Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Phu nhân nổi giận rồi, phải dỗ thôi

Tác giả: Mộ Quân Niên

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Sau khi Gia Luật Long Cát bỏ chạy, thiết kỵ quân Yến cũng lũ lượt chạy theo, chẳng mấy chốc mà trung quân của quân Yến mất hút sạch trơn trên chiến trường.

Sau khi thần kinh căng như dây đàn của Lưu Trạm thả lỏng, vết thương ở lưng truyền đến đau đớn thấu tim, hắn hít sâu mấy hơi, cảm thấy phổi không có vấn đề gì, thầm đoán có lẽ cùng lắm là bị thương đến xương cốt.

"Tướng quân! Tướng quân mau về trước đi, ở đây có bọn mạt tướng rồi!"

Vết thương của Lưu Trạm chảy máu khiến các thân binh vô cùng sốt ruột.

"Tào Tráng, dẫn quân quay về đi." Lưu Trạm cũng không cố chấp nữa.

"Mạt tướng không bảo vệ tướng quân chu toàn, tội đáng muôn chết, đợi sau khi chiến sự kết thúc mạt tướng sẽ đến thỉnh tội!" Trong lòng Tào Tráng nổi lửa giận phừng phừng, dẫn theo trung quân quay trở về huyện Lư Phong.

Một ngàn thân binh còn lại gấp rút hộ tống Lưu Trạm quay về huyện thành Lư Phong.

Lưu Trạm được đưa về hậu viện của huyện nha, đại phu đã chờ sẵn ở đó.

Cởi áo giáp ra liền thấy ngay một cái lỗ sâu hoắm, máu tuôn ào ào, áo trong của Lưu Trạm nhiễm đỏ, sắc mặt đại phu trầm xuống, dùng thuốc cầm máu trước, nếu cứ để chảy tiếp sợ rằng đi tong luôn cái mạng.

"Ngươi qua đây đè lại đi, đè thật mạnh vào!" Đại phu gọi Ngưu Sĩ Lộc qua hỗ trợ bịt miệng vết thương lại, còn ông thì rút kim bạc ra châm cứu cầm máu cho Lưu Trạm.

"Mau lên, đi sắc theo đơn thuốc này! Nấu cả ít nước đường đỏ nữa!"

Một lúc sau có thân vệ bưng nước đường tới, khuôn mặt Lưu Trạm trắng bệch không còn tí màu máu nào, miệng khô lưỡi khô, hắn nằm sấp uống hết bát nước đường, uống xong lại nói: "Thêm bát nữa đi."

Thân vệ vội vàng chạy đi lấy tiếp.

Bàn tay của Ngưu Sĩ Lộc chẳng mấy chốc đã bị dính đầy máu, đại phu phối lại thuốc, ra hiệu cho Ngưu Sĩ Lộc bỏ tay ra. Khi hỗn hợp màu đen kia được bôi lên, Lưu Trạm đau đến mức suýt chút nữa hét thành tiếng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Đại phu tự mình bịt miệng vết thương lại nhưng một lúc sau máu vẫn cứ thấm ra.

"Không ổn, bị đâm đứt mạch máu rồi." Đại phu cực kỳ nóng ruột, chỉ có thể nhờ ai đó thay mình bịt miệng vết thương không cho máu tươi tiếp tục trào ra, còn mình thì châm thêm mấy kim nữa.

Bấy giờ tình hình trên chiến trường rất tốt, sau khi Gia Luật Long Cát trốn đi quân Yến tan tác chim muông, đám Tào Tráng phát tiết lửa giận lên tàn quân binh Yến còn sót lại.

Băng qua chiến trường là tới địa giới Tấn Dương, kỵ binh dùng tốc độ nhanh nhất đến thành Tấn Dương báo tin.

"Tống tiên sinh!" Kỵ binh chạy thẳng vào quân doanh của Tấn Dương, "Tướng lĩnh quân Yến bỏ chạy, tình thế của quân ta rất tốt, nhưng mà tướng quân bị thương rồi!"

Tống Phượng Lâm đứng bật dậy, "Có nghiêm trọng không?"

Thân vệ lắc đầu, "Lúc tiểu nhân đi hình như không đáng ngại lắm."

"Tào Minh, đệ ở lại Tấn Dương, ta đến huyện Lư Phong đây." Tống Phượng Lâm vừa hô vừa chạy vội ra ngoài.

"Tống tiên sinh, từ từ đã! Chờ ta phái binh!" Tào Minh gọi với theo, sợ Tống Phượng Lâm đi trước mất.

Tình hình trên tiền tuyến vẫn chưa rõ ràng, lang thang trên bình nguyên Thương Hà có khi lại đụng phải binh Yến, Tào Minh lệnh cho hai ngàn kỵ binh đi theo hộ tống.

Tống Phượng Lâm được kỵ binh bảo vệ ra khỏi thành Tấn Dương, khi chạy ngang qua thôn mới ở huyện Hoà Thương đúng lúc gặp phải binh lính báo tin.


"Báo!! Quân ta đại thắng! Mười vạn đại quân tặc Yến bị tiêu diệt!" Binh lính chạy trên đường hô to, đi đến đâu tiếng bá tánh hò reo hoan hô vang lên đến đấy.

Tặc Yến tàn sát bừa bãi ở bình nguyên Thương Hà mười mấy năm, phá vùng ốc thổ màu mỡ giàu có và đông đúc của Bắc Cương thành một nơi hoang tàn đổ nát, rất nhiều gia đình có người thân bị giết hại, vô số lưu dân lang bạt sống khổ cực suốt mười mấy năm.

Thù lớn đã báo, rất nhiều bá tánh quỳ rạp xuống gào khóc hồi lâu.

Hai ngàn kỵ binh cùng Tống Phượng Lâm đến huyện Lư Phong, ngoài thành là hiện trường hỗn độn sau đại chiến, trong không khí toàn mùi máu tanh ngửi mà buồn nôn.

Tống Phượng Lâm phi thẳng ngựa vào trong thành.

Qua gần hai canh giờ cứu chữa, vết thương của Lưu Trạm cuối cùng cũng có khởi sắc, không còn bị chảy máu nữa.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

"Tạm thời cứ giữ yên như vậy, đừng nhúc nhích, khi nào ổn định rồi thì quấn băng vào nữa là xong." Đại phu cẩn thận chú ý tình hình của vết thương, "Tướng quân, vết thương này sâu đến mức nhìn thấy cả xương, sợ là đã bị tổn thương đến xương cốt, mấy ngày tới tướng quân đừng dùng tay trái, tránh động vào vết thương ở sau vai."

Lưu Trạm hiểu rõ, nếu không nhờ có áo giáp chất lượng tốt và cơ bắp của hắn đủ rắn chắc, phải người bình thường có khi bị đâm xuyên phổi luôn rồi, đến lúc này nghĩ lại mà thấy hãi.

"Mạt tướng phạm phải lỗi lớn, xin tướng quân trị tội!" Đám Tào Tráng, Quách Đông Hổ và Ngưu Sĩ Lộc đến xem vết thương của Lưu Trạm, đồng loạt quỳ xuống, mấy thân vệ khác ở đằng sau cũng quỳ hết.

"Là sơ suất của ta." Lưu Trạm lẩm bẩm, hắn định bảo mọi người đứng lên, đúng lúc này ở ngoài cửa truyền đến tiếng động.

"Tống tiên sinh!"

Ngay sau tiếng hô là một bóng người chạy vào.

Thứ đầu tiên ập vào mặt Tống Phượng Lâm chính là mùi máu nồng đậm, y nhìn lướt qua, thấy Lưu Trạm với nửa thân dưới dính đầy máu đang nằm trên giường.

"Đại phu, thương thế của tướng quân thế nào rồi?" Tống Phượng Lâm nhịn xuống cảm giác sợ hãi, vội hỏi.

Đại phu không dám giấu giếm, thật thà thuật lại: "Miệng vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, may mắn cơ thể của tướng quân cường tráng, đổi thành người bình thường e là đã mất mạng rồi."

Tống Phượng Lâm yên lặng mím môi, y ngồi xuống mép giường sờ trán của Lưu Trạm, thấy hắn vừa ra mồ hôi đầm đìa, hiển nhiên là cực kỳ đau đớn.

Trong gian phòng tĩnh mịch, Tống Phượng Lâm nhìn về phía đám Quách Đông Hổ đang quỳ, hỏi: "Tình huống lúc đó thế nào?"

