Ba ngày xuân

Hóa ra đây chính là người mà Kiều Nhụy Kỳ đang chờ.
 
Lúc trước Kiều Nhụy Kỳ đều tới đây dùng bữa cùng với Diêu Tinh Dư, chưa từng dẫn theo bạn bè khác giới nào khác. Bây giờ nghe nói cô mời bạn bè dùng cơm, từ trong biểu cảm của cô bà chủ lập tức phát giác ra phần nào.
 
Quả nhiên, người bạn mà cô mời không phải là kiểu bạn bè thông thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghĩ đến đây, bà chủ không khỏi liếc nhìn Tiêu Đạc thêm mấy lần. Bộ âu phục trên người anh được cắt may vừa vặn, là ủi thẳng tắp, thoạt nhìn có vẻ được chăm sóc cẩn thận. Những món trang trí nhỏ như khuy tay áo, kẹp cài ngực cũng được phối hợp tỉ mỉ, màu sắc và kiểu dáng không chỉ tôn lên bộ trang phục mà còn làm nổi bật khí chất của người mặc.
 
Ăn vận chỉnh chu thế này, chỉ để dùng một bữa cơm thôi sao?
 
Tất nhiên là dành cho người cùng dùng bữa.
 
Bà chủ nhà lập tức hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người, bà ấy mỉm cười nhẹ nhàng bước tới trước, đích thân dẫn Tiêu Lạc vào phòng riêng: “Cô Kiều đã đến, mời anh đi lối này.”
 
Tiêu Đạc nói lời cảm ơn rồi đi theo phía sau đối phương. Dọc đường chỉ cần có người vô tình đi ngang qua nhất định đều sẽ liếc nhìn anh hai lần.
 
Ở phòng riêng, Kiều Nhụy Kỳ đang gửi tin nhắn cho Bao Hâm. Bao Hâm cũng đã làm việc ở chỗ cô hơn hai năm, Kiều Nhụy Kỳ thật sự thích phong cách tranh của cô ta, hơn nữa nhà hàng này quả thực phù hợp với phong cách tranh của cô ấy, cho nên lúc bà chủ nói muốn mua tranh cô mới giới thiệu Bao Hâm.
 
Đáng buồn thay, bà chủ vẫn không chọn tranh của Bao Hâm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đậu Bao: Chị Rich, chị không cần an ủi em. Bà chủ vốn dĩ muốn mua tranh chính là vì danh tiếng của chị, treo tranh của em thì người ta cũng chẳng biết là ai.
 
Kiều rich: Không đúng, tranh của em bán khá chạy ở các phòng trưng bày mà.
 
Đậu Bao: Có lẽ là vì nó rẻ [che mặt].
 
Lấy ví dụ như vợ của chủ nhà hàng bò Wagyu lần này, với ngân sách dự tính của bà ấy có thể mua được vài bức tranh chỗ cô ta, nhưng nếu đổi thành Kiều Nhụy Kỳ thì đoán chừng chỉ mua được một cặp tranh, còn là kiểu không nổi tiếng lắm.
 
Nhưng cái tên Kiều Nhụy Kỳ hiện tại chính là đắt giá như vậy.
 
Kiều Nhụy Kỳ còn định động viên cô ta vài câu, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ, tiếng bà chủ vang lên bên ngoài: “Cô Kiều, khách của cô đã đến.”
 
Kiều Nhụy Kỳ đặt di động xuống, ngẩng đầu nhìn, đúng lúc bắt gặp Tiêu Đạc đang bước từ ngoài cửa vào.
 

Hôm nay Tiêu Đạc vẫn trông đẹp trai như cũ, từ nụ cười toe toét của bà chủ nhà hàng Kiều Nhụy Kỳ cũng có thể đoán được bà ấy đang nghĩ đến chuyện gì.
 
“Bà chủ, có thể dọn đồ ăn tôi đặt trước lên rồi.” Kiều Nhụy Kỳ mời Tiêu Đạc ngồi xuống, đưa thực đơn cho anh: “Tôi đã gọi trước một vài món, anh xem thử xem còn muốn ăn gì nữa không, cứ việc gọi thêm đừng khách sáo.”
 
Tiêu Đạc nhìn những món cô chọn, cảm thấy gần đủ cho hai người nên tạm thời không gọi thêm nữa: “Trước mắt cứ thế này đi, ăn chưa no hẳn gọi thêm.”
 
“Được thôi, cơ mà nếu anh có món nào đặc biệt yêu thích thì cứ gọi thêm.” Hôm nay Kiều Nhụy Kỳ đã đặt hai phần bò Wagyu hương vị khác nhau, còn đặc biệt kết hợp với cách ăn khác. Cho dù Tiêu Đạc thích ăn lẩu hay nướng, chúng đều có thể thỏa mãn sở thích của anh.
 
Cũng chẳng biết có phải chỉ để ngắm Tiêu Đạc thêm vài lần, mà người dọn thức ăn lên vẫn lại là bà chủ: “Hai người cứ từ từ dùng bữa, nếu cần gì cứ gọi cho chúng tôi, phục vụ sẽ đợi ngay ngoài cửa.”
 
“Được, làm phiền rồi.” Tiêu Đạc khẽ gật đầu với bà ấy, đợi sau khi bà ấy rời đi mới nói với Kiều Nhụy Kỳ: “Xem ra em và bà chủ nhà hàng có quan hệ rất tốt, bà ấy rất nhiệt tình với em.”
 
“... Bà ấy nhiệt tình với anh thì có.” Kiều Nhụy Kỳ nhìn người đối diện, cố ý bắt chước điệu bộ vừa rồi của bà chủ: “Anh không để ý thấy ánh mắt của bà ấy đều muốn dính chặt vào anh sao?”
 
Tiêu Đạc nở một nụ cười nhẹ với Kiều Nhụy Kỳ, nói với cô: “Cũng bởi vì em nên bà ấy mới thấy tò mò về tôi.”
 
Kiều Nhụy Kỳ nhướng mày, xích lại gần anh hơn: “Thật ra không chỉ bà ấy, tôi cũng khá tò mò về anh.”
 
Tiêu Đạc ‘ồ?’ một tiếng, đợi Kiều Nhụy Kỳ tiếp tục.
 
“Anh họ cả của tôi từng nói, anh ấy từng gặp anh ở nước ngoài, anh còn có ấn tượng gì không?” Kiều Nhụy Kỳ hỏi.
 
Tiêu Đạc nhẹ nhàng gật đầu: “Có, anh họ cả của em rất ưu tú, đương nhiên em cũng vậy.”
 
Kiều Nhụy Kỳ không khỏi bật cười, tổng giám đốc Tiêu đúng là chu toàn, vừa khen anh họ cả của cô đồng thời càng không quên tâng bốc cô theo.
 
Đương nhiên, cô cũng cảm thấy bản thân hết sức tài giỏi.
 
“Vậy… anh có biết thầy Chu không?” Kiều Nhụy Kỳ hỏi xong câu này, bèn cẩn thận quan sát vẻ mặt Tiêu Đạc, như thể muốn đọc được chút gì đó từ biểu cảm của anh.
 
Từ trước đến này, Tiêu Đạc là người không bộc lộ cảm xúc, nét mặt anh cũng càng ít biểu cảm, nhưng Kiều Nhụy Kỳ vẫn nhận ra, sau khi nghe thấy câu hỏi của cô, ánh mắt anh hơi cụp xuống giống như đang suy nghĩ.
 
“Lúc đi học, hình như quả thực có một giáo viên họ Chu.”
 
“Anh đừng có giả ngốc.” Kiều Nhụy Kỳ đã nghĩ đến tất cả những người có khả năng, thậm chí còn tự mình đi hỏi, trước mắt có vẻ Tiêu Đạc là người đáng nghi nhất: “Thầy Chu là thầy giáo vỡ lòng của tôi với Chúc Tịch, nhờ thầy ra mặt tìm Chúc Tịch nên Chúc Tịch mới xóa Weibo.”

 
Ngay từ đầu, việc này đã không phải lỗi của Kiều Nhụy Kỳ, nhưng cô lại cãi nhau với Chúc Tịch trên mạng như thế sẽ chỉ khiến người ngoài cười nhạo, huống chi cô còn sắp tổ chức triển lãm cá nhân, không muốn làm phức tạp mọi chuyện.
 
Tiêu Đạc trâm ngâm một hồi, khẽ thở dài: “Rõ ràng thầy Chu đã hứa với tôi, không nói cho em biết.”
 
Lời này của anh chẳng khác gì thừa nhận, tuy trong lòng Kiều Nhụy Kỳ đã đoán chính xác nhưng vẫn thấy hơi ngạc nhiên: “Thầy ấy cũng không nói với tôi, chỉ nói là…”
 
Nói đến đây Kiều Nhụy Kỳ chợt im bặt, Tiêu Đạc ngước nhìn cô, giọng điệu mang theo chút tò mò: “Chỉ nói cái gì chứ?”
 
… Chỉ nói là, là người theo đuổi cô.
 
Tiêu Đạc đang theo đuổi cô sao?
 
Không thể nào, anh biết rõ Lương Khâm Việt đang bàn chuyện hôn nhân với cô, làm sao anh lại theo đuổi cô được chứ?
 
“Chỉ là tôi tự hỏi không biết có chắc không?” Kiều Nhụy Kỳ nói lấp lửng một nửa: “Tôi đã hỏi một vài người khác, bọn họ đều nói không phải mình, cho nên, tôi mới thử hỏi anh một lần để kiểm tra xem.”
 
“... Xem ra chưa chi tôi đã thú nhận rồi.”
 
Kiều Nhụy Kỳ mỉm cười: “Đây cũng chẳng phải chuyện gì xấu, sao lại giấu giếm tôi làm gì?”
 
“Không phải tôi muốn giấu, có điều cũng không cần phải cố ý nhắc đến.”
 
Kiều Nhụy Kỳ sửng sốt, trai tim cô lại vô tình bị lời nói của anh đánh trúng.
 
Hành động nhiều hơn lời nói, quả nhiên kiểu người này luôn có thể nắm chắc lấy cô.
 
“Nước đang sôi, có thể cho thịt vào rồi.” Tiêu Đạc lên tiếng nhắc nhở khi thấy nước trong nồi đã bắt đầu nổi bong bóng.
 
Kiều Nhụy Kỳ gắp một miếng thịt, nhúng vào: “Dù sao tôi vẫn phải cảm ơn anh, số bữa cơm tôi nợ anh lại tăng thêm nữa rồi.”
 
Tiêu Đạc cười khúc khích, mặc dù anh không giúp Kiều Nhụy Kỳ vì lý do này nhưng nếu cô muốn đãi anh một bữa đương nhiên anh sẽ vui vẻ đến chỗ hẹn: “Được.”
 

“Tôi phải suy nghĩ thật kỹ càng, lần sau nên mời anh ăn cái gì đây.” Vừa nói, Kiều Nhụy Kỳ vừa không khỏi phàn nàn một câu: “Anh có để ý thấy, mỗi khi chúng ta gặp nhau hình như luôn là đang dùng cơm không?”
 
Tiêu Đạc đáp: “Nếu em không muốn ăn nữa thì lần sau chúng ta có thể cùng nhau làm chuyện khác.”
 
“Ví dụ như?”
 
“Đi xem phim hay gì đó khác?”
 
“Quao, đúng là một câu trả lời đứng đắn.”
 
“...” Tiêu Đạc trầm ngâm chốc lát: “Thế em muốn làm gì nào?”
 
Nếu cô muốn làm chuyện không đứng đắn, anh cũng sẽ vui lòng chiều theo.
 
“Haha, không có.” Vừa rồi Kiều Nhụy Kỳ chỉ là nhất thời lanh mồm lẹ miệng, cô cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà mình lại nói chuyện thoải mái trước mặt Tiêu Đạc giống như trước mặt Diệp Tinh Dư: “Xem phim cũng được, hoặc chúng ta có thể đi xem hòa nhạc.”
 
… Cứu mạng, tại sao càng nói càng giống như hẹn hò vậy?
 
Dường như Tiêu Đạc không cảm thấy có gì không ổn, đồng thời chấp nhận mọi đề nghị từ cô.
 
“Chỉ là có điều tôi luôn cảm thấy chuyện lần này có hơi kỳ quặc.” Kiều Nhụy Kỳ ăn một miếng thịt bò rồi nói những nghi ngờ trong lòng của mình với Tiêu Đạc: “Trước kia Chúc Tịch thỉnh thoảng có gây phiền phức cho tôi, anh ta cũng chưa từng che giấu mà thường châm chọc ngay trước mặt tôi. Nhưng không hiểu sao chuyện lần này anh ta lại phản ứng dữ dội như vậy, chẳng lẽ thật sự không phải do anh ta làm?”
 
Tiêu Đạc ngẫm nghĩ, nói với cô: “Có lẽ bởi vì lần này sự việc gây ồn ào đến cảnh sát, không phải chỉ dừng ở chỗ nói vài câu khó nghe đơn giản như vậy.”
 
“Anh nói vậy nghe cũng có lý đấy.” Dù sao Chúc Tịch cũng được xem như người có tiếng trong giới, nếu thật sự bị giam giữ vì vấn đề này thì ảnh hưởng rất lớn đến anh ta: “Không nghĩ tới mấy thứ này nữa, anh cũng ăn nhanh đi, ăn nhiều một chút.”
 
“Ừm.”
 
Có lẽ trong phòng hơi nóng, Tiêu Đạc bèn đứng dậy, cởi áo khoác ra và treo sang một bên.
 
Không còn áo khoác, thân hình bên dưới lớp áo sơ mi của anh dường như hiện rõ hơn.
 
Kiều Nhụy Kỳ thậm chí còn có thể phác họa ra hình dạng của từng khối cơ bắp.
 
“Khụ.” Bị sốc bởi một số hình ảnh trong đầu mình, Kiều Nhụy Kỳ nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác, cố gắng tỉnh táo lại: “Tổng giám đốc Tiêu có thường tập thể hình không?”
 
“Có.” Tiêu Đạc quay lại chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống: “Mỗi ngày tôi đều dành chút thời gian vận động.”
 
“Ồ… anh cũng kiên trì ngay cả khi bận rộn trong công việc sao?”
 
“Ừ, tôi quen rồi.” Tiêu Đạc giơ tay lên, chậm rãi xắn tay áo sơ mi lên một đoạn: “Không vận động một ngày cũng sẽ thấy khó chịu trong người.”

 
Kiều Nhụy Kỳ thoáng gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn, cố gắng không ngắm nhìn đường nét cánh tay lộ ra của anh.
 
Việc này thực sự quá khó khăn, anh đeo măng tay áo cùng cổ áo sơ mi, cả người toát ra khí tức kiêng kỵ cấm dục nhưng cánh tay lại để lộ một đoạn nhỏ.
 
Theo từng chuyển động của anh, những đường cong cơ bắp trên cánh tay càng thêm rõ ràng. Cảm giác rắn chắc rõ rệt kia khiến Kiều Nhụy Kỳ nhớ đến lần ở trong xe khi trước, với đôi tay này Tiêu Đạc đã dễ dàng ôm lấy cô.
 
Căn phòng có vẻ yên tĩnh hơn lúc nãy, ánh mắt của Kiều Nhụy Kỳ giả vờ bình thường liếc qua cánh tay của Tiêu Đạc, bắt gặp đồng hồ trên cổ tay anh.
 
Bên trong mặt đồng hồ được nạm kim cương nhưng thiết kế không hề cường điệu, rất phù hợp với khí chất trầm tĩnh của Tiêu Đạc.
 
Kiều Nhụy Kỳ phát hiện, mỗi lần Tiêu Đạc đổi quần áo cũng sẽ đổi một kiểu đồng hồ, cô không biết đồng hồ này có tổng cộng bao nhiêu chiếc nhưng rõ ràng Tổng giám đốc Tiêu là một Tổng giám đốc hết sức tinh tế.
 
Cô thậm chí còn nghi ngờ số đồng hồ của Tiêu Đạc còn nhiều hơn túi xách của mình.
 
“Em nhìn cái gì đấy?” Mặc dù ánh mắt của Kiều Nhụy Kỳ đã thận trọng từng li từng tí, tuy nhiên Tiêu Đạc vẫn để ý tầm mắt cô.
 
Cô đang nhìn anh.
 
Cụ thể mà nói, là đang nhìn bàn tay anh.
 
Kiều Nhụy Kỳ không ngờ anh lại có thể nhận ra mình đang lén lút nhìn trộm, chợt thấy hơi xấu hổ: “A, không có, tôi bỗng phát hiện hôm nay anh không mang găng tay.”
 
Tiêu Đạc đâu ngờ cô đang quan tâm đến chuyện này, nhưng anh không giải thích gì nhiều: “Tôi cũng không thể đeo chúng mỗi ngày.”
 
“Ừm, tôi biết.”
 
Ban đầu giống như Lương Khâm Việt nói, Tiêu Đạc mắc chứng thích sạch sẽ, đi đâu cũng đều đeo găng tay.
 
Đúng là Tiêu Đạc anh đây mắc chứng thích sạch sẽ nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức mang găng tay ở khắp mọi nơi.
 
Vậy tại sao Lương Khâm Việt nói thế?
 
“Tôi thấy, hình như mỗi lần có mặt Lương Khâm Việt, anh đều đeo găng tay thì phải?” Kết luận này nghe có vẻ vô lý, có điều sau khi Kiều Nhụy Kỳ suy nghĩ kỹ càng thì thực sự đúng thế.
 
Cho nên, cô mới đi đến một kết luận thậm chí càng hoang đường hơn…
 
Tiêu Đạc cảm thấy Lương Khâm Việt bẩn ư??

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận