Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Không điên thì không thể tồn tại

Tác giả: Mộ Quân Niên

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Trung tuần tháng Tư, khí lạnh trên núi chưa tiêu tán, hai bên bờ ruộng vẫn còn nhiều tuyết trắng chưa tan hết.

Mạ ươm ngoài ruộng ban đêm phải dùng rơm rạ giữ ấm, ban ngày lấy ra để tiếp xúc ánh mặt trời. Khí hậu vùng núi Tề Vân rất ác liệt, cho dù đã tháng Tư nhưng thỉnh thoảng vẫn có tuyết rơi, nhỡ may không cẩn thận một tí là mạ có thể bị lạnh chết, ruộng mạ gần như ngày nào cũng phải có người trông.

Nhà họ Lưu người ăn cơm nhiều người làm việc ít, Lưu Học Dật và Lưu Học Lễ không thích làm việc nhà nông, trốn được là trốn, nhiệm vụ trông giữ ruộng mạ cơ bản là của một mình Lưu Trạm, năm nay có thêm Tống Phượng Lâm, thời gian trải rơm hay thu rơm nhờ có hai người mà rút ngắn hơn.

"Còn lại một ít để ta thu nốt cho, đệ nghỉ ngơi đi." Lưu Trạm ôm bó rơm trong ngực, bên kia Tống Phượng Lâm cũng sắp đủ một bó, tất cả được xếp chồng gọn lại.

Lưu Trạm giữ tay Tống Phượng Lâm: "Đi ngồi đi."

Tống Phượng Lâm cũng không khách sáo, sau khi bị ốm nặng y thường xuyên có cảm giác đầu nặng chân nhẹ, thu một ít rơm như vậy mà đầu óc đã choáng váng.

"Tối nay muốn ăn canh cá không? Lát nữa ta tới chỗ khe núi bắt cá về cho." Lưu Trạm hỏi.

"Băng còn chưa tan hết, nước suối quá lạnh, đừng đi." Tống Phượng Lâm từ chối ngay tức khắc.

Lưu Trạm cười nói: "Chưa tan hết mới dễ bắt."

"Huynh lấy đâu ra lắm tinh lực dư thừa vậy hả?" Lời này Tống Phượng Lâm muốn hỏi từ lâu rồi.

Lưu Trạm cười ha ha, hắn tiếp tục thu xong một bó rơm, chợt nghiêm túc nói: "Muốn nấu ít canh cá cho đệ bồi bổ sức khỏe nên ta mới có tinh lực."

Tống Phượng Lâm thấp giọng: "Không cần phải như thế."

Lưu Trạm chăm chú nhìn đối phương: "Ta cam tâm tình nguyện."

Tống Phượng Lâm cúi đầu không nói gì nữa.

Mạ lớn được kha khá rồi, qua hai ngày nữa có thể cấy. Cấy mạ mới là bước vất vả thực sự, băng tuyết dưới ruộng đang tan, nước lạnh thấu xương, lội xuống ruộng một buổi thôi là chân lạnh đến mất cảm giác, ngay cả Lưu Trạm cũng rất mệt mỏi với khoảng thời gian này.

Cấy mạ là chuyện lớn, Lưu Học Dật và Lưu Học Lễ không thể lười nhác được nữa, Triệu thị cũng tới hỗ trợ, ba nhà Tào Trương Văn cũng tới. Lý Tiểu Liên và Lý thị phải làm ở chỗ ruộng riêng của vong phu để lại, hai mẹ con cũng rất vất vả.

Lần đầu tiên Tống Phượng Lâm đi cấy mạ, nhìn thì tưởng đơn giản nhưng lại không chịu nổi, lội xuống chưa đến nửa buổi chân đã tê rần, lưng cũng không thẳng lại được, vừa mệt vừa đói, tối về chỉ muốn nằm lì trên giường đất, sức lực tắm rửa cũng không còn.

Khoảng thời gian này trên dưới nhà họ Lưu cực kỳ yên tĩnh, mặt trời mọc dậy làm việc mặt trời lặn về nghỉ ngơi, đổ người xuống giường là ngủ ngay, hôm sau trời chưa sáng đã phải dậy chuẩn bị xuống ruộng.

"Đưa con." Lưu Trạm đoạt chỗ mạ trong tay Triệu thị và Tống Phượng Lâm, "Mẹ, mẹ về đi, chỉ còn lại một ít, không cần mỗi ngày phải ra đây nữa."

Triệu thị khom lưng chống nạnh vì mệt, "Cũng đã khổ nhiều ngày rồi, làm nốt nữa là xong."

Lưu Trạm rất kiên trì, Triệu thị đành về nhà nấu cơm.

Hai mươi mẫu đất dưới sự hỗ trợ của nhiều người cũng phải tốn mất mười ngày mới xong.


Còn chỗ ruộng khai hoang cũng đã cày và ươm mạ xong, bây giờ chờ các học sinh về cấy nốt, mười mấy mẫu ruộng mới đó chỉ dựa vào người nhà họ Lưu thì cơ bản là không thể xong được.

Sau khi cấy mạ xong chỗ ruộng chính nhà mình, cuối cùng Lưu Trạm cũng có thời gian rảnh rỗi.

Một hôm, Lưu Trạm sang phòng tìm Tống Phượng Lâm.

Lưu Trạm leo lên giường đất, thần bí rút từ trong ngực ra cây bút lông sói hắn mua hôm trước, "Tặng đệ."

Tống Phượng Lâm hơi kinh ngạc, từ khi nhà họ Tống gặp nạn y không cầm bút lần nào nữa, kể cả những ngày Lưu Học Uyên giữ y ở lại thư viện thì cũng chỉ đọc sách chứ không động vào bút.

Đã từng là một món đồ mà mình tự hào khi cầm trong tay nhưng giờ đây ở nơi núi non này không đáng một đồng, ở đây y chỉ là một nông dân quân hộ, là hộ tịch ti tiện nhất trong thiên hạ, mấy ngày vừa rồi phải xuống ruộng làm việc, Tống Phượng Lâm cũng đã dần chấp nhận thân phận này của mình, y không muốn cầm lại bút nữa, cứ vậy làm một nông dân mà thôi.

Lưu Trạm đưa bút tới, Tống Phượng Lâm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đành nhận lấy.

Cây bút lông sói này không phải hàng chất lượng thượng đẳng, chỉ có một ít lông trắng, còn lại đều là lông vàng hoặc lông xám hỗn tạp, trước kia mỗi cây bút của y đều là bút lông sói màu trắng tinh, trị giá hàng trăm lượng bạc.

Cho dù là một cây bút chất lượng không tốt nhưng cũng rất khó kiếm được ở vùng núi này.

"Hà tất phải tiêu pha như vậy." Tống Phượng Lâm nhận lấy nhưng trong lòng lại thầm nghĩ không biết mình còn cơ hội dùng nó không.

Tâm trạng của Lưu Trạm cực tốt, chỉ cần đứng trước mặt Tống Phượng Lâm là tâm trạng của hắn sẽ rất tốt.

"Còn có chỗ giấy Tuyên Thành này nữa, chắc đủ cho đệ viết một thời gian đó." Lưu Trạm như đang làm ảo thuật, tiếp tục rút từ trong vạt áo ra một tập giấy Tuyên Thành.

Tống Phượng Lâm mấp máy môi, định nói gì đó mà cuối cùng lại thôi, nhận lấy tập giấy Tuyên Thành đặt qua một bên.

Lưu Trạm cười hì hì dựa gần vào Tống Phượng Lâm: "Ta mua hai quyển sách nhưng đọc không hiểu, đệ giúp ta nhé?"

Tống Phượng Lâm không đẩy hắn ra, hỏi: "Sách gì?"

Lưu Trạm thần thần bí bí, tiếp tục móc quyển "Ghi chép địa lý thế giới" ra, Tống Phượng Lâm lật thử vài trang, nội dung có rất nhiều tên địa danh, với trình độ của Lưu Trạm đương nhiên là đọc không hiểu.

Lúc này Lưu Trạm lại tiếp tục móc từ trong vạt áo ra quyển "Lịch sử chung Đại Sở".

Tống Phượng Lâm bật cười, "Trong áo của huynh rốt cuộc là có những gì vậy?"

"Chẳng còn gì hết." Lưu Trạm mỉm cười kéo vạt áo ra cho đối phương xem, quả thực là không còn gì nữa.

"Nhạt nhẽo." Tống Phượng Lâm đẩy Lưu Trạm một cái.

Không ngờ Lưu Trạm lanh tay lẹ mắt bắt lấy tay y, bàn tay trắng nõn lạnh ngắt như một khối băng.

"Trời ấm lên rồi mà sao người đệ vẫn còn lạnh thế?" Lưu Trạm nhíu mày, không chờ Tống Phượng Lâm phản ứng lại, chân y đã bị Lưu Trạm nhấc lên nhét vào vạt áo ấm nóng của hắn.

Chớp mắt cả khuôn mặt của Tống Phượng Lâm ửng hồng, chỗ vành tai còn đỏ như sắp chảy máu, y vội vàng muốn rút chân về nhưng Lưu Trạm càng giữ chặt hơn.

Lưu Trạm biết Tống Phượng Lâm da mặt mỏng, tuy rằng giờ phút này hắn rất muốn làm thêm vài chuyện khác nhưng chỉ có thể nhịn xuống.

"Giúp ta xem quyển 'Ghi chép địa lý thế giới' trước đi, ta muốn biết về địa hình của đất Yến nằm ở phía bắc núi Tề Vân."


Tống Phượng Lâm nhíu mày, "Huynh muốn biết những cái này để làm gì?"

Lưu Trạm thu lại tâm tư đùa giỡn, nghiêm túc nói: "Ta muốn vẽ bản đồ."

"Huynh muốn vẽ bản đồ?" Tống Phượng Lâm kinh ngạc, "Không đúng, huynh muốn vẽ bản đồ đất Yến làm gì?"

Lưu Trạm biết sẽ giấu không được nên thật thà nói: "Ta nghe nói đi sâu vào rừng, qua thôn Thiên Thương, qua cánh rừng địa bàn của vua lợn rừng sẽ tới Thông Thiên Quan, qua Thông Thiên Quan là đất của nước Yến, ta muốn sang đó xem thử."

Những lời này may ra lừa gạt được mấy đứa nhóc đàn em khác, Tống Phượng Lâm là người thông minh, y biết Lưu Trạm không phải người vì tò mò mà đi tìm chuyện để làm, mỗi lần hắn làm gì đều có mục đích rõ ràng.

"Huynh muốn sang đất Yến làm gì? Không chỉ nhìn một cái thôi đúng không? Huynh đang định làm gì nữa thế?" Tống Phượng Lâm ném ra ba câu hỏi sắc bén làm Lưu Trạm mắc kẹt.

Ở chung một thời gian, không chỉ mình Lưu Trạm hiểu được tính cách của Tống Phượng Lâm mà đồng thời Tống Phượng Lâm cũng rất hiểu cái vị đang ngồi trước mặt mình này.

"....." Lưu Trạm mất tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác.

Tống Phượng Lâm đá nhẹ cái chân đang được Lưu Trạm ôm trong ngực mấy cái, "Nói thật!"

Lưu Trạm sầu hết cả lòng.

"Không nói thì biến về phòng huynh đi!" Dứt lời lập tức muốn rút chân ra.

"Đừng đừng, ta nói." Lưu Trạm vội vã giữ lại, ấp a ấp úng.

"Người Yến cướp bóc giết người ở bình nguyên Thương Hà khiến dân chúng lầm than nhưng ta nghe nói đất Yến ở sườn phía bắc núi Tề Vân lại vô cùng giàu có, là kho lúa của quân Yến."

"Ta nghĩ là..."

"Có lẽ..."

"Ta có thể đi cướp lương thảo của quân địch..."

Tống Phượng Lâm tròn xoe mắt, không thể tin nổi: "Huynh muốn đi làm sơn tặc?"

"Không phải làm sơn tặc, ta là loại người đó sao..." Lưu Trạm oan ức bĩu môi.

Tống Phượng Lâm đoán tiếp: "Không đúng, chẳng lẽ huynh bắt lợn rừng chán rồi nên muốn đi đánh người à?"

Lời này làm Lưu Trạm dở khóc dở cười, "Ta đâu phải kẻ điên vô duyên vô cớ thích đánh người?"

Lưu Trạm thở dài, quyết định nói thật: "Khu vực hoang vu đó ở núi Tề Vân là nơi vắng tanh không một bóng người, là nơi giao thoa với đất Yến, qua khỏi Thông Thiên Quan là Đại Sở không quan tâm nữa, ở trên núi Tề Vân nước Yến cũng mặc kệ, ở chỗ này có thể xây dựng thế lực, kiểm soát một vùng, ta muốn có một thế lực của riêng mình, ta cần tiền, lương thực và người."

Tống Phượng Lâm nghe xong trợn mắt há mồm, hồi lâu sau mới mắng: "Huynh điên thật rồi!"

Đã nói tới nước này, Lưu Trạm không giấu giếm gì nữa, "Người Yến đang tấn công Bắc Cương ở bình nguyên Thương Hà, quân họ Nhan liên tục bại lui, nói vậy chứng tỏ quân chủ lực của người Yến cơ bản đều đang ở bình nguyên Thương Hà, bỏ qua vùng biên giới núi Tề Vân này, nếu ta tổ chức một đội quân nhân cơ hội đánh lén..."

"Sao huynh lại to gan thế hả?!" Tống Phượng Lâm khiếp sợ.


Trong mắt Lưu Trạm là sự kiên định không hề dao động, "Ta không còn lựa chọn nào khác, xã hội này phân chia giai cấp rất rõ ràng, những nghề nghiệp có thể làm ở huyện thành đều bị cường hào độc chiếm, ta cũng muốn dựa vào con đường chính quy để kiếm tiền xây dựng thế lực nhưng quá chậm, ta không muốn chờ thêm nữa."

Lưu Trạm tiếp tục nói: "Đệ không cảm thấy hiện tại chúng ta mỗi ngày đều ăn bữa nay lo bữa mai sao? Tên cẩu hoàng đế và nhà họ Chu kia, nếu một ngày nào đó bọn họ phát điên muốn chúng ta chết thì chúng ta phải chết! Cuộc sống thời thời khắc khắc bị giám thị, bất cứ lúc nào cũng có thể bị diệt môn này khiến ta cồn cào ruột gan, rất khó chịu."

Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh một cách đáng sợ.

Lưu Trạm là một linh hồn đến từ thế kỷ XXI, từ một xã hội có mức độ tự do cao, hắn thực sự không chịu nổi cảm giác kia, ở nơi nào đó sâu nhất trong linh hồn luôn hò hét đòi thoát ra.

Tống Phượng Lâm chợt phát hiện mình vẫn luôn có áp lực trong lòng không thể nói ra miệng, không sai, chính là cảm giác ăn bữa nay lo bữa mai, cả đời bị giam giữ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết mà không thể phản kháng, chính hiện thực tàn nhẫn đó đã khiến y từ bỏ tất cả, tự mình sa ngã.

Lưu Trạm kiên định nói: "Ta không biết làm như vậy có được hay không, cuối cùng có thể làm được đến đâu nhưng ta nghĩ nếu ta có được một thế lực của riêng mình, ít nhất khi gặp nguy hiểm thì sẽ không bị động, ta không thích ngồi yên một chỗ bị động chờ chết."

"Với cả, người Yến đang tấn công Bắc Cương, giết hại nhiều bá tánh vô tội, đốt sạch nhiều thôn trang, đệ cũng thấy ở huyện thành có rất nhiều lưu dân chạy nạn, chúng ta báo thù cho bọn họ thì có gì là không thể?"

Tống Phượng Lâm yên lặng hồi lâu, Lưu Trạm cho rằng y sẽ mắng hắn không biết tự lượng sức mình, si tâm vọng tưởng, cho rằng y sẽ nói ra một hai ba bốn năm điều làm hắn không có lý do phản bác, muốn hắn từ bỏ kế hoạch này.

"Huynh không sợ quân Yến đánh lên núi à?" Tống Phượng Lâm hỏi.

Lưu Trạm đáp: "Lên núi cơ bản là đất của Đại Sở, diện tích núi Tề Vân rất lớn, trừ phi quân Yến tổ chức thành đoàn quy mô lớn lên núi, còn nếu chỉ có từng nhóm nhỏ thì không đáng sợ, chúng ta có thể ngụy trang thành sơn tặc, người Yến đoán chừng cũng chướng mắt, ý định đầu tiên của ta là thu thập tiền bạc và xây dựng thế lực đã, tạm thời không cần làm quá ồn ào."

Tống Phượng Lâm nhíu mày trầm tư, "Sơn tặc dù sao cũng danh không chính ngôn không thuận, chỉ có thể trốn ở chỗ tối, làm việc nhiều khi rất bất tiện."

Lưu Trạm uể oải nói: "Ta cũng đã từng nghĩ tới chuyện nhập ngũ nhưng nếu dựa vào xuất thân thì chỉ có nước đi làm bia thịt thôi, không có con đường nào khác."