Tào Tráng đáp: "Lúc ấy kỵ binh hai bên đang giao phong trực diện, bọn ta phát hiện chủ soái của quân Yến, lập tức tập trung hoả lực vây công, ai dè gã thấy đánh không lại nên quay đầu bỏ chạy, tướng quân đuổi theo, ta nhất thời không theo kịp nên tướng quân bị binh Yến đánh trúng."

"Xin Tống tiên sinh trách phạt!" Tào Tráng dập đầu thật mạnh.

Tống Phượng Lâm lạnh giọng nói: "Tất cả lui xuống lĩnh mười quân côn đi, phạt ít răn nhiều, không được có lần sau."

Mười quân côn đối với bọn họ mà nói chỉ là bầm tím trên da mấy hôm mà thôi, nhưng quan trọng là cảnh cáo bọn họ không được có lần sau.

Mọi người lớn tiếng đáp vâng rồi lui xuống gọi binh lính tới thi hành phạt.

Tống Phượng Lâm cúi đầu, Lưu Trạm đang nhìn y.

"Mang ít nước ấm lên đây."

Lát sau có binh lính bưng nước ấm đến, Tống Phượng Lâm vắt khăn lau mồ hôi cho Lưu Trạm, sợ làm rách vết thương nên y chỉ lau bớt mồ hôi, chưa dám rửa sạch vết máu cho hắn.

Binh lính lại bưng tiếp một bát thuốc tới, Tống Phượng Lâm dùng thìa đút cho Lưu Trạm.

Lưu Trạm thận trọng nhìn y, không dám nói gì, bảo ăn cái gì thì ăn cái đó, có lẽ là nhờ công hiệu của thuốc hoặc yên tâm vì Tống Phượng Lâm đến rồi, hắn không cần phải nhọc lòng xử lý các công việc hậu cuộc chiến nữa nên bất tri bất giác chìm vào ngủ say.


Sáng hôm sau thức dậy, Lưu Trạm cảm thấy cơ thể mình khô ráo, nửa thân trên quấn băng vải, thay cái quần dơ bẩn và máu dính trên người đã được rửa sạch sẽ.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có Lý A Tam đang ngồi ở cửa.

"Tống tiên sinh đâu?"

Lý A Tam vội đứng lên: "Tướng quân tỉnh rồi! Tống tiên sinh đang ở thư phòng họp bàn với các vị đại nhân."

Lưu Trạm nằm sấp thử giật giật tay trái, phát hiện nửa người mình tê rần, tay trái càng bất động, kiểu này có lẽ thực sự bị thương đến xương.

"Lấy gì đó cho ta ăn đi."

Lý A Tam đáp vâng rồi chạy xuống bếp.

Lát sau Tống Phượng Lâm đi cùng đại phu vào phòng ngủ.

Đại phu kiểm tra qua một lượt, kết luận: "Bị thương đến xương rồi, ít nhất trong một tháng tới không thể cử động đến tay trái."

Đại phu thuần thục cố định tay trái giúp Lưu Trạm, lúc này Lý A Tam bưng cơm sáng lên, trong phòng yên ắng đến độ chỉ có tiếng băng bó của đại phu, Lý A Tam nhạy cảm nhận ra bầu không khí có phần nặng nề, đặt khay xuống bàn rồi thức thời lui ra ngoài cửa chờ.

"Không thể để tướng quân nằm sấp ngủ nữa, có hại cho xương." Đại phu vừa nói xong, Tống Phượng Lâm cầm đến một tấm đệm dày, đặt Lưu Trạm ngồi dựa sang một bên.

Dặn dò nốt mấy điều cần chú ý nữa, đại phu cũng cáo từ.

Tống Phượng Lâm bưng cái bàn thấp và khay cơm đến, y đưa đũa cho Lưu Trạm nhưng hắn lại không chịu cầm.

"Ta đau lắm." Lưu Trạm xị mặt, tỏ vẻ đáng thương.

Tống Phượng Lâm cởi giày, ngồi xếp bằng trên giường đất, một tay hứng bát một tay gắp thịt xúc cơm đút cho Lưu Trạm.

Tướng quân Tề Vân vừa mới quét sạch một vạn đại quân quân Yến bấy giờ lại ngoan như một đứa trẻ, đút cho cái gì ăn cái đó, xử lý sạch sẽ khay cơm, còn uống thêm một bát canh xương hầm.

Tống Phượng Lâm chuẩn bị bước xuống giường đất, Lưu Trạm vội vàng giữ lấy tay y, lí nhí xin lỗi: "Phu nhân, ta sai rồi."

Tống Phượng Lâm chỉ nhìn hắn, biểu cảm nhàn nhạt.

"Ta không nên liều lĩnh, ta hứa sẽ không có lần sau." Lưu Trạm kéo tay y lên miệng hôn, vẻ mặt suy yếu, "Phu nhân, giờ cả người ta khó chịu lắm."

Lưu Trạm chuyên dùng hai chiêu này để dỗ tức phụ nhà mình, lần nào cũng thành công.

Dù sao thì Tống Phượng Lâm cũng đau lòng hắn, nhưng tức giận cũng là thực sự tức giận.

"Huynh có từng nghĩ tới hay không, giả sử huynh gặp bất trắc, mấy trăm vạn bá tánh, tính mạng của người thân, ngôi nhà mà tất cả cùng vất vả xây dựng phải làm sao bây giờ?"

Tống Phượng Lâm hít sâu, "Núi Tề Vân, thành Tấn Dương, hết thảy đều có liên quan đến huynh, sao huynh có thể không quan tâm chính bản thân, tự đặt mình vào hiểm cảnh như thế? Mấy võ tướng dưới trướng của huynh có ai mà không đánh được? Có ai mà không thay huynh đuổi theo kẻ địch được?"

Hiện tại mọi thứ mà bọn họ sở hữu ở Bắc Cương đều có liên quan mật thiết đến Lưu Trạm, nếu Lưu Trạm phạm sai lầm không thể cứu vãn, tất cả sẽ sụp đổ, Tống Phượng Lâm đau lòng khi hắn bị thương nhưng càng tức giận vì hắn không biết nặng nhẹ.

"Ta biết mà, ngay khoảnh khắc bị thương ta cũng tỉnh táo lại rồi." Lưu Trạm nắm lấy tay y, thở dài, "Là do ta thất thần, lúc ấy ta nghĩ chỉ cần bắt được Gia Luật Long Cát thì có thể bảo đảm cho bình nguyên Thương Hà trong vòng ba, bốn năm tới không nổ ra chiến sự."

Tống Phượng Lâm không rút tay về, mặc cho hắn nắn bóp. Dáng vẻ đáng thương của Lưu Trạm cũng khiến y nghẹn họng, không nỡ nói nặng lời nữa, ngữ điệu vô thức mềm đi vài phần.

"Ta biết huynh sốt ruột, muốn mau chóng kết thúc tình cảnh loạn lạc này, nhưng mà bình nguyên Thương Hà phải đương đầu với chiến sự cũng đã mười mấy năm, không thể chấm dứt dễ dàng trong một sớm một chiều được." Tống Phượng Lâm khẽ thở dài.


"Nước Yến nằm ở cực Bắc, chỉ ở vùng núi Tề Vân này mới có thể canh tác trồng trọt, đây cũng là kho lúa của Bắc Cương, mỗi thế hệ Yến Vương đều mơ ước tài phú này, trừ phi nước Yến không còn tồn tại nữa, bằng không chiến sự sẽ mãi mãi tìm đến."

Trên đời này không có ai hiểu Lưu Trạm hơn Tống Phượng Lâm, đương nhiêu y cũng hiểu mong muốn của hắn, và cũng chỉ có Tống Phượng Lâm mới khuyên nhủ được Lưu Trạm.

"Ta hiểu rồi." Lưu Trạm buồn bã nói.

Tống Phượng Lâm đến gần hơn, đặt lên môi hắn một nụ hôn an ủi.

"Ta bảo đảm không có lần sau, hay là đệ cũng phạt ta mười quân côn đi?" Lưu Trạm mỉm cười, cắn lên bàn tay ngọc ngà của y.

Tống Phượng Lâm miệng cứng lòng mềm, chút ít lửa giận bị Lưu Trạm dỗ dành một hồi liền tan biến sạch sẽ.

"Ta và các tướng sĩ trong doanh sẽ kiểm điểm." Lưu Trạm hứa.

Tống Phượng Lâm gật đầu, "Các huynh họp đi, ta cùng Trương Tiểu Mãn lo liệu trợ cấp cho binh lính hy sinh trước đã."

Trước khi rời khỏi Tống Phượng Lâm lại lót thêm miếng đệm nữa vào sau lưng Lưu Trạm để hắn ngồi thẳng người cho đỡ mỏi.

Tống Phượng Lâm vừa đi, dáng vẻ yếu ớt ban nãy của Lưu Trạm cũng biến mất, nói: "Lý A Tam, truyền các tướng sĩ trong doanh đến đây."

Ở trước mặt tức phụ đương nhiên phải thông minh biết diễn, nhún nhường một chút, chứ Lưu Trạm đâu thể nuốt nổi cơn tức này. Tặc Tến đáng chết! Mối thù này chắc chắn phải báo!

Một lúc sau các tướng lĩnh của tả hữu quân doanh lần lượt bước vào phòng, mọi người thấy cả mảng ngực của Lưu Trạm bị quấn băng, lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội.

Lưu Trạm khoát tay: "Đứng lên hết đi, việc này không cần nhắc lại nữa." Hắn đổi đề tài, "Lão tặc Gia Luật Long Cát chạy đi đâu?"

Tào Tráng ôm quyền đáp: "Bẩm tướng quân, lão tặc đó trốn vào Phạm Dương Quan rồi."

"Quân Yến có động tĩnh gì khác không?" Lưu Trạm lại hỏi.

"Toàn bộ tàn quân cũng chạy về Phạm Dương Quan, mấy thành trì mà quân Yến chiếm lĩnh đóng kín cửa."

Lưu Trạm gật đầu, "Tình hình thương vong của quân ta thế nào?"

Lý Tiểu Liên trả lời: "Trọng thương 3247 người, đêm qua Tống tiên sinh triệu tập các đại phu và mang thuốc ở Tấn Dương đến, sau khi chiến sự kết thúc hậu cần đang dốc toàn lực cứu chữa cho binh lính bị thương, sáng nay mới bắt đầu dọn dẹp chiến trường, binh lính bỏ mình vẫn chưa có con số thống kê cụ thể, trước mắt đã vượt qua ba ngàn người."

Con số này cũng nằm trong dự kiến của Lưu Trạm, hắn nghiêm túc nói: "Mang thêm mấy người mau chóng ra ngoài dọn dẹp sạch chiến trường đi."

Lý Tiểu Liên ôm quyền đáp vâng.

Lưu Trạm lại nói: "Nhớ bảo các thám báo phải chú ý chặt chẽ hướng đi của quân Yến."

Sau đó Lưu Trạm cùng các tướng lĩnh kiểm điểm và tổng kết thêm mấy điều sau cuộc chiến, tới trưa mới tan họp.

Trận chiến này tuy chưa thể bắt được Gia Luật Long Cát nhưng cũng phá huỷ được phần nào đội quân của gã, chặt đứt một cánh tay của Yến Vương, từ khi quân Yến xuôi Nam đến nay, đây chính là lần thất bại thảm hại nhất.

Tin chiến thắng nhanh chóng lan khắp Bắc Cương, mức độ tin tưởng của lòng dân tăng cao chưa từng có, uy danh của tướng quân Tề Vân vang dội khắp mọi ngóc ngách.

Đồng thời tin chiến thắng cũng được truyền về kinh thành.

Quan binh báo tin vẫn đến vào lúc lâm triều, quân Tề Vân dùng sáu vạn binh lực quét sạch mười vạn đại quân quân Yến, lập tức khiến quần thần ồ lên.

Sắc mặt của Chu Thiền rất kỳ diệu, lão còn đang chưa nghĩ ra cách nào để khắc chế Lưu Trạm thì hắn lại lập công lớn, không chỉ thế, vẫn còn nhiều phiền toái phía sau đang chờ Chu Thiền.

Học trò của đế sư Triệu Hằng Phủ là Lư Lệnh Viễn bước ra khỏi hàng: "Khởi tấu bệ hạ, vi thần có một chuyện không rõ lắm."

Văn Đế vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, tay áo vung lên, "Ái khanh nói đi."

Lư Lệnh Viễn: "Mười vạn đại quân của nước Yến xuôi Nam, vì sao triều đình không nhận được tin tức? Việc tướng quân Tề Vân có mục đích gì khác hay không tạm thời chưa bàn tới, nhưng vì sao thượng tướng quân của quân bắc cũng không tấu lên triều đình?"

Tất cả ánh mắt tập trung đổ dồn về phía Chu Thiền, ai cũng biết thượng tướng quân của quân bắc là gia thần của Chu Thiền.

Chu Thiền trầm giọng nói: "Thứ quân Yến muốn đánh là huyện Lư Phong mà quân Tề Vân đang chiếm lĩnh, quân bắc không tấu cũng chẳng có gì lạ."

Nghe xong, trong lòng Lư Lệnh Viễn cười khẩy.


"Khởi tấu bệ hạ, quân bắc có hai lăm vạn đại quân đóng ở Cấp Dương Quan, quân Yến xuôi Nam cần phải đi qua Cấp Dương Quan mới có thể đến vùng trung tâm của bình nguyên Thương Hà, thượng tướng quân mặc kệ cho quân Tề Vân nghênh chiến với quân Yến đi qua biên giới, giờ đây quân Tề Vân lại lập công, bá tánh trong thiên hạ sẽ nghĩ gì về hai lăm vạn đại quân của quân bắc kia? Đây là điều thứ nhất."

Chu Thiền cảm thấy lông mày của mình co giật.

Lư Lệnh Viễn chậm rãi nói tiếp: "Mỗi năm triều đình tiêu tốn cho quân bắc chi phí cực lớn, quân bắc lại không có công lao gì, đây là điều thứ hai. Quân Tề Vân tuy nhiều lần không tuân theo thánh chỉ nhưng quân Tề Vân cũng chưa bao giờ lấy từ triều đình một lạng quân lương hay món đồ quân nhu nào, so sánh hai bên, triều đình tốn kém nhiều như vậy để nuôi quân bắc, rốt cuộc là với mục đích gì?"

Gần đây phe của Chu Thiền đang tranh đấu gay gắt với phe đế sư, tình hình nước sôi lửa bỏng, là học trò cưng của Triệu Hằng Phủ, đương nhiên lần này Lư Lệnh Viễn sẽ không bỏ qua cho sự tình ở Bắc Cương.

Sắc mặt Chu Thiền lúc đỏ lúc trắng.

Chuyện quân bắc ăn xén quân lương chẳng phải bí mật gì, ngay cả Văn Đế cũng biết rõ trong lòng, lúc Văn Đế rời Bắc Cương binh lực của quân bắc còn chưa đến mười vạn nhưng lại tuyên bố với bên ngoài là có hai lăm vạn.

Tất cả mọi người đều giả ngơ, bao gồm cả Văn Đế, chỉ chờ đợi câu trả lời của Chu Thiền.

Vây cánh dưới trướng Chu Thiền cúi đầu, không ai dám lên tiếng biện giải.

Quân doanh các nơi ở Đại Sở đều ăn xén quân lương nhưng không nơi nào giống quân bắc, dám nói dối nhiều như thế.

Gia tộc họ Chu ỷ vào việc đảm nhận nhiều chức quan trong triều, lúc này đây bọn họ chỉ nghĩ quả nhiên thiên đạo luân hồi, chờ xem Chu Thiền tự bào chữa cho mình như thế nào.

Đương nhiên Chu Thiền chẳng thể giải thích được, lão dùng sự yên lặng đáp lại, Văn Đế đâu dám động vào lão, những đại thần khác cũng chỉ thầm mắng Chu Thiền đúng là đồ cáo già.

Lư Lệnh Viễn đã đoán trước, tiếp tục gây khó dễ: "Khởi tấu bệ hạ, vài ngày trước tướng quân Võ Uy đóng ở Hán Trung gửi thư thỉnh cầu triều đình tăng binh để kháng Tây Nhung, hiện giờ ở Bắc Cương vừa có quân Tề Vân vừa có quân bắc, binh lực lên đến hơn ba lăm vạn, sao không phân một nhánh ra chi viện cho Hán Trung?"

Trái tim Chu Thiền đập lỡ một nhịp, muốn ngắt lời thì Lư Lệnh Viễn lớn tiếng nói tiếp: "Tướng quân trấn quân của bắc quân doanh là Trương Thái Ninh, nguyên là tướng lĩnh của khánh quân, rất quen thuộc với địa hình Hán Trung, cực kỳ thích hợp đến hỗ trợ cho tướng quân Võ Uy của khánh quân."

Đại quân đóng ở Hán Trung tên là khánh quân, do tướng quân Võ Uy suất lĩnh, tướng quân Võ Uy Đường Sùng Kiện là chỉ huy đời thứ ba của khánh quân.

Ý kiến này nhanh chóng được các quần thần tán thành.

Chu Thiền thẹn quá hoá giận, gằn giọng: "Nếu là chi viện, sao không lệnh cho quân Tề Vân đi Hán Trung? Còn có thể làm suy yếu thế lực của quân Tề Vân ở Bắc Cương."

Thấy tình hình lại sắp nổ ra tranh chấp, Phương Thọ Đình đứng dậy, "Bệ hạ, thần có một kiến nghị, tướng quân Tề Vân kia quả thực có ít tài cán, chi bằng nhân dịp này thưởng cho hắn, phong cho một tước vị để hắn phòng thủ ở Bắc Cương, bảo vệ phía Bắc của Đại Sở."

Chu Thiền lập tức xù lông, "Tên tặc này mang tội lớn kháng chỉ, không phạt thì thôi lý nào còn phong thưởng?"

"Lão phu vốn định cho ông vài phần thể diện mà ông vẫn cứ chấp mê bất ngộ, lão phu cũng chẳng ngại nói thẳng." Phương Thọ Đình nhếch môi cười, nhìn thẳng vào Chu Thiền.

"Phiên quân các nơi của Đại Sở như khánh quân đóng ở Hán Trung, quân nam đóng vùng duyên hải, quân tây đóng ở Tế Thuỷ, còn có cấm quân đóng ở kinh thành, chi phí một năm của quân bắc bằng tổng bốn phiên quân này cộng lại, xin hỏi đại thừa tướng, ông có dám để lão phu phái người đi điều tra nội bộ của quân bắc không?"

"Quân bắc giao chiến hằng năm với quân Yến, đương nhiên cần chi phí lớn!" Chu Thiền cãi.

Phương Thọ Đình không muốn khua môi múa mép với lão, lại đưa ra một vấn đề sắc nhọn khác.

"Năm nay hạn hán nghiêm trọng, ruộng đồng thất thu, triều đình làm sao nuôi nổi lực lượng quân bắc khổng lồ đó nữa? Hiện giờ quân Tây Nhung đang ngo ngoe ở gần Hán Trung, tăng binh cho Hán Trung là điều bắt buộc phải làm, lão phu xin hỏi đại thừa tướng, năm nay quốc khố cạn kiệt như thế, làm thế nào để tiếp tục chu cấp cho quân bắc?"

Chu Thiền bị bức đến nóng nảy, buột miệng thốt lên: "Lão phu sẽ lệnh cho quân bắc chinh lương ngay tại chỗ, không cần triều đình cung cấp nữa!"

Phương Thọ Đình đang chờ Chu Thiền nói câu này, "Một khi đã vậy, vì sao năm vừa rồi quân bắc không thể tự cấp tự túc tại chỗ, giờ nói muốn tách quân bắc ra thì lại làm được?"

Khuôn mặt của Chu Thiền đen sì như màu gan heo.

"Triều đình có nên không chu cấp quân lương và quân nhu cho quân bắc nữa, để quân bắc giống quân Tề Vân, thu nạp lưu dân khai khẩn quân điền tự cấp tự túc?" Phương Thọ Đình nói xong ung dung chờ Chu Thiền trả lời.

Cũng may Chu Thiền chưa phẫn nộ đến mức mụ mị đầu óc, tự biết chuyện lừa dối hôm nay khó mà bịt được miệng đám người Phương Thọ Đình.

Núi bảo vật ở Bắc Cương, quân lương của quân bắc, cả hai đều không thể mất, muốn duy trì quyền thế của gia tộc họ Chu, con số bạc hao phí mỗi năm vô cùng lớn.

Các loại quan lại cần mua chuộc, gia tộc lớn có thế lực ở địa phương các nơi cũng cần bạc, bạc chính là chìa khoá để gia tộc họ Chu kiểm soát Đại Sở, cho nên Chu Thiền không thể thiếu bạc.

Cuối cùng Chu Thiền buông tay, để Trương Thái Ninh mang năm vạn binh đi gia nhập vào khánh quân, ban đầu Phương Thọ Đình còn muốn chia ra mười vạn nhưng Chu Thiền cắn chết cũng không chịu, có thêm Văn Đế đồng ý, việc này đành phải từ bỏ.

Còn quân công tiêu diệt mười vạn quân Yến của Lưu Trạm chỉ nhận về một tờ thánh chỉ khen thưởng, triều đình không ban cho hắn bất kỳ phần thưởng mang tính thực tế nào.

[Hết chương 91]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận