Là một trong những thành phố được đón nhiều ánh nắng nhất, thành phố H hôm nay vẫn quang đãng như thường lệ.
Kiều Nhụy Kỳ cố ý chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Ánh nắng xuyên qua lớp rèm trắng mỏng manh, ôm trọn lấy không gian xung quanh cô.
Trên chiếc bàn tròn thấp đặt một tách cà phê và hai miếng bánh ngọt tinh xảo. Kiều Nhụy Kỳ đưa tay ra, chiếc vòng trên cổ tay cô lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhấp một ngụm cà phê, nhìn dòng tin nhắn mới hiện lên trên màn hình.
Anh họ cả của Rich: @Kiều Rich, đã đến sân bay chưa?
Anh họ thứ hai của Rich: Hả? Rich đi gặp Lương Khâm Việt thật à? Không phải chứ, cho dù nhà họ Kiều chúng ta có gặp phải khó khăn gì đi nữa, thì cũng không đến lượt Rich phải đi kết hôn để giải quyết đâu nhỉ??
Em họ lớn của Rich: Đúng đấy! Ba ông anh trai đều chưa kết hôn này, chọn bừa một người đi liên hôn là được!
Anh họ thứ ba của Rich: Ừ. Kể cả anh trai không được thì hai đứa em trai cũng được.
Em họ thứ hai của Rich: Các anh ơi, em vẫn còn là học sinh mà.
Mẹ Rich: [cười ra nước mắt] Lần này đến thành phố A là ý tưởng của Rich đấy. Mọi người đều không ngờ con bé lại chủ động như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Em họ lớn của Rich: ? Tên Lương Khâm Việt có lai lịch cỡ nào vậy??
Anh họ thứ hai của Rich: @Anh họ cả của Rich. Em muốn tất cả thông tin về tên Lương Khâm Việt này trong ba phút.
Số lượng tin nhắn trong nhóm “Rich family” liên tục tăng lên. Nhân viên làm thủ tục dưới mặt đất của hãng hàng tiến đến bên cạnh Kiều Nhụy Kỳ, cúi người nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cô Kiều, xin lỗi vì đã làm phiền. Chuyến bay của cô đã sẵn sàng cất cánh rồi ạ.”
“Vâng.” Kiều Nhụy Kỳ cất điện thoại, đứng dậy khỏi sô pha, đi theo đối phương ra ngoài.
Sau khi ngồi xuống ghế trên máy bay, cô nhắn tin vào nhóm: “Đã lên máy bay.”
Có một người bước đến bên cạnh Kiều Nhụy Kỳ. Cô cầm điện thoại nhìn lên, là một chàng thanh niên mặc vest.
Bắt gặp ánh mắt của cô, chàng trai sững sờ một lúc, sau đó nở nụ cười thân thiện với cô: “Xin chào.”
“Xin chào.” Kiều Nhụy Kỳ trả lời ngắn gọn, sau đó lại cúi đầu nhìn vào điện thoại.
“Tôi họ Ngô, đến thành phố A công tác.” Người đàn ông ngồi xuống ghế, chủ động bắt chuyện với cô: “Em đến thành phố A du lịch à?”
“Đi tìm một người bạn.”
“Ồ, ra là vậy.” Anh Ngô vừa đáp, vừa cố tìm kiếm chủ đề khác.
Vì tính chất công việc, anh ta thường xuyên bay khắp cả nước nhưng chưa bao giờ gặp được “người đẹp”. Không ngờ hôm nay vừa lên máy bay đã gặp ngay một cô gái xinh đẹp như một sao nữ ngồi ngay bên cạnh.
Nghĩ đến đây, anh Ngô lại liếc nhìn Kiều Nhụy Kỳ thêm mấy lần.
Trông mặt mũi cô quen quen, chẳng lẽ cô là sao nữ thật ư?
“Xin chào anh Ngô.” Tiếp viên hàng không bước tới và hỏi một lát nữa anh ta muốn dùng món gì. Sau khi anh Ngô gọi món xong, tiếp viên quay sang hỏi Kiều Nhụy Kỳ câu tương tự.
Khi nghe thấy cô tiếp viên gọi “cô Kiều”, anh ta dường như nhớ ra điều gì đó nên lấy điện thoại ra tra thử.
Đợi tiếp viên rời đi, anh ta ngạc nhiên nhìn Kiều Nhụy Kỳ: “Cô Kiều, em là họa sĩ đúng không? Nghe nói bức tranh mới nhất của em đã được bán với giá ngất ngưởng là hai mươi triệu tệ.”
Chuyện này vừa mới lên hot search vào tuần trước.
Thường thì giá cả của các tác phẩm hội họa sẽ tăng vọt sau khi họa sĩ qua đời. Ở tuổi của Kiều Nhụy Kỳ mà có một tác phẩm được bán với giá hai mươi triệu tệ, quả thực là một mức giá trên trời.
Trong số các nghệ sĩ trẻ cùng thế hệ với cô, kỷ lục cao nhất cũng là tám triệu tệ.
Trong buổi đấu giá ngày hôm đó, Kiều Nhụy Kỳ có tổng cộng ba tác phẩm được đem ra đấu giá, tổng giá trị giao dịch đã vượt quá con số bốn mươi triệu tệ. Điều này đã tạo nên một cơn sốt trong giới nghệ thuật.
Tuy nhiên, giới này vốn dĩ khá nhỏ, lý do khiến cô trở lên hot search là bởi trước đó, Kiều Nhụy Kỳ đã từng nổi tiếng nhờ một lần livestream vẽ tranh.
Lần đó, Kiều Nhụy Kỳ mở livestream chỉ vì nhất thời nổi hứng. Cô chỉ quay mỗi đôi tay mà đã thu hút vô số người vào xem.
Cư dân mạng nhanh chóng tìm ra thông tin của cô. Đồng thời, những bức ảnh cô tham dự triển lãm nghệ thuật ở nước ngoài cũng được đăng tải. Ngay lập tức, cô lao vọt lên top tìm kiếm.
Từ sau lần đó, Kiều Nhụy Kỳ không còn livestream thêm một lần nào nữa, tuy nhiên đã nhiều bên truyền thông để mắt đến cô. Ngay khi cuộc đấu giá kết thúc, kỷ lục giao dịch mà cô lập được đã được đăng khắp mọi nơi.
“Nghe nói buổi đấu giá đêm đó rất khốc liệt, hình như ba bức tranh cuối cùng của em đều được một nhà sưu tầm mua lại?”Anh Ngô vốn chỉ muốn tìm chủ đề để nói chuyện với Kiều Nhụy Kỳ, nhưng bây giờ anh ta lại thực sự có hứng thú với cuộc đấu giá một tuần trước: “Em có biết ai đã mua bức tranh của em không?”
Kiều Nhụy Kỳ lắc đầu: “Người mua không đích thân tới đó, chỉ có người đại diện xuất hiện.”
Bản thân Kiều Nhụy Kỳ cũng có chút tò mò về người mua bí ẩn này. Trong buổi đấu giá đó, cuốn sổ tay vẽ tranh của cô đã là tâm điểm chú ý ngay từ đầu. Vừa bắt đầu phiên đấu giá đã cạnh tranh vô cùng khốc liệt, giá tăng vọt lên mười một triệu tệ. Tới cuối cùng, người tham gia đấu giá số 32 đã bất ngờ đưa ra mức giá hai mươi triệu tệ, từ đó giành mua được cuốn sổ tay.
Cô tưởng số 32 sau khi mua được bức tranh này sẽ dừng tay. Không ngờ, người đó lại mua hết cả ba bức tranh của cô.
Anh Ngô còn muốn nói gì đó nhưng bị tiếp viên hàng không đang làm công tác kiểm tra trước khi cất cánh cắt ngang. Trước khi Kiều Nhụy Kỳ cất điện thoại, cô đã gửi một tin nhắn khác trong nhóm: “Sắp cất cánh rồi, không nói chuyện nữa.”
Anh họ thứ hai của Rich: Chờ đã, chờ đã, đến đó rồi có ai đón em không?
Kiều Rich: Có, Lương Khâm Việt biết thông tin chuyến bay. Anh ấy sẽ đến bay đón em.
Lúc này, Lương Khâm Việt đang chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật tại quán karaoke Đế Hào.
Hai ngày trước, anh ta vừa quen một cô nàng hot girl, ngoại hình rất hợp ý. Vừa hay hôm nay là sinh nhật của đối phương, Lương Khâm Việt đặc biệt bao nguyên một phòng tiệc lớn nhất ở Đế Hào để tổ chức sinh nhật cho cô ta.
Tiêu Đạc đeo găng tay da màu đen, khoanh tay, dựa vào cửa và lặng lẽ nhìn Lương Khâm Việt chỉ đạo những người phục vụ bày biện phòng tiệc.
Một lúc sau, anh hơi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Cậu định khi nào ra sân bay?”
Lương Khâm Việt khựng lại một lát, nói với vẻ có chút thiếu kiên nhẫn: “Thực sự không hiểu nổi, Kiều Nhụy Kỳ lớn đùng như vậy, hạ cánh xong còn cần người đến đón à? Chẳng lẽ em ấy còn đi lạc được sao?”
Tiêu Đạc không trả lời. Lương Khâm Việt cứ hễ nghĩ đến việc đón Kiều Nhụy Kỳ là nhiệm vụ ba giao cho mình lại càng khó chịu.
“Này, hay là anh đi đón em ấy giúp tôi đi?” Lương Khâm Việt đột nhiên nảy ra ý tưởng, nhìn vị cứu tinh tên Tiêu Đạc đứng trước mặt mình.
Tiêu Đạc nhìn thẳng vào anh ta, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào: “Tôi à?”
“Đúng rồi. Anh nhìn coi, mấy người phục vụ này vụng về quá. Tôi phải ở đây giám sát họ mới được.”
Tiêu Đạc suy nghĩ một lát: “Cô Kiều cố ý đến đây để gặp cậu, e rằng tôi đi không ổn lắm.”
“Có gì không ổn, anh là người anh em thân nhất của tôi mà!” Nghĩ đến việc đã giải quyết được chuyện phiền phức này, Lương Khâm Việt cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: “Giúp anh em chút đi mà.”
Tiêu Đạc lại suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Thôi được.”
Anh đứng thẳng dậy, cầm áo khoác bước ra ngoài. Lương Khâm Việt sững sờ, sau đó mới gọi anh lại: “Anh đi luôn à?”
“Ừ, lát nữa sẽ tắc đường.”
“Ồ… Vậy tôi gửi số hiệu chuyến bay của em ấy cho anh!”
Tiêu Đạc quay lưng, vừa bước ra khỏi phòng riêng vừa “ừ” một tiếng để đáp lại.
Xe của anh đang đỗ ở bãi đỗ xe chuyên dụng bên ngoài Đế Hào. Khi lấy xe, vừa hay có người xuống xe ngay cạnh anh. Nhìn thấy chiếc siêu xe của anh, người đàn ông sành điệu, trên người đầy hàng hiệu không khỏi huýt sáo: “Người anh em, con xe này của anh ngầu quá. Là mẫu mới nhất à?”
Tiêu Đạc không thèm nhìn anh ta lấy một cái, cứ thế lên xe lái đi.
Nhìn chiếc siêu xe lướt qua trước mắt mình, người đàn ông sành điệu kia tức giận đến mức cười khẩy: “Hừ, đã đến Đế Hào chơi rồi còn giả vờ cái gì?”
Tiêu Đạc không lái xe thẳng ra sân bay mà lại về nhà trước. Sau khi tắm rửa thay quần áo, anh cầm chìa khóa trên bàn đi vào gara.
Anh không lái chiếc siêu xe vừa rồi nữa mà chuyển sang một chiếc SUV cho thận trọng và kín đáo.
Máy bay của Kiều Nhụy Kỳ đáp xuống sân bay quốc tế thành phố A đúng giờ.
Nhiệt độ ở thành phố A thấp hơn thành phố H. Sau khi rời khỏi khoang máy bay, Kiều Nhụy Kỳ khoác một chiếc áo blazer bên ngoài chiếc váy trắng.
Anh Ngô kéo hành lý đi theo cô. Vừa rồi trên máy bay, Kiều Nhụy Kỳ vẫn luôn đeo tai nghe xem phim, thế nên anh ta không có cơ hội nói chuyện với cô.
Mặc dù cảm giác được đối phương đang từ chối khéo, nhưng một cô gái vừa xinh đẹp, vừa trẻ tuổi, vừa giàu có thế này khó theo đuổi mới là điều bình thường.
Anh Ngô vẫn chưa bỏ cuộc. Anh ta nghĩ nếu lát nữa không có ai đến đón cô thì anh ta có thể thuận theo tình thế này đưa cô vào thành phố.
Nếu xin được cả phương thức liên lạc thì càng tốt.
Có rất nhiều người đang đứng cổng ra của sân bay, ánh mắt của Kiều Nhụy Kỳ quét qua một lượt, sau đó liền dừng lại trên một bóng người cao lớn.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi với vóc dáng tuyệt đỉnh. Bộ âu phục trên người anh từ chất liệu cho đến đường may đều rất tinh xảo. Thậm chí cả phụ kiện mà anh phối cùng cũng được lựa chọn cẩn thận.
Vì khí chất quá đỗi nổi bật nên xung quanh có không ít người đang lén nhìn anh. Nhưng anh chỉ bình thản đứng đó, dường như không hề hay biết đến những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Mãi đến khi Kiều Nhụy Kỳ nhìn sang, anh mới có chút phản ứng.
Kiều Nhụy Kỳ không biết anh, cô chỉ nhìn anh vì… Vẻ đẹp của anh nổi bật quá mức mà thôi.
Nhưng khi thấy đôi chân dài của anh bước về phía mình, Kiều Nhụy Kỳ lập tức hốt hoảng.
Cô cố tỏ ra bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, giả vờ đang tìm kiếm ai đó trong đám đông. Còn Tiêu Đạc đã đi thẳng đến trước mặt cô rồi dừng lại.
Kiều Nhụy Kỳ: “…”
Không phải chứ, cô chỉ liếc nhìn anh một cái thôi mà. Đâu đến mức phải làm căng thế này chứ?
Cô buộc phải nhìn người trước mặt, cố tình diễn vẻ hai phần ngạc nhiên, ba phần bối rối.
“Xin chào, cô Kiều.” Đối phương lên tiếng, giọng nói trầm ấm và ngọt ngào như tiếng vĩ cầm.
Lúc này Kiều Nhụy Kỳ thực sự có hai phần ngạc nhiên, ba phần bối rối rồi: “Anh là?”
“Tiêu Đạc.” Tiêu Đạc giải thích ngắn gọn lý do đến đây: “Tới đón em.”
Lông mày Kiều Nhụy Kỳ giật giật, cô không hiểu lắm tại sao anh lại tới đón mình: “Lương Khâm Nguyệt đâu?”
“Cậu ta có việc phải làm, không thể đi được.” Tiêu Đạc cũng không giải thích quá nhiều, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào anh Ngô đang đứng cạnh Kiều Nhụy Kỳ: “Vị này là bạn của em à?”
Giọng điệu rất bình thường, nhưng khi lọt vào tai anh Ngô lại vô cớ lại cảm thấy ớn lạnh: “Không, không, chúng tôi gặp nhau trên máy bay.”
“Ồ.” Tiêu Đạc chậm rãi đáp lại và lịch sự hỏi: “Có cần tôi chở anh đi một đoạn không?”
“Không cần, không cần, tôi có xe.” Anh Ngô liên tục xua tay, vội vàng tạm biệt Kiều Nhụy Kỳ, rồi nhanh chóng kéo hành lý rời đi.
Tiêu Đạc rời mắt khỏi anh ta, lại nhìn Kiều Nhụy Kỳ một lần nữa: “Xe của tôi đang ở bãi đỗ xe, đi hướng này.”
Anh vừa nói vừa xoay người. Kiều Nhụy Kỳ cầm tay kéo vali, đứng yên tại chỗ.
Động tác của Tiêu Đạc cũng dừng lại theo. Anh không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt hỏi cô.
“Anh thực sự là bạn của Lương Khâm Việt sao?” Cũng không thể trách Kiều Nhụy Kỳ đa nghi. Dù sao thì Kiều Nhụy Kỳ cũng là cô gái lên top tìm kiếm hai lần rồi đấy. Vừa rồi anh Ngô còn nhận ra cô.
Lỡ như anh chàng đẹp trai này cũng nhận ra cô, cố tình lừa cô đi cùng thì sao?
Trước lời chất vấn của cô, sắc mặt Tiêu Đạc không mấy thay đổi, chỉ có khóe miệng là cong lên tạo thành một nụ cười hiếm thấy: “Khá là cảnh giác đấy, em có thể tự mình hỏi Lương Khâm Việt.”
Kiều Nhụy Kỳ có số điện thoại của Lương Khâm Việt. Sau một hồi đắn đo. cô quyết định lấy điện thoại ra, lần đầu tiên gọi cho số điện thoại này.
Tiếng chuông reo từng hồi một bên tai, âm thanh kéo dài cố ý như làm thời gian chờ đợi dài thêm.
Tiêu Đạc đứng tại chỗ nhìn cô. Dường như anh rất kiên nhẫn, không hề có ý thúc giục cô. Kiều Nhụy Kỳ cầm điện thoại, ngước mắt nhìn anh, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.
“Ai đấy?”
Giọng nam đột ngột vang lên khiến Kiều Nhụy Kỳ sửng sốt trong chốc lát. Đợi mãi không thấy câu trả lời, giọng người kia đã bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn: “Nói đi chứ.”
Kiều Nhụy Kỳ tập trung lại, trả lời anh ta: “Tôi là Kiều Nhụy Kỳ.”
Lần này đến lượt Lương Khâm Việt sửng sốt. Khi anh ta nói tiếp, giọng nói rõ ràng có chút ngượng ngùng: “À, em xuống máy bay rồi à? Tôi nhờ bạn tới đón em, anh ấy vẫn chưa đến à?”
Kiều Nhụy Kỳ vô thức nhìn Tiêu Đạc, hỏi người ở đầu bên kia điện thoại: “Bạn của anh tên gì?”
“Tiêu Đạc, trông vô cùng đẹp trai. Em nhìn qua là có thể nhận ra ngay.”
“… Ồ, anh ấy đã đến rồi.”
“Vậy thì tốt.” Nói đến đây, Lương Khâm Việt khựng lại một lát, như thể đang suy tính nên làm gì với cô: “Hay là em đến Đế Hào đi, tối nay chúng tôi tổ chức party ở đây. Em tới chơi cùng chúng tôi.”
‘Được.”
Tiêu Đạc nhìn thấy Kiều Nhụy Kỳ cúp điện thoại, liền hỏi cô: “Thế nào? Có cần tôi lấy giấy tờ tùy thân ra cho em xem không?”
“… Không cần nữa.” Kiều Nhụy Kỳ cất điện thoại, ngượng ngùng cười với anh: “Lương Khâm Việt bảo chúng ta đến Đế Hào.”
“Ừ.” Tiêu Đạc không hề ngạc nhiên. Anh nghiêng người nói với Kiều Nhụy Kỳ: “Đi thôi.”