Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Hoàng đế bất tài và đoản mệnh

Tác giả: Mộ Quân Niên

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Năm Tuyên Hóa thứ hai, Trung Nguyên đại hạn, nạn đói hoành hành ở rất nhiều quận thành, dù vậy, đế kinh vẫn là cảnh tượng ca múa yên vui thái bình thịnh thế, đặc biệt là trong hoàng cung.

Mỗi ngày Văn Đế cùng hoàng hậu đi dạo Ngự Hoa viên, theo sau còn có ba công chúa, trưởng công chúa lớn nhất năm nay tám tuổi, nhị công chúa bốn tuổi, tam công chúa mới một tuổi.

Mấy năm nay hậu cung của Văn Đế không thể sinh hạ hoàng tử, sốt ruột nhất tất nhiên là gia tộc họ Chu, vài ngày trước Chu Thiền lại mới đưa thêm hai nữ nhi của họ Chu vào cung.

Hoàng hậu lớn hơn Văn Đế hai tuổi nhưng nhìn bề ngoài lại trẻ hơn một chút, khí chất trang nhã cao quý như hoa huệ đang nở đầy.

Văn Đế dẫn các công chúa xuống thuyền rồng dạo quanh hồ, tiếng cười nói lan xa đến tận thủy tạ ven bờ, hoàng hậu ngồi trong thủy tạ phẩm trà, thỉnh thoảng mỉm cười, trông vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn.

"Bệ hạ thật sự rất thích trẻ con, cực kỳ yêu thương các công chúa." Chu ma ma - nhũ mẫu của hoàng hậu cảm thán.

Nét cười của hoàng hậu vẫn giữ nguyên nhưng ánh mắt lại xuất hiện vài tia đau đớn.

Chu ma ma ra hiệu cho các cung nhân lui hết ra ngoài thủy tạ, bà tiến lại gần hơn một bước, nhỏ nhẹ nhắc nhở: "Hoàng hậu, vài ngày trước có thêm nữ nhi của họ Chu tiến cung, cũng nên sắp xếp thị tẩm rồi."

"Nhũ mẫu." Nụ cười hoàn mỹ của hoàng hậu suýt đóng băng, trong mắt ngập tràn thù hận, "Bà từng thấy trong thiên hạ này có nhà nào năm, sáu tỷ muội chung huyết thống cùng thờ chung một chồng chưa?"

Sắc mặt Chu ma ma buồn rầu.

"Năm nay bổn cung mới hai mươi chín tuổi, sau này chưa chắc không thể sinh hạ hoàng tử, chỉ bởi vì bổn cung sinh trước hai công chúa mà trong gia tộc... trong gia tộc chà đạp bổn cung như thế sao?" Hoàng hậu cố nén nước mắt.

"Nhũ mẫu, vậy thì bổn cung sẽ càng không để bọn họ được như ý!"

Chu ma ma thấp giọng thở dài.

Hoàng hậu nói tiếp: "Đưa thuốc tránh thai cho phi tần trong hậu cung đi, bổn cung chưa sinh hạ hoàng tử thì không kẻ nào được phép mang long thai!"

Chu ma ma muốn khuyên nhủ nhưng nhìn hoàng hậu đang căm hận đến tận xương tủy, những lời muốn nói lại nuốt trở về.

Cùng ngày hôm đó, bát thuốc bổ thật ra là thuốc tránh thai được đưa đến tay các phi tần ở hậu cung dưới danh nghĩa của Văn Đế, hoàng đế ban thưởng, dĩ nhiên các phi tần sẽ mừng rỡ uống hết.

Tiền triều tranh đấu, hậu cung cũng ganh đua.

Hoàng tử mang huyết mạch của họ Chu mà bọn họ chờ đợi còn chưa ra đời thì biến cố ập đến, nhanh đến mức không ai có thể lường trước được.

Tháng Mười, kinh thành nóng bức như giữa hè cuối cùng cũng trở lạnh, Văn Đế mời các con cháu thế gia tiến cung chơi đánh mã cầu.