Tống Phượng Lâm như được lời này thông suốt, đề xuất một ý tưởng: "Nếu huynh đã nghĩ tới chuyện tòng quân thì sao không dùng bạc mua một chức quan binh nhỏ, ở Thông Thiên Quan vừa hoang vu vừa lạnh lẽo người khác tránh còn không kịp, nếu huynh sẵn lòng xung phong ra đó trấn thủ, cộng thêm ít bạc hiếu kính thì ta nghĩ Phái huyện lệnh sẽ không từ chối đâu, sau đó huynh có thể bồi dưỡng thế lực của mình ở vùng quan ải này, hết thảy đều danh chính ngôn thuận."

Lưu Trạm vỗ đùi, "Đúng! Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ!?"

Lưu Trạm nở nụ cười nhìn Tống Phượng Lâm, trong ánh mắt càng tăng thêm sự yêu thích.

"Đệ cảm thấy dùng bao nhiêu bạc thì đủ? Trong tay ta hiện tại chỉ có năm mươi lượng thôi."

Vành tai Tống Phượng Lâm đỏ bừng, mất tự nhiên tránh ánh mắt của Lưu Trạm, "Loại quan binh quản lý một quan ải nhỏ ở vùng biên giới hẻo lánh này tuy nói vậy nhưng có lẽ cũng không thuộc quân đội chính quy, khéo còn chưa bằng cả bách hộ trưởng, ta nghe nói thương nhân ở huyện thành đút lót thường khoảng ít thì mấy lượng nhiều thì mấy chục lượng, nếu mua một chức quan binh bị người khác ghẻ lạnh chắc khoảng tầm trăm lượng là đủ."

Một trăm lượng đối với Lưu Trạm lúc này mà nói cũng là một số bạc không nhỏ, đầu xuân lợn rừng trên núi hoạt động trở lại và sinh đẻ thêm, hắn không thể đào ổ như mùa đông vừa rồi nữa.

"Đừng nóng vội, nhất định sẽ có cách." Tống Phượng Lâm trấn an.

Mấy ngày nay các nhà đều bận rộn cày bừa vụ xuân, Lưu Trạm cũng không thể dẫn nhóm đàn em lên núi vào khoảng thời gian quan trọng này được, chuyện kiếm tiền đành phải hoãn lại.

Lưu Trạm quyết định phải hiểu rõ khu vực địa lý quanh núi Tề Vân, mỗi ngày hắn dính lấy Tống Phượng Lâm cùng nghiên cứu quyển "Ghi chép địa lý thế giới".

Lưu Trạm cảm thấy nếu chỉ tưởng tượng thì quá khó hiểu, vì vậy hắn dùng chỗ gỗ còn thừa lại sau khi xây nhà làm một cái hộp to, dùng bùn đất rêu phong đắp lên làm mô hình núi giả.

Mấy con chữ ngoằn ngoèo trong sách kia đương nhiên Lưu Trạm xem không hiểu, chuyện dựng mô hình này chỉ có thể làm thông qua lời của Tống Phượng Lâm.

Trên lò than đặt một ấm trà, hương trà bay nhè nhẹ ngập kín gian phòng.

Từ khi Lưu Trạm biết chân tay Tống Phượng Lâm hay bị lạnh, hắn rất thích ôm chân y, ban đầu đương nhiên Tống Phượng Lâm không quen, mỗi lần chỉ muốn tránh đi, còn làm ầm ĩ một trận, nhưng lúc nào cũng là Tống Phượng Lâm bại trận nên dần dần y từ bỏ việc chống cự.

Có một ngày hai người vướng phải nội dung gây tranh luận, Lưu Trạm ngồi cạnh hộp núi giả đắp đi đắp lại vẫn có cảm giác không đúng lắm, Tống Phượng Lâm ở trên giường chờ hắn quyết định, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, giấc ngủ này rất ngon và thoải mái, trong mơ vô cùng ấm áp.

Sau khi thức dậy Tống Phượng Lâm phát hiện mình đang rúc vào ngực Lưu Trạm, một tay Lưu Trạm ôm y, tay còn lại cầm quyển sách.

Lưu Trạm thấy đối phương đã tỉnh, lập tức hớn hở tự đề cử mình: "Để ta làm người làm ấm giường cho đệ được không? Lúc ngủ ta không ngáy không lộn xộn đâu."

Tống Phượng Lâm: "....."


Mỗi ngày Lưu Trạm đều tự đề cử mình vào đủ thứ chức vị, tiếc là không có lần nào thành công.

Sau đó học sinh của thư viện Vân Trung lục tục đi học lại, mười mấy mẫu ruộng mới khai hoang đang chờ, nhân số đông đảo mấy chục người làm mấy ngày là xong xuôi hết.

Đảo mắt liền tới tháng Năm, ngày thi Hương đầu tiên là ngày mười tháng Năm, chuyện ruộng đồng cơ bản đã xong, Lưu Học Uyên chú tâm hơn vào việc dạy dỗ học sinh, kỳ thi lần này thư viện Vân Trung có mười lăm người tham gia thi đồng sinh, đều tham gia kỳ thi sắp tới đây.

Lưu Trạm không có hiểu biết quá nhiều về chuyện khoa cử này. Ở Đại Sở mà nói, thi Hương bắt đầu vào đầu tháng Năm, mỗi năm tổ chức một lần, thi Huyện vào khoảng đầu mùa hè cũng mỗi năm một lần, thi Phủ vào khoảng đầu mùa thu, ba năm thi một lần, thi Hội tổ chức vào mùa xuân của năm sau, cũng ba năm một lần.

Theo Lưu Trạm được biết, hệ thống công danh thi cử của Đại Sở chia thành chín cấp bậc, sau khi thi đậu cử nhân phải được một thế gia tiến cử mới có thể vào triều làm quan, nếu xuất thân hơi thấp, không có thế gia tiến cử, cho dù thi đậu thì cả đời cũng không thể làm quan, những người như vậy thực ra không thiếu.

Đến cả thi tiến sĩ cũng là đặc quyền của thế gia, con cháu không thuộc các dòng dõi thế gia thì không thể báo danh.

Năm trước tân đế mở ân khoa, toàn bộ ba tú tài của thư viện Vân Trung đều rớt, năm nay lại có thêm một khoa thi, nếu thất bại lần nữa thì phải chờ thêm ba năm mới được thi tiếp, vì vậy Lưu Học Uyên rất coi trọng lần thi này, ông và Tống Nghi Quân gần như chỉ tập trung bồi dưỡng cho ba tú tài, chuẩn bị trạng thái chiến đấu tốt nhất cho kỳ thi sắp tới.

Ngày tổ chức thi Hương toàn bộ huyện Võ Nguyên náo nhiệt như đón tết, học sinh khắp làng trên xóm dưới tụ hội, mỗi quán trà ở huyện thành đều kín chỗ.

Ba ngày sau yết bảng, dọc hai bên con đường lát đá vang lên tiếng chiêng trống rung trời.

"Chúc mừng Lưu viện trưởng! Chúc mừng Lưu viện trưởng!"

Thư viện Vân Trung có mười lăm người tham gia, vậy mà đậu được tám người, trong đó có Văn Thanh Sơn thi đậu đồng sinh.

Những người tới thư viện Vân Trung báo tin vui cùng nhau tụ tập ở Lâm Ký, nha dịch không chủ động đi thông báo tin thi đậu cho từng nhà, những người đi báo tin toàn là dân thường, nếu vận khí tốt còn được nhận ít tiền thưởng. Lưu Học Dật đã chuẩn bị sẵn, mỗi người tới báo tin đều được nhận một đồng tiền cảm ơn và chia vui.

Hai anh em Tào Tráng, Tào Minh làm kiệu khiêng Văn Thanh Sơn. Trương Tiểu Mãn, Lý Tiểu Liên, Chu Tử Minh, Vi Thành Quý và nhiều thiếu niên khác đi đằng sau, tiền hô hậu ủng phấn khởi diễu hành khắp phố.

Lưu Trạm ngồi lại ở Lâm Ký, không tham gia vào cuộc vui kia.

Thư viện Vân Trung có thêm tám đồng sinh, người nhỏ nhất năm ấy mới có mười ba tuổi, trở thành thư viện có tỉ lệ thi đậu cao nhất huyện Võ Nguyên, Lưu Học Uyên đi xã giao cười đến mức cơ mặt căng cứng.

Tới đầu tháng Sáu là thi Huyện, thư viện Vân Trung lại có thêm ba tú tài, tiếng tăm của Lưu Học Uyên tăng vọt, ngày càng được nhiều người biết đến.

Huyện Võ Nguyên nằm ở vị trí hẻo lánh nhất, cũng là huyện nghèo nhất trong sáu huyện ở núi Tề Vân, ở đây chưa có thư viện nào thực sự tốt, muốn đi học thì chỉ có thể sang huyện khác.

Nhờ kết quả thi đậu rực rỡ kia, thư viện Vân Trung lại hấp dẫn thêm không ít nhà đưa con đến cầu học.

Tình hình ở thư viện Vân Trung hiện giờ gần như kín người ở Bàng Học Đường, không thu thêm được nữa, người học vỡ lòng phần lớn là con cháu nhà nông ở những vùng xung quanh tới, thành tích tốt xấu lẫn lộn. Lưu Học Uyên bàn với Tống Nghi Quân chia Bàng Học Đường ra thành hai lớp, một lớp Giáp một lớp Ất.

Chia những học sinh có tư chất, có khả năng thi đậu đồng sinh sang lớp Giáp, còn những người kém hơn, ít ham học hơn sang lớp Ất. Lớp Ất mỗi nửa năm sẽ làm kiểm tra nhỏ một lần, thành tích tốt sẽ được thăng lên lớp Giáp, vấn đề này vừa vặn có thể giao cho Lưu Học Lễ cả ngày ăn không ngồi rồi, để ông ta đảm nhiệm việc dạy viết chữ cho những đứa trẻ ở lớp Ất.

Đồng thời Tống Nghi Quân cũng đưa ra kiến nghị, học sinh chỉ được học ở lớp Ất nhiều nhất ba năm, nếu không thể thăng lên lớp Giáp thì phải tốt nghiệp, ngừng học ở thư viện Vân Trung. Đây cũng là một cái ngạch cửa của thư viện, có vài đứa trẻ tư chất thực sự rất kém, học nửa năm trời mà vẫn chưa viết được tên của mình.

Nhờ sự trợ giúp của Tống Nghi Quân, Lưu Học Uyên chỉnh sửa lại chương trình học và nội quy thư viện một lần nữa.

Mặc dù yêu cầu của Lưu Học Uyên định ra rất khắt khe nhưng vẫn có không ít học sinh tìm tới. Đọc sách, đi thi chính là vì công danh, cho dù chỉ có công danh tú tài đi chăng nữa cũng có thể tìm được một công việc tử tế ở huyện thành, đỡ phải cắm mặt cắm mũi làm ruộng.

Chẳng bao lâu ký túc xá của thư viện Vân Trung lại đầy ắp người, bây giờ ba anh em Lưu Học Uyên ngày nào cũng bận rộn chuyện dạy học, không rảnh quản chuyện linh tinh nữa, những việc như xây thêm nhà đương nhiên do người đang rảnh rỗi là Lưu Trạm phụ trách.

Lưu Học Uyên giao toàn quyền quyết định cho Lưu Trạm. Lưu Trạm không ngần ngại vung tay xây thêm ba dãy nhà ở đằng sau thư viện Vân Trung, cũng xây tường vây bao quanh, hành lang, hàng rào chia khu dạy học và ký túc xá tách riêng ra. Lưu Trạm cảm thấy tường đất trông hơi xấu nên bảo thợ xây dùng vôi trắng quét toàn bộ mặt tường ngoài, lập tức toàn bộ thư viện Vân Trung trở nên mới mẻ hẳn lên, nhìn rất có khí thế.

Năm ấy Lưu Trạm xúi giục Lưu Học Uyên mở thư viện, chỉ nghĩ rằng kiếm thêm được ít tiền nào thì kiếm thôi, không ngờ thư viện Vân Trung lại được Lưu Học Uyên phát triển rực rỡ như bây giờ.

Lưu Trạm cũng từng lo lắng nhỡ đâu danh tiếng của thư viện Vân Trung quá thịnh sẽ vô duyên vô cớ rước lấy họa sát thân, dù sao nhà họ Lưu cũng không phải là bá tánh tầm thường, cho đến khi Phái huyện lệnh sai người đưa lễ vật tới cảm ơn Lưu Học Uyên đã dạy dỗ dân chúng, Lưu Trạm mới yên tâm.

Việc dạy dỗ và ươm mầm nhân tài đã có từ hàng trăm năm trước, cùng lắm bọn họ chỉ dạy ra được mấy người tú tài mà thôi, không nhất định sẽ làm quan, ngoại trừ tăng thêm ít chiến tích cho Phái huyện lệnh, để ông ta dễ được quan trên ban thưởng thì những mặt khác chẳng có thay đổi gì.

[Hết chương 18]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận