Ngụy Chiêu chỉ giúp tìm người, sau đó cung cấp manh mối cho cảnh sát. Sao mà anh ta có thể tưởng tượng được giới nghệ thuật của họ cũng cãi nhau tới như vậy!
“Trước tiên kéo độ hot xuống đi, đừng để ảnh hưởng đến triển lãm cá nhân sau này của em ấy.” Tiêu Đạc nhanh chóng xem qua bình luận trên mạng rồi trả lại điện thoại cho Ngụy Chiêu.
Kiều Nhụy Kỳ vẫn đang ngồi ở chợ đêm ăn thịt nướng. Tiểu Uông nhìn thấy cô uống liền ba lon bia, bất an khuyên nhủ: “Cô Rich, uống ít thôi, rượu có hại cho não.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Nhụy Kỳ thờ ơ xua tay: “Không sao đâu, thịt nướng có thể gây ung thư mà.”
Tiểu Uông: “...”
Cảm ơn cô nhé.
“Nơi này cách thành phố rất xa, cô uống say như thế, ban đêm về không an toàn.”
“Yên tâm đi, tôi biết rõ tửu lượng của tôi, không say nổi đâu.” Kiều Nhụy Kỳ rất tự tin vào bản thân, tuy rằng cô không phải là kiểu người uống ngàn ly không say, nhưng chút rượu thế này không thể làm gì được cô.
Tiểu Uông thấy không thuyết phục được cô, đành phải để cô uống tiếp, cùng lắm thì cô ấy sẽ đưa cô về khách sạn.
Điện thoại di động bên cạnh rung lên, Kiều Nhụy Kỳ đặt óc nướng trong tay xuống, nhấc máy: “Alo?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là tôi, Tiêu Đạc .”
Giọng nói của Tiêu Đạc phát ra từ ống nghe khiến Kiều Nhụy Kỳ tỉnh táo lại. Cô cố ý để điện thoại ra xa nhìn xem, quả nhiên là cuộc gọi Wechat của Tiêu Đạc: “Ồ, anh Tiêu, muộn thế này, anh gọi có chuyện gì không?”
Tiêu Đạc vừa lái xe vừa hỏi cô: “Em còn ở chợ đêm cửa Bắc không?”
Kiều Nhụy Kỳ trước đó có đăng ảnh chụp chợ đêm trên vòng bạn bè. Tiêu Đạc đã nhìn thấy và đang lái xe về phía chợ đêm cửa Bắc.
Kiều Nhụy Kỳ gật đầu: “Tôi đang ở đó đây, tôi đã gọi rất nhiều món thịt nướng. Món này ăn rất ngon, lần sau tôi mời anh ăn.”
Tiêu Đạc nhìn đồng hồ, nói với cô: “Tôi tới ngay, em ở đó đợi tôi.”
“Bây giờ? Cũng được. Anh ăn gì, để tôi gọi cho.”
“Tôi ăn rồi, em thích ăn gì cứ gọi.”
“Hả?” Kiều Nhụy Kỳ không hiểu, anh không muốn ăn vậy sao phải đi xa như thế?
Sau khi cúp điện thoại, cô gọi thêm vài món. Tuy Tiêu Đạc ăn rồi, nhưng thịt nướng không phải là bữa ăn chính mà là bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm.
Khi Tiêu Đạc đến, Kiều Nhụy Kỳ đã mở thêm hai lon bia. Tiểu Uông nhìn bóng dáng cao lớn của Tiêu Đạc xuất hiện trong cửa hàng như thể đã nhìn thấy một vị cứu tinh: “Anh Tiêu, cuối cùng anh cũng đến. Anh bảo cô Rich uống ít hơn đi, tôi không ngăn lại được.”
Kiều Nhụy Kỳ cũng ngước mắt nhìn về phía cửa, trên tay vẫn cầm lon bia chưa uống hết, má đỏ ửng vì say: “Tiêu Đạc, anh đến rồi, nhanh ngồi xuống đi. Tôi gọi thêm nhiều đồ ăn lắm.”
Tiêu Đạc đang mặc bộ vest đắt tiền mà vừa nãy gặp khách hàng. Nếu anh xuất hiện với bộ dạng này trong một khách sạn năm sao thì không có gì lạ, nhưng ở trong một nhà hàng đồ nướng ở chợ đêm này lại thu hút sự chú ý của nhiều người.
Tiểu Uông cũng cảm thấy anh không thích hợp khi ở đây, cũng nghĩ tới việc bỏ đồ nướng vào hộp rồi mang đi. Vừa kịp nghĩ tới đó, Tiêu Đạc đã duỗi chân ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhụy Kỳ: “Uống nhiều thế?”
Anh vừa nói vừa lấy rượu khỏi tay Kiều Nhụy Kỳ. Kiều Nhụy Kỳ vươn tay định đoạt lại, nhưng Tiêu Đạc lại giơ tay lên cao: “Đã bị tịch thu.”
Kiều Nhụy Kỳ: “...”
Cô khẽ mím môi, vươn tay ra xa hơn nhưng vẫn không thể chạm tới cốc rượu mà Tiêu Đạc đang giơ lên.
Mà ngược lại, cô đã làm nhăn áo khoác của Tiêu Đạc.
“Thôi, tôi không uống nữa.” Kiều Nhụy Kỳ cảm thấy cô giống như một con gà con trước mặt anh, nên không gây rắc rối nữa: “Tôi ăn thịt.”
Tiêu Đạc đặt bia sang một bên. Tiểu Uông nhìn hai người ngồi đối diện, rất có ý thức mà đứng dậy ôm túi: “Anh Tiêu, nếu anh đã đến, vậy tôi đi trước.”
“Ừ, tối nay đã làm phiền cô rồi.” Tiêu Đạc rất chu đáo hỏi: “Có cần tôi bắt xe cho cô không?”
“Không, tôi tự lái xe tới, chỉ cần gọi tài xế là được.” Vừa rồi cô ấy cũng bị Kiều Nhụy Kỳ kéo đi uống rượu, nên xe không thể lái được. “Còn về cô Rich, tôi giao cho anh. Tạm biệt.”
Tiểu Uông nói xong liền rời khỏi quán thịt nướng. Tiêu Đạc quay đầu nhìn Kiều Nhụy Kỳ bên cạnh: “Em tới đây để giải sầu à?”
“Tôi không hề uống rượu để quên đi nỗi buồn. Tôi chỉ muốn ăn thịt nướng, chẳng phải nên uống chút rượu sao?”
“Ừ, ăn xong bị gút.”
“...” Kiều Nhụy Kỳ dừng một chút, nhưng vẫn bình tĩnh ăn xiên gà nướng trên tay: “Ở quán thịt nướng mà nói những lời như thế dễ dàng bị đánh.”
Môi Tiêu Đạc hơi cong lên, từ trong lò nhỏ gắp một miếng thịt bò ra: “Nghe nói người gửi thư cho em đã bị bắt?”
“Ừm, chính là người Chúc Tịch tìm. Mâu thuẫn giữa tôi và anh ta cũng chẳng phải ngày một ngày hai, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi trực tiếp đấu tố cãi cọ nhau ở nơi công cộng.” Nói đến đây, cô cảm thấy có chút hối hận: “Là tôi bốc đồng, đúng là chẳng chút lịch sự nào.”
Tiêu Đạc cười cười an ủi cô: “Không sao đâu, hiện tại đã không còn nhiều người chú ý nữa rồi.”
“Nhưng người nhà tôi đều đã biết rồi.” Kiều Nhụy Kỳ ôm cằm, nhìn về phía Tiêu Đạc thở dài: “Vốn dĩ chuyện này tôi giấu rất tốt, nhưng Chúc Tịch lại làm ầm ĩ như vậy. Thế này thì hay rồi, trong nhà tôi chắc cũng đang rối tung lên.”
Kiều Nhụy Kỳ đã nói chuyện với Tiêu Đạc rất nhiều, từ những bất bình của cô với Chúc Tịch cho đến các anh trai của cô.
Cô vẫn chưa bình tĩnh lại được cho đến khi lên xe của Tiêu Đạc.
Xe của Tiêu Đạc luôn chạy rất êm. Kiều Nhụy Kỳ đã ăn uống đủ no, lên xe cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Tiêu Đạc không gọi cô, dọc đường anh cho xe giảm tốc độ vì lo lắng cô uống rượu xong sẽ thấy khó chịu.
Trở lại khách sạn thì đã muộn rồi, Tiêu Đạc đậu xe, đánh thức Kiều Nhụy Kỳ ở bên cạnh: “Chúng ta tới rồi.”
“Hả?” Kiều Nhụy Kỳ ngơ ngác mở mắt ra, nhìn khung cảnh xung quanh, thấy đây là một khách sạn mà cô quen thuộc, sau đó cô mở cửa xe chuẩn bị xuống xe. “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Cô cố gắng đứng dậy hai lần nhưng không được. Kiều Nhụy Kỳ cau mày khó hiểu: “Chuyện gì vậy?”
Tiêu Đạc im lặng một lúc, sau đó đưa tay giúp cô tháo dây an toàn: “Dây an toàn vẫn còn thắt.”
“Ồ!” Kiều Nhụy Kỳ bỗng nhiên cười lớn: “Xem ra uống rượu thực sự có hại cho não.”
Cô cầm lấy túi xách, lại chào tạm biệt Tiêu Đạc : “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Lần này cô nhẹ nhàng xuống xe, thấy người cô mềm nhũn, Tiêu Đạc mở cửa xe bước ra ngoài: “Tôi đưa em lên.”
“Không cần, tôi...” Kiều Nhụy Kỳ thấy anh đi tới, muốn khách sáo với anh nhưng cơ thể lại mất thăng bằng, cứ thế ngả vào trong ngực Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc vươn tay đỡ lấy cô, đỡ cô vào: “Để tôi đưa em lên.”
“... Vậy cảm ơn anh.” Kiều Nhụy Kỳ cũng không từ chối nữa. Cô cảm thấy không những đầu óc hoạt động không tốt mà cơ thể cũng thế.
Sau khi vào thang máy, Tiêu Đạc nhìn cô hỏi: “Em còn nhớ em ở tầng mấy không?”
“...” Kiều Nhụy Kỳ từ trong túi lấy thẻ phòng ra, quẹt tầng tương ứng: “Đừng coi thường tôi.”
Tiêu Đạc khen ngợi: “Đúng là không thể coi thường.”
Kiều Nhụy Kỳ: “... Hừ.”
Thang máy đi lên từng chút một. Kiều Nhụy Kỳ vẫn hay đi một mình, nhưng bây giờ cô lại hoàn toàn dựa vào Tiêu Đạc.
Mùi rượu trên người cô phủ kín quần áo của Tiêu Đạc mà anh cũng không để ý. Ánh mắt anh rơi xuống phần cổ nhỏ lộ ra ngoài của cô. Không biết anh nghĩ tới điều gì mà hơi nheo mắt lại.
Thang máy có vẻ ngột ngạt hơn trước. Tiêu Đạc dời mắt, nới lỏng cà vạt.
Đầu Kiều Nhụy Kỳ tựa vào ngực anh, cô nghe thấy nhịp tim vốn đã ổn định của anh tăng lên, tò mò hỏi: “Sao nhịp tim của anh lại tăng nhanh vậy? Tôi nặng quá à?”
Tiêu Đạc không trả lời mà đưa tay đỡ cái đầu cô đang động đậy: “Muốn dựa thì dựa, đừng nhúc nhích.”
“Ồ...” Kiều Nhụy Kỳ đứng ngồi không yên, lúc này thang máy cuối cùng cũng đã tới tầng của cô.
Tiêu Đạc đỡ Kiều Nhụy Kỳ ra cửa rồi dùng thẻ phòng mở cửa.
Kiều Nhụy Kỳ ở phòng suite, phòng khách tràn ngập hoa mà lần trước cô và Tiêu Đạc mua ở công viên Ánh Sao. Trên giá vẽ cạnh ban công là những bức tranh cô đã vẽ mấy ngày qua.
“Tới đây là được rồi.” Kiều Nhụy Kỳ đi tới ghế sô pha rồi ngồi xuống, dường như không muốn động đậy nữa. Tiêu Đạc điều chỉnh hơi thở, đi đến quầy bar lấy một cốc nước sạch, thêm ít nước ấm rồi đưa cho Kiều Nhụy Kỳ: “Uống ít nước đi.”
“Cám ơn.” Kiều Nhụy Kỳ cầm lấy rồi uống một ngụm, sau đó liền cuộn tròn trên ghế sofa: “Anh đi làm việc của anh đi, một mình tôi ở đây là được.”
Tiếu Đa để cô một mình cũng không yên tâm lắm, nhưng ở lại đây thật sự rất bất tiện: “Em uống say thế, tạm thời đừng tắm.”
“Ừ.” Kiều Nhụy Kỳ nhắm mắt lẩm bẩm.
“Đừng ngủ trên sô pha, rửa mặt rồi đi ngủ.”
“Một lát nữa tôi sẽ đi…”
Cô không có ý định cử động. Tiêu Đạc nhìn chằm chằm cô một lúc, ánh mắt tối sầm lại.
Anh đang do dự có nên bế cô lên giường hay không.
Điện thoại di động trên ghế sofa đột nhiên reo lên.
Kiều Nhụy Kỳ thậm chí còn không thèm mở mắt. Cô theo giọng nói đó mà nhấc máy: “Xin chào...?”
“Em uống rượu à?” Giọng nói lạnh lùng của Kiều Gia Mục vang lên trong ống nghe: “Vừa rồi ai đưa em về khách sạn?”
“... A?” Kiều Nhụy Kỳ suy nghĩ một chút: “Anh đang nói tới Tiêu Đạc sao?”
“Tiêu Đạc?” Kiều Gia Mục vốn nghe nói có một người đàn ông đỡ Kiều Nhụy Kỳ đang say rượu vào thang máy, tưởng là Lương Khâm Việt, bây giờ lại nghe được một cái tên ngoài ý muốn: “Bây giờ anh ta vẫn đang cùng em sao?”
“Đúng.”
“Đưa điện thoại cho anh ta đi.”
Kiều Nhụy Kỳ cuối cùng cũng mở được một mắt, nhìn người đàn ông ngồi cạnh sofa: “Anh họ của tôi đang tìm anh.”
Tiêu Đạc đưa tay nhận điện thoại của Kiều Nhụy Kỳ: “Tôi là Tiêu Đạc.”
Điện thoại im lặng một lúc, mới có giọng nói của Kiều Gia Mục vang lên: “Tôi là Kiều Gia Mục. Cậu nên rời khỏi phòng của em gái tôi ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Tiêu Đạc hừ nhẹ một tiếng, nhẹ nhưng không thể không nghe thấy, nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Anh Kiều cũng gài người theo dõi em gái mình trong khách sạn sao?”
“Việc tôi làm không phải là theo dõi mà là bảo vệ.” Kiều Nhụy Kỳ một mình đến thành phố A, tất nhiên, anh ấy đã đặt khách sạn cho cô và nhờ một người bạn trong khách sạn chăm sóc Kiều Nhụy Kỳ giúp anh ấy. “Bây giờ quản lý trực của khách sạn đang đợi ở ngoài phòng. Anh Tiêu là người có thể diện, tốt nhất nên tự rời đi thì hơn.”
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn Kiều Nhụy Kỳ lại ngủ say, nói với Kiều Gia Mục: “Cô ấy uống nhiều quá, tìm một nữ nhân viên chăm sóc cô ấy.”
“Chuyện này không cần anh phải lao tâm.”
Tiêu Đạc không nói thêm gì nữa rồi cúp điện thoại. Anh đặt điện thoại di động của Kiều Nhụy Kỳ lên bàn, cúi đầu nhìn cô, mở cửa bước ra ngoài.
Ngoài cửa khách sạn đã có người đợi, thấy Tiêu Đạc đi ra, cư xử rất lễ phép: “Xin chào anh, anh có cần giúp đỡ gì không?”
Tiêu Đạc liếc nhìn bảng tên trên ngực, đóng cửa sau lưng lại: “Tìm một nhân viên nữ đến chăm sóc cô ấy. Tiền boa sẽ tính của Kiều Gia Mục.”
“Được, thưa anh.” Người quản lý nhìn anh rời đi rồi gọi lại cho Kiều Gia Mục.
Ngày hôm sau Kiều Nhụy Kỳ tỉnh dậy trên giường ở trong phòng.
Chuyện xảy ra tối qua cô chỉ nhớ được đại khái, mơ hồ nhớ ra có một người phục vụ đã đến chăm sóc cô và mang thuốc giải rượu cho cô.
Thực ra cô cũng không say đến thế, cô chỉ hơi mệt thôi.
Mà, Tiêu Đạc rời đi khi nào vậy?
Kiều Nhụy Kỳ ngồi dậy, xoa thái dương, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Anh họ! Anh họ có nói chuyện với Tiêu Đạc không?