Bãi đỗ xe ở sân bay quốc tế thành phố A rất rộng, hai người đi bộ một lúc mới đến chỗ đỗ xe.
Tiêu Đạc mở cốp xe. Ngay khi Kiều Nhụy Kỳ vừa định cho vali vào cốp thì một đôi bàn tay to lớn đã nhấc vali lên trước cô.
“Để tôi, em lên xe đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vali đã ở trong tay Tiêu Đạc rồi nên Kiều Nhụy Kỳ cũng không tranh giành nữa. Có điều việc chọn chỗ ngồi lại làm cô đau đầu.
Theo thói quen của cô, chắc chắn cô ngồi ở ghế sau. Nhưng Tiêu Đạc là bạn của Lương Khâm Việt, làm vậy chẳng khác nào coi anh là tài xế.
Cô chỉ do dự mất một giây, tiếp đó là mở cửa chỗ ghế lái phụ. Tiêu Đạc cất vali xong cũng bước tới.
Khi anh lên xe, Kiều Nhụy Kỳ không khỏi thầm cảm thán, đôi chân này dài thật.
Sau khi Tiêu Đạc xác nhận rằng Kiều Nhụy Kỳ đã thắt chặt dây an toàn, anh liền lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
“Hôm nay cảm ơn anh đã phải đi xa như vậy để đón tôi.” Kiều Nhụy Kỳ lịch sự nói lời cảm ơn với anh.
Tiêu Đạc đang lái xe, đáp lại cô: “Không có gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có vẻ như anh là người ít nói. Kiều Nhụy Kỳ cũng không phải là người cuồng giao tiếp nên cũng giữ im lặng.
Có lẽ vì không gian trong xe nhỏ hẹp và kín gió nên Kiều Nhụy Kỳ đã ngửi thấy mùi nước hoa mà cô chưa từng ngửi thấy ở bên ngoài.
… Sạch sẽ, lạnh lùng. Giống như giọt sương đọng trên cây sau một đêm giá rét vậy.
Ba tháng trước, cô đã từng ngửi thấy mùi hương này ở biệt thự của ông nội Khâu.
Kiều Nhụy Kỳ hơi sửng sốt. Tiêu Đạc và Lương Khâm Việt thân nhau như vậy. Chẳng lẽ hai người dùng chung một loại nước hoa sao?
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến Kiều Nhụy Kỳ tỉnh táo lại. Cô cúi đầu xuống thì thấy cuộc gọi từ anh họ cả.
“Anh.” Cô nghe điện thoại, không nghĩ tới nước hoa nữa.
“Ừ.” Giọng của Kiều Gia Mục từ đầu dây bên kia truyền tới: “Đã đến nơi chưa?”
“Em đến rồi, vừa ra khỏi sân bay.”
“Lương Khâm Việt đến đón em à?”
“… Vâng.” Kiều Nhụy Kỳ không nói thật. Nhìn hàng loạt tin nhắn vừa rồi trong nhóm, cô biết các anh của mình rất có thành kiến với Lương Khâm Việt. Nếu như để các anh biết anh ta không đến, vậy thì hình tượng của anh ta trong mắt các anh chắc chắn sẽ còn tệ hơn nữa.
“Vậy thì em ở bên đó phải tự chú ý an toàn. Nếu cần gì thì cứ gọi cho anh.”
“Được, anh đi làm việc đi, đừng lo cho em.”
Kiều Gia Mục thực sự còn có rất nhiều việc nên anh ấy không nói chuyện với Kiều Nhụy Kỳ nữa, chỉ dặn dò cô thêm hai câu rồi cúp điện thoại.
Trong xe lại trở nên yên tĩnh. Tiêu Đạc đảo mắt nhìn qua Kiều Nhụy Kỳ, sau đó hỏi cô: “Có muốn nghe nhạc không?”
Kiều Nhụy Kỳ đang trả lời tin nhắn trong nhóm. Nghe thấy anh hỏi, cô gật đầu: “Có.”
Tiêu Đạc đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình, âm nhạc bắt đầu vang lên.
Danh sách phát nhạc của anh phần lớn là những bài hát tiếng nước ngoài. Có một số bài Kiều Nhụy Kỳ đã từng nghe, có một số thì cô mới nghe lần đầu. Tuy nhiên, những bài hát cô chưa từng nghe đều rất hay, có vẻ như gu của anh cũng ổn áp đấy.
Suốt quãng đường hai người không nói chuyện gì với nhau nhưng bầu không khí cũng không hề gượng gạo. Chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Bãi đỗ xe của Đế Hào toàn là các loại xe sang, hầu hết đều là xe thể thao. Tiêu Đạc lái chiếc SUV vào, trông thẳng tắp một cách khó hiểu.
Tuy Kiều Nhụy Kỳ không sống ở thành phố A nhưng cô vẫn có rất nhiều bạn bè ở đây. Cô đã từng nghe đến cái tên Đế Hào, đây là nơi mà con cái nhà giàu đến để ăn chơi hưởng lạc.
Sau khi xe dừng lại, Kiều Nhụy Kỳ tháo dây an toàn. Sau đó, cô nhìn thấy Tiêu Đạc lấy một đôi găng tay da màu đen ra, chậm rãi đeo lên tay.
Đôi găng tay da hơi co giãn khiến những ngón tay của anh càng trở nên mảnh mai hơn. Rõ ràng chỉ che bớt một phần da nhỏ nhưng lại khiến mùi nam tính trên người anh càng mạnh mẽ hơn.
“Sao thế?” Tiêu Đạc quay đầu lại nhìn Kiều Nhụy Kỳ bên cạnh.
Kiều Nhụy Kỳ ho khan một tiếng, che đậy sự xấu hổ của mình: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ xem nên xử lý vali của mình thế nào.”
Tiêu Đạc nói: “Cứ để trong xe của tôi đi. Khi nào muốn rời đi thì lấy sau.”
“Được.” Nói xong, Kiều Nhụy Kỳ nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Tiêu Đạc khóa xe rồi bước vào Đế Hào cùng cô.
Phòng tiệc mà Lương Khâm Việt đặt nằm ở tầng trên cùng. Người phục vụ nhấn thang máy giúp họ và dẫn họ đến đó. Hoa và bóng bay được bày bên ngoài phòng bao, còn cả một tấm biển lớn có dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Hoàng Trân Trân.”
“Mời hai vị vào trong.” Người phục vụ đẩy cửa phòng VIP ra, tiếng nhạc ầm ĩ từ trong phòng đột ngột dội vào tai.
Kiều Nhụy Kỳ nhìn lên. Đây là một hội trường lớn, ở giữa có sàn nhảy rộng rãi, xung quanh là bàn buffet và vài chiếc ghế sofa.
Lương Khâm Việt đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện với mấy người.
Nhà họ Kiều và nhà họ Lương vốn là hàng xóm. Hồi còn nhỏ, Kiều Nhụy Kỳ thường chơi với Lương Khâm Việt. Sau đó, nhà họ Kiều chuyển đến thành phố H phát triển, từ đó hai gia đình càng ngày càng ít liên lạc.
Khi nhìn thấy bức ảnh của Lương Khâm Việt, Kiều Nhụy Kỳ cảm thấy anh ta không giống với những gì cô tưởng tượng. Bây giờ khi cô nhìn thấy anh ta ngoài đời, cảm giác này lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Sự xuất hiện của cô và Tiêu Đạc làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa mấy người đang ngồi trên ghế sofa. Lương Khâm Việt lặng người nhìn về phía họ một lúc rồi đứng dậy đi về phía cửa.
“Hai người tới rồi à.” Anh ta vui vẻ nói, ánh mắt vô tình lướt qua Kiều Nhụy Kỳ.
Trước đây, anh ta đã từng thấy ảnh của Kiều Nhụy Kỳ trên mạng. Thành thật mà nói, cô ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh. Có điều, cô không phải là mẫu người anh ta yêu thích. Hơn nữa, ba anh ta còn ép anh ta kết hôn với nhà họ Kiều, điều này càng làm khơi dậy suy nghĩ phản nghịch trong lòng anh ta.
Kiều Nhụy Kỳ nhìn Lương Khâm Việt đang bước tới trước mắt, gật đầu chào hỏi: “Tôi vừa nhìn thấy đèn hiệu ngoài cửa. Có ai tổ chức sinh nhật à? Tôi còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật nữa.”
“Không sao. Cứ coi như em đến chơi với mọi người thôi.” Lương Khâm Việt gọi cô đến không phải để chúc mừng sinh nhật Hoàng Trân Trân , mà là để hoàn thành nhiệm vụ của ba mình giao: “Đúng rồi, giới thiệu với em đây là Tiêu Đạc, người anh em chí cốt của tôi.”
Nói đến đây, anh ta nhìn Tiêu Đạc với ánh mắt kỳ quái: “Sao anh lại thay quần áo?”
Tiêu Đạc nói: “Bộ trước bẩn rồi.”
“À…” Lương Khâm Việt tuy quen biết Tiêu Đạc chưa lâu nhưng vẫn có chút hiểu biết về tính tình của anh. Anh ta không hỏi thêm nữa mà thản nhiên giải thích với Kiều Nhụy Kỳ: “Người anh em này tôi hơi sợ vi trùng. Em nhìn xem, đi đâu cũng đeo găng tay.”
Kiều Nhụy Kỳ vô thức nhìn tay Tiêu Đạc, rõ ràng lúc ở sân bay anh không đeo găng tay, chỉ trước khi xuống xe mới đeo vào.
“Hai người thích ngồi chỗ nào cũng được. Nếu đói thì có thể ăn chút gì đó trước.” Lương Khâm Việt bảo họ vào ngồi, sự chú ý của Kiều Nhụy Kỳ cũng rời khỏi tay Tiêu Đạc.
Chỉ một lát sau đã có rất nhiều người tới phòng bao. Khi Hoàng Trân Trân đến, Lương Khâm Việt đích thân chạy xuống đón cô ta.
Bầu không khí của bữa tiệc luôn rất sôi động. Kiều Nhụy Kỳ ngồi ở góc ghế sofa, nhìn đám nam nữ trong phòng bao rồi nhấp một ngụm nước trong tay.
Lương Khâm Việt và Hoàng Trân Trân đang ngồi cạnh nhau, chơi xúc xắc với những người xung quanh. Ánh mắt của Kiều Nhụy Kỳ dừng lại trên người anh ta, những ngón tay đang cầm ly rượu gõ nhẹ từng nhịp vào thành ly.
Cô không nhớ lúc nhỏ Lương Khâm Việt như thế nào. Nhưng ba tháng trước, khi còn ở biệt thự của ông nội Khâu, anh ta rõ ràng không nói nhiều như vậy.
Có phải vì lúc đó cổ họng anh ta không được khỏe cho nên mới trầm lặng hơn không?
Vừa nghĩ đến đây, cô liền nghe thấy có người yêu cầu Lương Khâm Việt và Hoàng Trân Trân hát song ca một bản tình ca. Hai người giả vờ từ chốt vài câu rồi đứng dậy, gọi một bản tình ca quen thuộc.
Kiều Nhụy Kỳ chống một tay lên ghế sofa, đỡ lấy thái dương nhìn hai người họ.
Cuộc hôn nhân này là do nhà họ Lương chủ động đề ra. Suốt mấy năm qua, hai nhà không liên lạc gì nhiều nên nhà họ Kiều khá bất ngờ.
Lúc vừa nghe tin, Kiều Nhụy Kỳ cũng có chút kinh ngạc. Nhưng cô rất nhanh đã hiểu ra nguyên nhân.
Bây giờ cô cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ sai rồi.
Cô đang quan sát Lương Khâm Việt. Cách đó không xa cũng có một chàng trai đang nhìn cô. Bữa tiệc hôm nay là do Lương Khâm Việt tổ chức cho Hoàng Trân Trân. Họ đến đây thứ nhất là vì nể mặt Lương Khâm Việt, thứ hai là để làm quen với nhiều cô gái hơn.
Bọn họ nhìn thấy Kiều Nhụy Kỳ rất được, cô là người đẹp nhất trong căn phòng tối nay.
Hai người nhìn nhau, cầm ly rượu trong tay, đứng dậy đi về phía Kiều Nhụy Kỳ.
Vừa đi được hai bước, ánh mắt Tiêu Đạc dán chặt vào người bọn họ.
Anh lơ đãng liếc mắt một cái, chiếc phi tiêu trong tay còn chưa kịp ném đi. Cả hai người đều bất ngờ dừng lại, như thể bị đóng băng tại chỗ.
Sau khi chạm mắt trong giây lát, hai người đang cầm ly rượu kia ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ cũ.
Chiếc phi tiêu trong tay Tiêu Đạc lúc này cũng bắn trúng hồng tâm, thu hút rất nhiều người cổ vũ.
Kiều Nhụy Kỳ đặt ly rượu trong tay xuống, đứng dậy đi về phía Tiêu Đạc.
“Anh Tiêu, tôi muốn về khách sạn trước nên cần nhờ anh mở cốp xe giúp.” Vì tiếng nhạc ở sàn nhảy rất ồn ào nên Kiều Nhụy Kỳ đành phải vặn to âm lượng để nói chuyện với Tiêu Đạc. “Hoặc là anh đưa chìa khóa cho tôi, tôi tự xuống lấy. Sau đó sẽ nhờ người mang chìa khóa lại cho anh.”
Tiêu Đạc nghiêng người nhìn cô, không cùng mọi người chơi ném phi tiêu nữa: “Để tôi đưa em về. Tôi cũng định rời đi trước.”
Kiều Nhụy Kỳ còn đang suy nghĩ có nên làm phiền anh không thì Tiêu Đạc lại lên tiếng: “Yên tâm, tôi không uống rượu.”
“…” Cô không lo lắng về điều này. Cô ngước mắt lên nhìn Tiêu Đạc, nhận lòng tốt của anh: “Vậy cảm ơn anh, tôi đi báo với Lương Khâm Việt một tiếng.”
“Ừ.” Tiêu Đạc khẽ gật đầu rồi đi theo cô.
Lương Khâm Việt đã hát xong bản tình ca của mình. Lúc này, anh ta đang đứng bên cạnh sàn nhảy vừa ngắm Hoàng Trân Trân nhảy nhót vừa trò chuyện với một người.
“Dạo này người ta đang đồn vụ của tổng giám đốc Ngụy, các cậu có biết không? Anh ta vừa mới đến thành phố A đã cướp mất mối làm ăn giữa nhà họ Hứa với công ty hàng không. Hôm qua có người nhìn thấy anh ta vào phòng bao Lâm Giang Tiên của Thiên Hạ Cư.”
Thiên Hạ Cư là nhà hàng kiểu Trung Quốc đắt đỏ nhất ở thành phố A. Đến đây, người ta không chỉ đơn thuần là ăn uống mà còn để thể hiện địa vị của mình. Phòng bao Lâm Giang Tiên thường không tiếp khách, thậm chí nhiều khách hàng bình thường cũng không biết đến sự tồn tại của phòng này ở Thiên Hạ Cư.
“Tổng giám đốc Ngụy này có lai lịch thế nào?” Lương Khâm Việt gần đây đã nghe rất nhiều tin đồn về anh ta. Vừa đến thành phố A đã vào được Lâm Giang Tiên, thế lực đằng sau anh ta chắc chắn không hề đơn giản.
“Không biết nữa.” Người bên cạnh thở dài: “Nghe nói anh ta cũng trạc tuổi bọn mình. Ba tôi còn muốn tôi đi làm quen với anh ta. Buồn cười chết mất, đến bóng người còn không gặp được.”
Hai người vừa mới nói đến đây thì Kiều Nhụy Kỳ và Tiêu Đạc đã đi tới. Lương Khâm Việt vô thức đứng thẳng dậy, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Kiều Nhụy Kỳ nói: “Cũng đã muộn rồi, tôi về khách sạn trước nhé.”
Lương Khâm Việt nhẹ nhàng xoay ly rượu trong tay. Anh ta nhờ Tiêu Đạc đưa Kiều Nhụy Kỳ đến đây, ngoài việc để hoàn thành nhiệm vụ mà ba giao, thì còn muốn nhân cơ hội bày tỏ thái độ của mình với cuộc hôn nhân này. Anh ta không tin Kiều Nhụy Kỳ không nhìn ra. Nhưng từ khi bữa tiệc bắt đầu, cô đã ngồi một mình trong một góc, không hề giận dỗi hay tranh cãi với anh ta. Điều này có phần khác với những gì Lương Khâm Việt tưởng tượng.
“Em đi từ thành phố H đến đây chắc hẳn cũng mệt rồi. Vậy thì về nghỉ ngơi sớm đi.” Lương Khâm Nguyệt đang do dự không biết có nên gọi xe cho cô không. Nếu anh ta đích thân đưa cô về thì chắc chắn cô sẽ không đồng ý. Nhưng lỡ như cô quay về lại mách lẻo với ba anh ta…
“Để tôi đưa em ấy về. Vừa hay tôi cũng chuẩn bị về.”
Câu nói này của Tiêu Đạc như cứu rỗi Lương Khâm Việt. Anh ta ngay lập tức dùng ánh mắt cảm kích nhìn anh: “Vậy thì phải cảm ơn anh Tiêu rồi.”
Tiêu Đạc quả thực là người anh em chí cốt của Lương Khâm Việt, lúc nào có thể giải quyết được những vấn đề cấp bách của anh ta.
Hoàng Trân Trân gọi anh ta, chạy tới kêu anh ta nhảy cùng. Kiều Nhụy Kỳ nhìn Lương Khâm Việt bị kéo vào sàn nhảy rồi cùng Tiêu Đạc rời khỏi phòng bao.