Sân mã cầu trong hoàng cung náo nhiệt chưa từng có, con cháu dòng chính thuộc các gia tộc lớn trong kinh thành đều tới, xung quanh là tiếng hoan hô hò hét vang trời.

"Bệ hạ uy vũ!!"

Văn Đế vừa thắng một trận, phấn khích cười nói: "Thế nào? Còn dám chơi nữa không?"

Chơi bóng với hoàng đế cũng phải có đầu óc, không thể để lộ bản lĩnh thật sự của mình cũng không thể làm hoàng đế thắng trong bứt rứt khó chịu, hết thảy đều hướng tới mục đích giải khuây cho hoàng đế.

Rất nhiều con cháu thế gia tranh giành, muốn ở chung đội với hoàng đế.

Hà công công thấy Văn Đế đổ mồ hôi ướt đẫm, bèn hỏi: "Bệ hạ, người có muốn nghỉ ngơi một lát không?"

Văn Đế đang hưng phấn, dĩ nhiên chưa muốn nghỉ, "Ba người các ngươi vào đội của trẫm."

Ba người được điểm danh vô cùng vui mừng, lập tức nói tạ ơn.


Dưới sân lại bắt đầu một trận đấu mới.

Trong số các hoàng tử của tiên đế, nhị hoàng tử thiện võ, tam hoàng tử thông minh từ nhỏ, tứ hoàng tử thiện văn, duy chỉ có đại hoàng tử là văn không được võ không xong.

Tuy nhiên nhờ bàn cờ quyền lực, hiện giờ nhị hoàng tử bị giam cầm, tam hoàng tử và tứ hoàng tử qua đời đột ngột, đại hoàng tử có tư chất bình thường nhất lại là người ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.

Đăng cơ gần hai năm, ngoại trừ đúng giờ lên triều ra thì Văn Đế hầu như chẳng quan tâm gì đến triều chính, phần lớn do đại thừa tướng làm chủ, người trong thiên hạ đều cho rằng đại thừa tướng bức bách Văn Đế, thật ra chính Văn Đế cũng không muốn làm.

Văn Đế thích chơi, chọi gà đấu dế, đi săn đánh mã cầu, tinh thông mọi thú vui, đế sư Triệu Hằng Phủ khuyên bảo nhiều lần, trước mặt Văn Đế gật đầu đồng ý nhưng quay đi lại chứng nào tật nấy.

Cho dù là đánh mã cầu hay đi săn, đều ẩn chứa những nguy hiểm tiềm tàng, tục ngữ có câu thường đi ở bờ sông kiểu gì cũng bị ướt giày.

Ở sân mã cầu đột nhiên vang lên tiếng hô bất ngờ.

Văn Đế ngã khỏi ngựa!

Không ai nhìn thấy rõ tại sao Văn Đế bị ngã ngựa, một người con cháu thế gia ở phía sau đang đà phi đến, không kéo cương kịp, vó ngựa cứ vậy mà đạp thật mạnh lên cơ thể Văn Đế.

Mà con cháu thế gia cưỡi ngựa kia họ Phương, là đích trưởng tôn của Phương Thọ Đình.

Mọi người hốt hoảng vây quanh Văn Đế, hò hét gọi thái y, gọi thêm người, gọi gì cũng có, cực kỳ hỗn loạn.

Từ Mục Viễn là vệ úy, nhận được tin tức đầu tiên.

"Cái gì!?"

Cấm vệ canh giữ cửa cung hoảng loạn, "Thái y đến rồi, bệ hạ bất tỉnh ngay tại chỗ, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại."

Dù sao Từ Mục Viễn cũng là lão tướng lên chiến trường nhiều năm, nhanh chóng lấy bình tĩnh: "Ngươi thuật lại rõ ràng sự tình từ đầu đến đuôi cho ta nghe!"

Khi Từ Mục Viễn biết người dẫm lên Văn Đế là trưởng tôn của gia tộc họ Phương, lập tức biến sắc mặt.

"Mau sai người lặng lẽ đưa trưởng tôn của họ Phương đến đại doanh của cấm vệ quân ở ngoài kinh!" Điều Từ Mục Viễn nghĩ đến đầu tiên chính là bán cho Phương Thọ Đình một ân tình, không thể để trưởng tôn của họ Phương rơi vào trong tay họ Chu.

Chuyện này rất nghiêm trọng, bất kể Văn Đế có mệnh hệ gì hay không, đều phải đền tội.

"Còn nữa, phái binh kiểm soát toàn bộ cửa cung, đặc biệt là tẩm cung của bệ hạ, không cho phép bất kỳ ai đi vào, phi tần cũng không được!"

Lo liệu xong những việc này, Từ Mục Viễn chạy tới tẩm cung của Văn Đế.

Lúc này ở tẩm cung cũng đang hỗn loạn, miệng và mũi của Văn Đế đầy máu, vẫn đang xuất huyết liên tục, hiển nhiên là đã bị thương đến lục phủ ngũ tạng, thương thế cực kỳ nặng.

Từ Mục Viễn chinh chiến nhiều năm, từng nhìn thấy đủ các kiểu vết thương, giờ nhìn tình trạng của Văn Đế thế này, cõi lòng ông ta trở nên nặng trịch.

"Nhờ viện phán ra đây một lát." Từ Mục Viễn kéo viện phán của Thái Y viện vào một góc, thấp giọng hỏi: "Có còn cứu được bệ hạ không?"

Lâm viện phán của Thái Y viện run rẩy lau mồ hôi trên tay, lắp bắp trả lời: "Hạ quan thử, thử sờ bụng của bệ hạ, bên trong... bên trong nát bấy..."

Từ Mục Viễn hít sâu một hơi.

"Cũng, cũng chỉ... chỉ là chuyện một, hai ngày nữa thôi." Sắc mặt Lâm viện phán tái mét.

Từ Mục Viễn cầm lấy tay Lâm viện phán, "Ông có biết người cưỡi ngựa dẫm lên bệ hạ là ai không? Là đích trưởng tôn của đại tư mã!"

Viện phán khiếp sợ nhìn Từ Mục Viễn.

Từ Mục Viễn nghiêm túc nói: "Bản quan đã lặng lẽ đưa người ra khỏi cung, đại tư mã chỉ có một đứa cháu trai, ngày thường yêu quý như trân bảo, chuyện này chắc chắn đại tư mã sẽ không nhún nhường, bệ hạ băng hà đương nhiên phải lập tân đế, chuyện bệ hạ có hoàng trưởng tử ở bên ngoài ông cũng từng nghe nói rồi đúng không?"

Trong lòng viện phán sóng gió cuồn cuộn.


"Nếu chuyện thành, đại tư mã sẽ không quên ơn ông." Từ Mục Viễn lạnh lùng nói.

Đến nước này mà Lâm viện phán còn chưa rõ ý đồ của Từ Mục Viễn thì ông sống uổng phí mất bảy mươi năm rồi, Lâm viện phán dùng ống tay áo lau khô mồ hôi trên mặt, cung kính chắp tay: "Xin vệ úy chỉ bảo."

Từ Mục Viễn thầm thở phào, "Bắt những thái y kia câm miệng, không được lan truyền tình trạng của bệ hạ ra bên ngoài, sau đó lão phu sẽ tự nói cho ông biết cách giải thích với các quan lại khác như thế nào."

Nhờ có Từ Mục Viễn nắm trong tay cấm vệ quân, hiện giờ toàn bộ hoàng cung bị bịt kín như một cái hộp sắt, không kẻ nào được ra vào, ngay cả người của gia tộc họ Chu cũng không thể ra ngoài báo tin.

Nửa canh giờ sau, Phương Thọ Đình và Triệu Hằng Phủ vội vã chạy tới hoàng cung, sắc mặt nghiêm trọng.

Hai người gặp Từ Mục Viễn đang chờ sẵn ở ngoài tẩm cung, Phương Thọ Đình lập tức hành đại lễ với Từ Mục Viễn, "Đại ân của Từ vệ úy, lão phu không biết phải báo đáp thế nào."

Từ Mục Viễn vội đỡ lấy Phương Thọ Đình, "Đại tư mã quá lời, đại sự quan trọng, còn cần đại tư mã và đế sư mau chóng đưa ra quyết định."

Cháu đích tôn của mình cưỡi ngựa dẫm chết hoàng đế, cho dù không phải cố ý thì giờ khắc này trong lòng Phương Thọ Đình cũng cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, ông quay sang chắp tay với Triệu Hằng Phủ: "Xin đế sư đưa ra quyết định."

Hai mắt Triệu Hằng Phủ đỏ bừng, việc đã đến nước này rồi, cho dù là truy cứu trách nhiệm của trưởng tôn họ Phương hay điều tra đội thị vệ thì cũng không thể cứu được mạng của Văn Đế.

Quan trọng nhất chính là hoàng trưởng tử đang được nuôi ở ngoài cung.

Triệu Hằng Phủ ngửa mặt lên trời thở dài, nhịn xuống bi thống, "Viết chiếu thư truyền ngôi, nghênh đón hoàng trưởng tử vào cung."

"Quả thực nên làm vậy." Từ Mục Viễn gật đầu.

Phương Thọ Đình nhắm mắt, siết chặt nắm tay, kiên quyết bổ sung thêm: "Chưa đủ ổn thỏa, lão phu lập tức dẫn hai vạn tinh binh vào kinh khống chế cục diện, sau khi mọi chuyện xong xuôi lão phu sẽ cởi giáp về quê, chức vụ đại tư mã sẽ do Từ vệ úy tiếp nhận."

Từ Mục Viễn và Triệu Hằng Phủ nhất thời kinh hãi: "Đại tư mã, vì sao!?"

Phương Thọ Đình đau khổ nói: "Ngô tôn ngộ sát bệ hạ, xin hãy để lão phu chịu tội thay, nếu không mấy chục năm sau lão phu chẳng còn mặt mũi gặp tiên đế."

Triệu Hằng Phủ thở dài, lòng đau như dao cắt.

Bàn bạc xong, Phương Thọ Đình xuất cung điều binh, Từ Mục Viễn phái người đến phủ đế sư đón hoàng trưởng tử, còn Triệu Hằng Phủ và Từ Mục Viễn cùng vào trong gặp Văn Đế.

Hai người vừa bước qua bậc cửa thì đụng phải Lâm viện phán đang chạy ra.

"Có chuyện gì thì mau nói đi, sợ là bệ hạ sắp không kiên trì nổi nữa rồi!" Giọng của Lâm viện phán run rẩy.

Triệu Hằng Phủ kinh hãi, lập tức chạy vào tẩm cung: "Bệ hạ!"

Văn Đế nằm trên long sàng, hai mắt trợn to vô hồn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mỗi khắc trôi qua như bị rút hết sức lực, buổi lâm triều ban sáng vẫn còn khỏe mạnh, hiện tại lại đang đi đến điểm cuối của sinh mệnh rồi.

"Bệ hạ!" Triệu Hằng Phủ nắm lấy tay Văn Đế khóc rống, "Lão thần đã phái người đi đón hoàng trưởng tử, bệ hạ nhất định phải kiên trì!"

Lúc này Văn Đế không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, miệng há to, liên tục ọc ra máu.

Từ Mục Viễn cố kìm nước mắt, xoay mình lao ra khỏi tẩm cung, "Vài người theo ta!"

Mấy cấm vệ gần đó lập tức đuổi theo.

Từ Mục Viễn phá cửa xông vào Ngự Thư phòng, thái giám chưởng quản ngọc tỷ hoảng sợ, thái giám đó là người của gia tộc họ Chu, Từ Mục Viễn nhìn gã như đang nhìn một cái xác.

"Kéo ra ngoài, nhớ xử lý thật sạch sẽ!"

Cấm vệ lặng lẽ kéo thái giám ra khỏi Ngự Thư phòng.

Từ Mục Viễn mở hộp gấm ra xem, xác định đây là ngọc tỷ truyền đời, ông vội vàng ôm ngọc tỷ đi ra cửa.


Lúc này lại có cấm vệ chạy tới báo: "Vệ úy! Hoàng hậu dẫn theo cung nhân, đang làm loạn ở cửa hậu cung, bọn tiểu nhân không ngăn được lâu."

Từ Mục Viễn gằn giọng: "Giết hết toàn bộ cung nhân làm loạn, giam hoàng hậu và các phi tần vào cung, không được cho ra ngoài!"

Cùng lúc đó, Chu Thiền cũng nhận được tin tức cấm quân của hoàng cung có động tĩnh lạ, hơn nữa sao con cháu thế gia tiến cung đánh mã cầu mãi chưa thấy đi về? Trời sắp tối đến nơi rồi.

Chu Thiền càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, lão lập tức thay sang quan phục để vào cung, đúng lúc này ở ngoài phủ có tiếng ồn ào, Chu Thiền lao ra, nhìn thấy cấm vệ quân đang di chuyển về phía hoàng cung.

"Người đâu? Mau chuẩn bị ngựa! Lão phu muốn vào cung!" Chu Thiền luống cuống, trong cung nhất định là đã xảy ra chuyện rồi!

Từ Mục Viễn cầm ngọc tỷ trở lại tẩm cung của Văn Đế, Triệu Hằng Phủ vẫn đang suy sụp quỳ gối bên giường.

Từ Mục Viễn thấy thế sốt ruột thúc giục: "Đế sư! Giờ không phải lúc đau lòng, mau viết chiếu thư truyền ngôi thay bệ hạ đi!"

Triệu Hằng Phủ loạng choạng đứng dậy, Từ Mục Viễn tiến đến xem xét, ông ta chỉ rời đi có một lúc mà tình trạng của Văn Đế càng tồi tệ hơn, thậm chí trông còn giống như đã chết rồi.

"Viện phán! Ta không quan tâm ông dùng cách gì, phải làm cho bệ hạ kiên trì được đến sáng mai!" Từ Mục Viễn hô to.

Lâm viện phán và các thái y tụ lại, loay hoay châm cứu đút thuốc.

"Trước tiên phải viết xong chiếu thư truyền ngôi đã." Từ Mục Viễn nắm lấy tay Triệu Hằng Phủ.

Triệu Hằng Phủ gật đầu: "Là lão phu thất lễ." Ông không dám phân tâm nữa, cấm vệ cầm một cuộn giấy thánh chỉ trống tới, Triệu Hằng Phủ chấm bút vào nghiên mực.

"Cần phải ghi rõ đại thần giám quốc là ai." Từ Mục Viễn sợ ông quên mất, cẩn thận nhắc thêm.

Đúng lúc này Triệu Cát Chương bế hoàng trưởng tử chạy vào tẩm cung, Triệu Hằng Phủ đang viết tới đoạn ai sẽ là người đảm đương trách nhiệm giám quốc, ông hơi dừng bút.

"Phụ hoàng!" Hoàng trưởng tử quỳ xuống bên mép long sàng, ôm lấy Văn Đế khóc lớn.

Có lẽ là do phụ tử liên tâm, Văn Đế vẫn luôn nằm im lìm đột nhiên cử động ngón tay.

"Bệ hạ tỉnh rồi!" Lâm viện phán kêu lên.

Triệu Hằng Phủ lập tức bỏ bút chạy qua chỗ Văn Đế.

Văn Đế há miệng, muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.

Triệu Hằng Phủ quỳ xuống thật mạnh, "Xin bệ hạ yên tâm, lão thần dù phải liều cả cái mạng già này cũng sẽ lập đại hoàng tử đăng cơ!"

Văn Đế nhắm mắt lại.

"Tranh thủ lúc bệ hạ tỉnh, cho bệ hạ xác nhận chiếu thư đi!" Từ Mục Viễn gấp đến độ dậm chân.

Nhưng chiếu thư truyền ngôi vẫn chưa viết xong.

Triệu Cát Chương bước tới cầm bút lên viết tiếp, nhìn thấy bốn chữ đại thần giám quốc, Triệu Cát Chương nén xuống cảm xúc trong lòng, ngòi bút tung bay viết một hàng thật dài.

Lệnh cho đế sư Triệu Hằng Phủ làm đại tư đồ, cùng đại thừa tướng và đại tư mã cùng nhau giám quốc.

Triệu Cát Chương trăm triệu lần không muốn ghi tên Chu Thiền cùng giám quốc nhưng ông hiểu rõ điều quan trọng nhất là làm sao để hoàng trưởng tử thuận lợi kế vị chứ không phải là tranh đấu với gia tộc họ Chu ngay tại thời khắc mấu chốt này.

Triệu Cát Chương đặt bút xuống, Từ Mục Viễn lập tức lấy ngọc tỷ ra, đóng dấu lên chiếu thư.

Từ Mục Viễn cảm thấy nhẹ nhõm nhưng Triệu Cát Chương vẫn cau mày như cũ, "Vẫn chưa đủ."

Triệu Cát Chương cầm lấy chiếu thư, quỳ xuống bên long sàng của Văn Đế.

"Bệ hạ, vi thần đắc tội." Triệu Cát Chương cầm lấy bàn tay dính đầy máu của Văn Đế, ịn thêm dấu ngón cái lên chiếu thư.

Xong xuôi, Triệu Cát Chương cuộn chiếu thư truyền ngôi lại, cất vào trong áo.

Mà lúc này hơi thở của Văn Đế đang vô cùng mong manh.

Triệu Hằng Phủ quỳ gối đỡ hoàng trưởng tử đứng dậy hành lễ từ biệt với Văn Đế, cảnh tượng này thật khiến lòng người thổn thức, năm nay Văn Đế mới hai mươi bảy tuổi.

Màn đêm buông xuống, Chu Thiền dẫn theo văn võ bá quan đại náo trước cửa cung, một số cấm vệ tiết lộ chuyện xảy ra trong cung sau khi nhận được lệnh của quan trên.

Nghe tin Văn Đế bị thương nặng do ngã ngựa, Chu Thiền chỉ cảm thấy như vừa bị sét đánh trúng đầu, choáng váng ngã ngửa ra.


"Đại thừa tướng!"

Chu Thiền hít vào thở ra mấy hơi thật sâu mới hồi phục tinh thần.

Đúng lúc này cửa cung vẫn luôn đóng chặt đột nhiên mở ra, Từ Mục Viễn mặc áo giáp xuất hiện: "Các đại thần xếp hàng đi, theo bản quan vào cung gặp mặt bệ hạ lần cuối."

Trong số các đại thần có con cháu của họ Chu phẫn nộ vọt đến muốn chất vấn Từ Mục Viễn, lập tức bị cấm vệ quân ngăn lại.

"Ai dám làm loạn!?" Từ Mục Viễn lạnh lùng nói.

Cấm vệ quân rút đao, đám người kia sợ tới mức rụt đầu về.

Chu Thiền được con trai đỡ đi đầu tiên, ai cũng nhìn ra đại thừa tướng lúc này không còn khí thế như ngày xưa nữa, trong lòng lão chỉ có một suy nghĩ, lão không thể mất Văn Đế, Văn Đế không thể cứ vậy mà đi.

Lão không dám tưởng tượng, nếu như để nhị hoàng tử của tiên đế đăng cơ thì gia tộc họ Chu sẽ đi đến kết cục gì.

Quan tam phẩm trở lên được vào trong tẩm cung, quan tứ phẩm trở xuống chỉ có thể quỳ gối ở bên ngoài.

Văn Đế không còn bị hộc máu nữa, nằm yên lặng trông như đang ngủ, có điều sắc mặt màu xanh trắng kia khiến người đối diện nhìn thấy liền biết, gã đàn ông trẻ tuổi đang nằm trên giường vô phương cứu chữa rồi.

"Bệ hạ!!" Chư vị đại thần gào khóc.

Chu Thiền chạy mấy bước tới bên long sàng, lão nắm lấy tay Văn Đế, bàn tay lạnh ngắt như khối băng.

"Không thể! Bệ hạ! Người không thể cứ vậy mà đi!" Đầu óc Chu Thiền trống rỗng, lẩm bẩm tự nói.

"Đại thừa tướng, lão thần phải tuyên đọc chiếu thư truyền ngôi, mời ông lui ra sau một bước." Triệu Hằng Phủ đứng ở bên giường nói.

Văn Đế không có con trai, không biết muốn truyền ngôi vị này cho ai? Nào ngờ trong chiếu thư lại nói muốn truyền ngôi cho hoàng trưởng tử Ngô Thiên Thụy, các đại thần hoang mang quay qua quay lại nhìn nhau.

Triệu Cát Chương dắt một đứa bé đi ra, cao giọng nói: "Đây chính là hoàng trưởng tử mà bệ hạ nuôi ở phủ đế sư, khi bệ hạ làm đốc quân ở Bắc Cương đã sinh hạ cùng với Tào trắc phi."

Các đại thần bàn luận sôi nổi.

Từ Mục Viễn tiến lên một bước, nói: "Đại thừa tướng, lúc hoàng trưởng tử sinh ra đại thừa tướng cũng có mặt ở đó, đúng thế hay không?"

Chu Thiền vừa kinh ngạc vừa tức giận, lão nhìn đứa bé kia, diện mạo quả nhiên có tám phần tương tự Văn Đế, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Văn Đế đưa hoàng trưởng tử về cung khi nào mà lão hoàn toàn không hề hay biết? Chẳng nhẽ năm đó Tào mỹ nhân và hoàng trưởng tử mất tích là vở kịch mà Văn Đế dựng lên?

Tuy nhiên Chu Thiền cũng nguôi giận tức thì, bởi vì lão hiểu rõ, thừa nhận thân phận của hoàng trưởng tử để hoàng trưởng tử kế vị có lợi với mình hơn để hoàng tử của tiên đế kế vị.

Trong chiếu thư truyền ngôi có ghi Chu Thiền là một trong số các đại thần giám quốc, mặc kệ cân nhắc từ góc độ nào, Chu Thiền đều không có sự lựa chọn nào khác.

"Đúng vậy."

Từ Mục Viễn nói tiếp: "Các đại thần ra bên ngoài chờ đi, thời gian cuối cùng hãy để bệ hạ gặp thê nhi của mình."

Ngay sau đó cấm vệ dẫn hoàng hậu và ba vị công chúa đi vào, có cả Tào mỹ nhân là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử, các nữ nhân cùng con mình hành lễ từ biệt Văn Đế, khóc đứt ruột đứt gan.

Rạng sáng, trong cung vang lên tiếng chuông tang, cả kinh thành chấn động.

Cuối thu năm Tuyên Hóa thứ hai, Văn Đế đột ngột băng hà.

Năm ấy hoàng trưởng tử sáu tuổi kế vị, có đại thừa tướng, đại tư đồ và đại tư mã cùng nhau giám quốc cho đến khi ấu đế thành niên.

Tin quốc tang dùng hết tốc lực truyền đến khắp các địa phương trong vòng tám trăm dặm.

Khi Lưu Trạm nhận được tin tức, nhất thời hắn còn tưởng mình nghe lầm, tên hoàng đế bất tài và đoản mệnh đó không ngờ lại chôn vùi bản thân trong một trận mã cầu, thật khiến lòng người cảm thương và thổn thức.

Yên lặng hồi lâu, Lưu Trạm không miêu tả nổi cảm giác của mình lúc này là gì, cuối cùng chỉ có thể thở dài thườn thượt.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Đế đột ngột băng hà, ấu đế kế vị, mở ra phó bản mới, gia tộc họ Chu cũng nên đi đến hồi kết thôi.

[Hết chương 93]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận