Phong Điền, dẫn người đi cứu Phái Công Ly!"

Có lẽ Phái Công Ly sẽ biết hướng đi của Chu Thiền!

Thân vệ của Lưu Trạm chẳng còn xa lạ gì với Phái Công Ly, Trịnh Phong Điền lập tức dẫn theo mười người xông lên, nhắm thẳng vào phương hướng của Phái Công Ly.

"Tống tiên sinh!" Phái Công Ly vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tống Phượng Lâm, lại thấy vài người mặc áo giáp đang xông về phía mình, trong lòng liền yên tâm hơn một chút.

Khi Trịnh Phong Điền đang xử lý đám hắc y nhân ở xung quanh để cứu Phái Công Ly, Phái Công Ly bụm tay hét to: "Đại thừa tướng không có ở đây, lão tách ra khỏi bọn ta từ ban nãy, các ngươi bị trúng kế rồi!"

Quả nhiên là như thế!

Tống Phượng Lâm bỗng cảm thấy hoảng hốt.

Lúc này Phái Công Ly đã được Trịnh Phong Điền kéo sang nơi an toàn, vội vàng nói tiếp: "Phía tây nam có một lối mật."

Trong suy nghĩ của Chu Thiền không hề có phải mang theo Phái Công Ly, lão xác định đây chính nét bút hỏng nhất của mình, tên tiểu nhân này có thể bán đứng bất kỳ ai bất kỳ lúc nào.

"Trịnh Phong Điền, dẫn người đi theo ta!" Tống Phượng Lâm dứt khoát thúc ngựa về phía tây nam theo lời Phái Công Ly.

"Một người chạy đi báo cho thủ lĩnh!" Trịnh Phong Điền nói xong, lập tức dẫn mười chín người còn lại đuổi theo Tống Phượng Lâm.

Sắc trời u ám, phủ thừa tướng bị ánh lửa và âm thanh chém giết bao trùm.

Lưu Trạm chạy thẳng vào hậu viện của phủ thừa tướng.

Toàn bộ gia quyến của họ Chu đều đang ở đây, già trẻ lớn bé mấy chục người, nhưng không thấy bóng dáng Chu Thiền đâu.

Lão già tham sống sợ chết đó còn lâu mới lo cho đám gia quyến này, nhất định là chạy về hướng khác rồi, Lưu Trạm cũng muộn màng nhận ra mình đã bị trúng kế.

Cùng lúc đó, cửa mật ở góc phía tây nam của phủ thừa tướng bị đẩy ra, đây là một cánh cửa nhỏ giấu sau bụi cây và dây leo rậm rạp, đi qua cửa này men theo bờ tường sẽ tới một con kênh hôi thối.

Nước thải của cả thành đều đổ về đây, mực nước chỉ tới đầu gối, lội qua hết đoạn này sẽ thấy một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn.

Quân bao vây phủ thừa tướng chỉ chú ý tới các con hẻm nhỏ, không ai biết vẫn còn một lối lẫn trong đám dây leo lộn xộn.

"Mau lên! Chạy ra khỏi thành trước rồi đi về hướng Thương Châu!" Chu Thiền thúc giục.

"Cha, mẹ và bọn nhỏ đều đang ở trong đó." Con trai của Chu Thiền liên tục quay đầu lại.

"Đành phải vậy thôi!" Chu Thiền quát lớn.

Mười mấy tên hắc y nhân lén lội qua sông cùng hai người, tới bờ bên kia có chiếc xe ngựa và mấy chục hắc y nhân cưỡi ngựa chờ sẵn, gần trăm người hộ tống xe ngựa chạy trốn.

Thương Châu là đất tổ của gia tộc họ Chu, nằm ở ngoài cùng phía Nam của Đại Sở, tiếp giáp với nước Trần Lưu. Chuyện tới nước này chi bằng quay về Thương Châu, ở đó có đường lui đã chuẩn bị sẵn của họ Chu, cùng lắm thì cầm đầu toàn bộ Thương Châu quy thuận Trần Lưu, chỉ cần họ Chu còn thì có thể Đông Sơn tái khởi.

Còn gia quyến bị bỏ lại ở phủ thừa tướng sống hay chết, Chu Thiền không rảnh quan tâm.

Cùng lúc đó, khi Từ Cảnh Nham dẫn quân cổng Đông chạy về Từ phủ, Phương Ngọc Lương cũng dẫn cấm quân đến và đang giải cứu Từ phủ rồi.

"Phương vệ úy!" Từ Cảnh Nham vui mừng.

"Bản quan đến chậm." Phương Ngọc Lương tỏ vẻ hổ thẹn.

Có thêm viện quân, một ngàn quân cổng Nam và một ngàn tên lưu manh đang bao vây Từ phủ nhanh chóng bỏ chạy tán loạn.

Cha con họ Từ rất cảm kích Phương Ngọc Lương.

Nhưng mà cha con họ Từ lại không biết rằng, Phương Ngọc Lương thấy họ Chu mất hết khả năng lật ngược thế cờ nên mới đúng lúc xuất hiện, cứu lấy họ Từ.

Triệu Hằng Phủ chính trực liêm minh, tất nhiên sẽ không bắt tay với họ Phương, cũng sẽ không bắt tay với bất kỳ thế gia nào cả.

Dưới tình hình đó, họ Từ là sự lựa chọn tốt nhất của họ Phương.

Còn chuyện họ Phương từng mật báo hãm hại họ Từ? Chỉ là vu khống mà thôi, chỉ cần Chu Thiền chết, họ Chu bị diệt thì việc này không có ai truy cứu được nữa.

Nhờ ơn cứu mạng hôm nay, cho dù ngày sau bị đồn thì họ Từ cũng sẽ tin tưởng họ Phương vô tội.

Phương Ngọc Lương tính hết cả rồi.

[Hết chương 100]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận