Kiều Nhụy Kỳ lập tức cầm di động lên, bấm vào lịch sử cuộc gọi.
Tối hôm qua cô thực sự nhận được một cuộc gọi từ anh họ cả, cuộc gọi kéo dài 37 giây.
… Nhưng cô chắc chắn mình không có mặt trong cuộc trò chuyện 37 giây đó!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mở tài khoản Wechat của Tiêu Đạc, ngập ngừng một hồi vẫn gửi tin cho anh: “Hôm qua cảm ơn anh đã đưa tôi về khách sạn. Tôi chợt nhớ anh họ có gọi đến tìm anh, anh ấy đã nói gì với anh vậy?”
Tiêu Đạc đang họp qua video, nhìn thấy tin nhắn cô gửi đến, bèn cúi đầu trả lời: “Không có gì, chỉ hỏi tôi về tình hình của em.”
Kiều rich: Ồ… anh ấy không làm khó anh chứ?
Tiêu: Không có, bây giờ em cảm thấy sao rồi?
Kiều rich: Vẫn ổn, hôm nay tôi muốn nằm trong phòng cả ngày.
Cô trông thấy bên phía Tiêu Đạc hiển thị đang nhập tin nhắn, nhưng cả buổi vẫn không có tin trả lời, một lát sau, điện thoại mới rung lên.
Tiêu: Tôi có gọi bữa trưa cho em, đoán chắc là em đã ngán đồ ăn của khách sạn rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều rich: [Mắt lấp lánh] Tổng giám đốc Tiêu, anh đúng là một người tốt!
Kiều rich: Nhưng như vậy chẳng phải tôi càng nợ anh nhiều bữa ăn hơn sao?
Tiêu: Không sao, em cứ từ từ trả. Tôi đang họp, lát nữa trò chuyện sau.
Bắt gặp anh đang họp, Kiều Nhụy Kỳ lập tức không tiếp tục nhắn tin làm phiền anh. Tuy nhiên… Tổng giám đốc Tiêu đặt bữa trưa cho mình trong giờ nghỉ giữa cuộc họp ư?
Nghĩ đến chờ một lát nữa cô sẽ dùng bữa trưa mà Tổng giám đốc Tiêu chọn, Kiều Nhụy Kỳ yên tâm nằm trở lại giường. Cô vừa nghịch di động tầm hai phút thì lập tức nhận được cuộc gọi từ anh họ cả.
Kiều Nhụy Kỳ nằm bật dậy, ngồi trên giường, cô đặc biệt hắng giọng hai lần rồi mới nghe máy: “Anh, có chuyện gì vậy?”
“Dậy rồi sao? Sao hôm qua em lại uống nhiều thế?” Kiều Gia Mục vừa mở lời, quả nhiên là ra quân hỏi tội.
Kiều Nhụy Kỳ cãi lại: “Em chỉ uống vài lon bia, đâu có nhiều đâu, em cũng hoàn toàn không có say.”
“Em không say, vậy sao em để Tiêu Đạc đỡ về phòng?”
“...” Đó chỉ là vì cô muốn lén làm biếng tiết kiệm sức lực, nào có biết trong khách sạn mình ở có tay mắt của anh họ cả đâu: “Anh, quả nhiên có người trong khách sạn âm thầm báo cáo lại cho anh?”
“Không thì sao? Em có biết để một người đàn ông trưởng thành đưa mình về phòng khi em đang say rượu nguy hiểm đến mức nào không?”
“Tiêu Đạc không phải người như vậy.”
“Sao em dám chắc? Anh hiểu bọn đàn ông hơn em.”
Kiều Nhụy Kỳ: “...”
Được rồi.
“Anh còn chưa hỏi, làm thế nào em quen biết Tiêu Đạc?” Kiều Gia Mục đổi câu hỏi.
Kiều Nhụy Kỳ đáp: “Anh ấy là bạn của Lương Khâm Việt, nên tự nhiên quen biết thôi.”
“Bạn của Lương Khâm Việt?” Tiếng của Kiều Gia Mục thoáng dừng lại, như thể có phần không tin lý do thoái thác này: “Anh ta lại còn là bạn của Lương Khâm Việt?”
Kể từ khi Kiều Nhụy Kỳ một mình đến thành phố A để gặp Lương Khâm Việt, Kiều Gia Mục đã cho người điều tra Lương Khâm Việt. Anh ấy từng cho rằng người có thể khiến Kiều Nhụy Kỳ nhìn với con mắt khác là một người hết sức xuất sắc, kết quả điều tra được, Lương Khâm Việt chỉ là một đứa con nhà giàu bình thường.
Anh ta không có vấn đề gì lớn nhưng lại có hàng tá vấn đề nhỏ.
Kiều Gia Mục thực sự khó mà tưởng tượng nổi, Tiêu Đạc sẽ kết bạn với kiểu người như thế.
Ánh mắt Kiều Nhụy Kỳ giật giật, từ trong lời anh ấy cô có thể đoán được: “Anh, anh quen biết Tiêu Đạc sao?”
“Chưa tính là quen biết, trước đó lúc còn ở nước ngoài anh có gặp một lần.” Mặc dù chỉ mới gặp một lần nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc với anh ấy, cho nên hôm qua anh ấy mới hết sức bất ngờ khi nghe tin Kiều Nhụy Kỳ và Tiêu Đạc ở cùng nhau.
“Ồ, thế à.”
Cô định hỏi han chút chuyện của Tiêu Đạc từ phía anh họ mình, lại nghe Kiều Gia Mục hỏi: “Hôm qua em đi uống với Tiêu Đạc phải không? Lương Khâm Việt đâu?”
“... Không có, em đi uống cùng với Tiểu Uông, Tiêu Đạc đến sau.”
Bên phía Kiều Gia Mục im lặng một hồi mới phát ra tiếng: “Việc em đến gặp Lương Khâm Việt, không phải chỉ là để ngụy trang chứ? Thật ra là em muốn đến gặp Tiêu Đạc đúng không?”
“... Sao anh lại đi đến được kết luận này vậy? Sau khi em đến thành phố A mới quen biết Tiêu Đạc.”
“Tốt nhất là em nên như vậy.”
“...” Nếu không thì sao? “Em không nói với anh nữa, anh cũng mau làm việc đi.”
Kiều Nhụy Kỳ ngắt máy với Kiều Gia Mục, nằm trở lại giường lần nữa.
Cô nào ngờ anh họ cả nhà mình từng gặp qua Tiêu Đạc ở nước ngoài, không biết Tiêu Đạc có còn nhớ đến chuyện này không?
Lần sau lúc gặp mặt cô sẽ hỏi anh vậy.
Cô nhấc điện thoại lên, muốn xem trận chiến ngày hôm qua trên Weibo. Tiêu Đạc không hề lừa cô, sức nóng của chủ đề này quả thực đã giảm xuống, hơn nữa Chúc Tịch cũng đã xóa bài đăng trên Weibo hôm qua!
Kiều Nhụy Kỳ nhướng mày, bấm vào WeChat của Chúc Tịch và trò chuyện riêng: “Này, sau khi ngủ một giấc cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi hả?”
Chúc Tịch lập tức đáp: “Đúng vậy, nếu không phải có thầy Chu làm người hòa giải, thì cô nghĩ tôi sẽ bỏ qua sao?”
Trước đây, Chúc Tịch và Kiều Nhụy Kỳ gặp nhau khi cả hai đang học hội họa với thầy Chu. Sau đó, mặc dù cả hai đều đã học qua những người khác nhưng thầy Chu mới là người thầy vỡ lòng của bọn họ, vẫn phải giữ thể diện cho ông ấy.
Chúc Tịch: Cô vẫn còn mặt mũi đi tìm thầy Chu cơ à?
Kiều rich: ?? Cũng đâu phải tôi chủ động gọi thầy Chu, chắc là thầy chê anh làm chuyện xấu hổ [mỉm cười].
Chúc Tịch: Ha, buồn cười ghê, cô đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.
Kiều Nhụy Kỳ hít một hơi sâu, mặc kệ anh ta, thầy Chu khó khăn lắm mới làm mọi chuyện lắng xuống, cô cũng không muốn khơi mào tranh chấp thêm nữa.
Cô cũng xóa bài đăng Weibo hôm qua của mình, duy trì hình tượng một nghệ sĩ thanh lịch.
Chuẩn bị xong, cô đặc biệt gọi điện cho thầy Chu để bày tỏ lòng biết ơn với thầy.
“Đừng khách sáo như vậy, cả hai đứa em đều là người làm nghệ thuật, thật không hay khi mắng nhau trên mạng đúng không?” Tuy thầy Chu đã có tuổi nhưng giọng ông ấy nghe vẫn rất sung sức: “Về sau em còn phải chuẩn bị cho một buổi triển lãm cá nhân, đừng để những việc này ảnh hưởng tới.”
“Em biết rồi ạ. Em rất xin lỗi khi đã làm phiền thầy vì những chuyện như thế.”
Thầy Chu cười hai tiếng, có vẻ hơi hàm ý: “Có phải Tiểu Kiều có bạn trai rồi không?”
“Dạ?” Kiều Nhụy Kỳ ngây người, chẳng lẽ cả thầy Chu cũng biết việc cô đến thành phố A để gặp Lương Khâm Việt: “Em chưa có, thầy nghe ai nói vậy chứ?”
“Em còn chối.” Thầy Chu từ tốn nói tiếp: “Nếu không phải bạn trai em, thì ai lại hao tâm tổn trí nghĩ trăm phương ngàn kế để tìm cách liên lạc với ông già này vì chuyện của em như thế?”
“...” Có vẻ Chúc Tịch nói đúng rồi, quả thực có người đã liên lạc với thầy Chu: “Thưa thầy, là ai đã liên lạc với thầy vậy ạ?”
“Sao thế, trong lòng em còn chưa rõ à?” Giọng điệu của thầy Chu có phần đùa giỡn: “Xem ra em có nhiều người theo đuổi lắm.”
“Thầy, thầy đừng chọc em nữa…”
“Được rồi, vậy em tự mình ngẫm nghĩ đi.”
Kiều Nhụy Kỳ: “...”
Sau cuộc trò chuyện với thầy Chu, Kiều Nhụy Kỳ vẫn mãi nghĩ về vấn đề này.
Từ nhỏ đến lớn, quả thực xung quanh có rất nhiều người theo đuổi cô nhưng cô đã từ chối tất cả, không có ngoại lệ. Những người gần đây thân thiết với cô nhất, cũng chỉ có Lương Khâm Việt và… Tiêu Đạc?
Trái tim Kiều Nhụy Kỳ đập nhanh hơn một nhịp, chắc không phải là Tiêu Đạc chứ?
Cô cầm di động lên, định gửi tin nhắn hỏi anh nhưng lại thấy anh nhắn mình đang họp từ nãy…
Thôi, vẫn nên để lần sau khi gặp mặt, cô sẽ trực tiếp hỏi anh vậy.
Bữa trưa Tiêu Đạc đặt cho cô được giao đến lúc 11:30, anh đặt từ một nhà hàng riêng. Nhìn hộp đựng thức ăn thôi cũng biết bữa ăn này không hề rẻ.
Nghĩ đến lúc này có lẽ anh cũng đã họp xong, Kiều Nhị Kỳ bèn chụp ảnh bữa trưa và gửi cho anh: “Cơm trưa đã đến nơi an toàn, trông rất ngon nhưng gọi nhiều như vậy cho một mình tôi ăn thì có hơi lãng phí.”
Tiêu: Nếu em đã thích thì chẳng hề lãng phí.
Kiều Nhụy Kỳ nhắm mắt lại, đặt di động sang một bên.
Việc này và trò chuyện khác nhau điểm nào.
Nỗi lòng bình tĩnh hơn một chút, cô mới nhấc điện thoại lên lần nữa và trả lời anh: “Tôi sẽ cố gắng ăn hết.”
Tiêu: Em cũng không cần cố gắng quá, đừng ép bản thân ăn quá no.
Kiều rich: ^_-~☆
Nhiều biểu tượng cảm xúc cô gửi tới, khóe môi Tiêu Đạc không khỏi cong lên.
Ngụy Chiêu và Lý Nghiên ở bên cạnh âm thầm nổi da gà.
Xem ra tổng giám đốc Tiêu cũng chỉ là một người bình thường, lúc yêu đương cũng dính người như ai.
Không đúng, tổng giám đốc Tiêu còn chưa có hẹn hò… Thật sự không dám tưởng tượng, sau này hẹn hò rồi anh còn sẽ như thế nào nữa.
Kiều Nhụy Kỳ ăn xong, cô lại gửi kết quả chiến thắng khác cho Tiêu Đạc: “Đã cố gắng hết sức, vẫn còn lại một ít. Ban đầu tôi định đãi anh một bữa riêng, nhưng đồ ăn anh đặt quá ngon cho nên tôi quyết định sẽ đổi sang ăn bò Wagyu.”
Cô gửi thêm thông tin nhà hàng cho Tiêu Đạc: “Anh có muốn ăn bò Wagyu không? Tôi và bạn thân từng ăn ở nhà hàng này rồi, ngon lắm.”
Tiêu: Được, trưa mai em có rảnh không?
Kiều rich: Tôi OK, vậy tôi đặt phòng riêng vào trưa mai nhé?
Tiêu: Được.
Cuối cùng cũng quyết định mời Tiêu Đạc một bữa, Kiều Nhụy Kỳ cảm thấy như mình vừa giải quyết được sự kiện quan trọng. Cô đặt chỗ xong, dọn sạch sẽ bàn ăn, lúc quay trở lại mới nhận được cuộc gọi từ Lương Khâm Việt, hẹn cô đi xem phim vào chiều mai.
“Ngày mai?” Ánh mắt Kiều Nhụy Kỳ khẽ giật: “Thật không may, ngày mai tôi bận rồi không đi được, hôm khác thì sao?”
“Cũng được.” Cô nói không thể đi, Lương Khâm Việt lập tức đồng ý: “Nhưng nếu ba tôi có hỏi, em đừng nói là tôi không muốn đi.”
“Ừm, biết rồi.”
“Vậy nha.” Sau khi Lương Khâm Việt nói chuyện với cô xong, nghĩ đến việc chiều mai mình rảnh rỗi, lại gọi sang cho Tiêu Đạc: “Anh Tiêu, chiều mai chúng ta ra ngoài tụ tập chút đi.”
“Ngày mai không rảnh.” Tiêu Đạc đứng giữa phòng thay đồ, chọn quần áo để ngày mai đi gặp Kiều Nhụy Kỳ: “Tôi có hẹn rồi.”
“Hả? Anh cũng có việc.” Lương Khâm Việt thất vọng tặc lưỡi: “Vậy thôi, hẹn hôm khác.”
“Ừ, cúp máy trước đây.” Tiêu Đạc ngắt máy, tiếp tục lựa quần áo cho ngày mai.
Lần này, Kiều Nhụy Kỳ không thể để Tiêu Đạc đến đón mình lần nữa, nghĩ rằng bản thân nên chuẩn bị tất cả thật tốt từ trước. Phòng riêng cô đặt có vị trí tốt nhất, dựa vào quan hệ khá thân thiết với bà chủ nhà hàng để chọn.
“Trước kia, tôi từng xem qua tranh mà trợ lý cô giới thiệu, chúng thực sự rất đẹp, nhưng tôi vẫn thích tranh cô hơn.” Bà chủ muốn treo một số bức tranh trong mặt tiền của nhà hàng nên đã tìm đến Kiều Nhụy Kỳ. Lúc ấy Kiều Nhụy Kỳ đã giới thiệu trợ lý Bao Hâm của mình cho bà ấy, nói tranh cô ta cũng rất đẹp.
Tuy nhiên sau khi bà chủ xem xong vẫn quyết định mua tranh của Kiều Nhụy Kỳ, dẫu sao hầu hết mọi người đều không hiểu về hội họa nhưng vẫn có rất nhiều người nghe đến tên Kiều Nhụy Kỳ: “Tôi đã liên lạc với trợ lý của cô, cô ấy cũng hiểu và còn giới thiệu tác phẩm đại diện của cô cho tôi.”
Tranh của Kiều Nhụy Kỳ đã có người chuyên phụ trách đấu giá cũng như tiêu thụ, nhưng cô không quan tâm lắm. Chỉ là bà chủ không chọn tranh của Bao Hâm, bảo sao Bao Hâm buồn bã như thế: “Vậy được rồi, nếu sau này bà có bạn bè muốn mua tranh thì có thể giới thiệu Bao Hâm.”
“Được, được.” Bà chủ đích thân dẫn Kiều Nhụy Kỳ vào phòng riêng, pha trà cho cô: “Khi nào bạn cô sẽ đến?”
“Cũng nhanh thôi.”
“Được, vậy cô ngồi đây trước, tôi ra bên ngoài đón.” Bà chủ nói rồi liền đi ra. Không bao lâu sau, Tiêu Đạc cũng bước vào nhà hàng.
Vừa bắt gặp anh, hai mắt bà chủ sáng rực lên, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy chàng trai tuyệt đẹp thế kia: “Xin chào, anh có đặt chỗ trước chưa?”
“Có.”
“Xin hỏi họ của người đặt trước là gì?”
"Kiều."