Trời bên ngoài đã trở tối, nhân viên an ninh mặc đồng phục mở cửa cho họ rồi hỏi Tiêu Đạc có cần giúp lấy xe không.
Tiêu Đạc lắc đầu, anh đi thẳng ra ngoài, Kiều Nhụy Kỳ nghĩ có lẽ anh thật sự có bệnh sạch sẽ gì đó.
"Tôi đi lấy xe, em muốn đợi ở đây hay đi cùng tôi?" Tiêu Đạc dừng bước, hỏi Kiều Nhụy Kỳ bên cạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Nhụy Kỳ không ngại đi một đoạn đường ngắn này, hơn nữa cô cũng không muốn đứng một mình ở đây: “Tôi đi với anh."
"Được." Tiêu Đạc đáp lại rồi đi cùng cô về hướng bãi đậu xe.
Bãi đậu xe của Đế Hào đông hơn nhiều so với lúc họ đến, chỉ đi một đoạn ngắn mà xe cứ liên tục đổ về.
Người giàu ở thành phố A nhiều thật đấy.
Kiều Nhụy Kỳ mở cửa ghế phụ ngồi vào xe.
Tiêu Đạc tháo găng tay, gấp gọn lại rồi đặt bên cạnh, sau đó kéo dây an toàn từ phía sau: "Em còn muốn ăn gì nữa không?"
Trong phòng riêng lúc nãy Kiều Nhụy Kỳ không ăn nhiều, nhưng món tráng miệng trên máy bay buổi chiều khá ngon, bây giờ cô cũng không thấy đói lắm: "Không cần đâu, nếu tối nay đói thì tôi gọi đồ ăn ngoài cũng được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Đạc không nói thêm gì, anh mở nhạc trong xe như lúc đến và lái xe đi.
Kiều Nhụy Kỳ nhìn tòa nhà xa hoa của Đế Hào dần xa, chợt nhớ ra mình chưa nói với Tiêu Đạc là đi đâu: "Tôi ở khách sạn Định Âu, anh có cần tôi mở bản đồ không?"
Cô nghe Lương Khâm Việt nói Tiêu Đạc vừa từ nước ngoài về, có lẽ anh chưa quen đường ở thành phố A nên cô cúi xuống định lấy điện thoại trong túi ra.
"Dùng điện thoại của tôi đi." Tiêu Đạc thuận tay đưa điện thoại của mình qua.
Kiều Nhụy Kỳ hơi ngạc nhiên, đưa tay nhận lấy điện thoại đưa trước mặt: "À, được."
Điện thoại đã mở khóa, dùng hình nền mặc định của hệ thống, các ứng dụng trên màn hình rất đơn giản, chắc là những ứng dụng anh thường dùng để làm việc.
Kiều Nhụy Kỳ không nhìn lâu, mở bản đồ và thiết lập dẫn đường rồi trả điện thoại lại cho anh: "Xong rồi."
Tiêu Đạc nhận lấy điện thoại, lái xe theo chỉ dẫn.
Khách sạn Định Âu cách Đế Hào một đoạn khá xa, may mà đã qua giờ cao điểm nên hai người không bị kẹt xe.
Một cuộc gọi bất ngờ đến, Tiêu Đạc nhìn màn hình, đeo tai nghe Bluetooth rồi nhận cuộc gọi: "Có chuyện gì?"
Người ở đầu dây bên kia nói gì đó, Tiêu Đạc đáp lại một tiếng, rẽ ở ngã tư phía trước: "Biết rồi, tôi vẫn đang ở ngoài, về rồi nói sau."
Nói xong anh cúp điện thoại, Kiều Nhụy Kỳ nhìn Tiêu Đạc và nói: "Nếu anh bận thì có thể thả tôi ở lề đường, tôi tự bắt xe đi cũng được."
"Không sao, sắp tới rồi."
Quả thật từ đây đến khách sạn Định Âu không xa, Kiều Nhụy Kỳ cũng không nói thêm nữa.
Đến nơi, Tiêu Đạc tắt dẫn đường, xuống xe giúp Kiều Nhụy Kỳ lấy vali ra.
Kiều Nhụy Kỳ kéo vali, đứng bên cạnh xe cảm ơn anh: "Hôm nay thật sự làm phiền anh quá, hôm khác tôi mời anh ăn cơm nhé."
Ý của cô là muốn cảm ơn Tiêu Đạc, nhưng nói xong lại sợ mình vô ý tứ nên thêm một câu: "Nếu anh rảnh."
Tiêu Đạc đóng cốp xe, quay lại nhìn cô: "Được thôi, nhưng em định liên lạc với tôi thế nào?"
"... Ừm, chúng ta thêm WeChat được không?" Lúc nãy khi cô dùng điện thoại của Tiêu Đạc thì thấy trong điện thoại có WeChat.
Tiêu Đạc gật đầu, lấy điện thoại ra quét mã QR của Kiều Nhụy Kỳ: "Kiều rich?"
"Đúng rồi, là cách phát âm của Nhụy Kỳ." Kiều Nhụy Kỳ chấp nhận yêu cầu kết bạn từ anh, ngẩng đầu cười với anh: "Vậy tôi lên trước nhé."
"Ừm." Tiêu Đạc đứng tại chỗ đáp lại, không tiễn cô lên lầu.
Bảo vệ luôn chờ sẵn bên cạnh rất nhanh nhẹn nhận lấy vali từ tay Kiều Nhụy Kỳ: "Chào cô, để tôi giúp cô mang lên."
"Cảm ơn."
"Không có gì, xin hỏi cô đã đặt phòng chưa?"
"Tôi đã đặt rồi."
"Vậy tôi sẽ dẫn cô đi làm thủ tục nhận phòng."
"Được." Phòng của Kiều Nhụy Kỳ do anh họ cô đặt, còn chọn cho cô một phòng suite rộng rãi và thoải mái. Sau khi làm thủ tục xong, khi cầm thẻ phòng đi lên Kiều Nhụy Kỳ còn cố ý liếc nhìn ra cửa thì thấy xe của Tiêu Đạc đã không còn ở đó nữa.
Bảo vệ khách sạn giúp cô mang hành lý đến tận cửa phòng, Kiều Nhụy Kỳ vừa hay có tiền mặt nên đã cho anh ta chút tiền boa.
Vào phòng, Kiều Nhụy Kỳ lấy đồ ngủ ra và đi tắm trước.
Hôm nay chạy đôn chạy đáo cả ngày nên cô thật sự rất mệt, tắm xong thì cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều. Những hành lý khác cô tạm thời lười chưa muốn dọn, uể oải cầm điện thoại lên giường xem hai con mèo của mình.
Cô nuôi hai con mèo trong phòng làm việc, ban ngày có người trong phòng chăm sóc chúng, buổi tối chỉ còn lại chúng tự chơi. Dưới camera giám sát, hai con mèo đều đã ngủ, trông có vẻ không gây ra rắc rối gì. Kiều Nhụy Kỳ chuyển sang góc quay khác thì nhận được cuộc gọi từ bạn thân Diêu Tinh Dư.
"Alo, tổng giám đốc Diêu gọi muộn thế này có việc gì không?"
Kiều Nhụy Kỳ chưa nói hết câu, Diêu Tinh Dư đã háo hức tám chuyện: "Thế nào, gặp Lương Khâm Việt chưa? Hai người tiếp xúc thế nào?"
Kiều Nhụy Kỳ im lặng một lúc, đổi tư thế dựa vào đầu giường: "Gặp rồi, nhưng mà không giống mình tưởng tượng cho lắm."
"Mình đã nói rồi mà!" Diêu Tinh Dư nói với giọng đắc thắng, thậm chí còn có thể hình dung được vẻ mặt của cô ấy lúc này: "Cậu chưa gặp nên kiểu gì cũng lý tưởng hóa hình ảnh của anh ta, giờ gặp ngoài đời thì đương nhiên mất luôn cái filter đó rồi. Cậu nên nghe mình đi, cứ để anh ta mãi sống trong tưởng tượng của cậu là được."
Kiều Nhụy Kỳ lại im lặng một lúc như đang suy nghĩ về lời cô ấy nói: "Mình không nghĩ là vấn đề tưởng tượng thôi đâu, anh ta như hoàn toàn biến thành người khác vậy... Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng anh ta cố tình diễn như thế để phản đối hôn nhân sắp đặt."
"Gì cơ, anh ta còn không đồng ý à?" Diêu Tinh Dư tưởng tượng đủ cảnh Kiều Nhụy Kỳ gặp Lương Khâm Việt ngoài đời rồi vỡ mộng, nhưng không ngờ anh ta lại chê bai Kiều Nhụy Kỳ: "Anh ta có cái gì mà còn không hài lòng về cậu chứ? Cậu chịu gặp anh ta đã là tổ tiên anh ta phù hộ rồi, còn dám không vui là sao? Hay cậu về luôn đi, chúng ta không làm từ thiện nữa."
Kiều Nhụy Kỳ nghĩ ngợi rồi nói: "Để mình xem thế nào đã."
"... Trước giờ mình không nghĩ cậu si tình vậy đó. Mình đã từng xem ảnh của Lương Khâm Việt rồi, cũng hơi đẹp trai, nhưng mà đâu tới mức khiến người khác kinh ngạc đâu?"
Trong đầu Kiều Nhụy Kỳ bất chợt hiện lên gương mặt điển trai, hôm nay cũng không phải là không gặp người đẹp trai tới mức khiến người khác kinh ngạc.
Nhận ra mình đang nghĩ gì khiến cô hơi lúng túng ho khẽ: "Không phải hoàn toàn vì Lương Khâm Việt, triển lãm cá nhân ở thành phố A sắp bắt đầu, mình sẽ ở lại đây đến khi triển lãm kết thúc."
Diêu Tinh Dư biết Kiều Nhụy Kỳ sẽ mở triển lãm cá nhân ở thành phố A, dù không khuyên cô quay về nữa nhưng cô ấy vẫn không ngừng phàn nàn về Lương Khâm Việt.
Lương Khâm Việt hắt xì lần thứ hai trong tối nay.
Không đúng, chắc chắn có người đang chửi anh ta.
Anh ta vừa sờ mũi thì giọng của ba anh ta đã vang lên: "Ba nói con có nghe không?"
"... Nghe rồi, nghe rồi." Lương Khâm Việt xoa tai, suýt bị điếc luôn: "Không phải chỉ là mời Kiều Nhụy Kỳ ăn cơm thôi sao."
Ba Lương thấy anh ta lơ là như vậy thì càng tức giận thêm: "Ba đã đặt phòng ở Thiên Hạ Cư rồi, tự con mời con bé, ăn xong thì đưa nó đi dạo quanh thành phố A, nhất định phải chăm sóc người ta cho tốt."
"À? Đi dạo thì không cần đâu, con còn phải về công ty làm việc."
"Lúc này con mới nhớ đến về công ty làm việc à? Bình thường ở ngoài chơi bời thì sao không thấy nhớ đến công ty?"
"..."
Lương Khâm Việt im lặng, ngày mai anh ta đã hẹn với Hoàng Trân Trân, chắc chắn không thể đi cùng Kiều Nhụy Kỳ được. Nhưng nếu cho Kiều Nhụy Kỳ leo cây thì đảm bảo ba của anh ta có thể đánh chết anh ta ngay lập tức.
Về phòng, anh ta cầm điện thoại gọi cho Tiêu Đạc: "Anh Tiêu, ngày mai anh rảnh không?"
Sau khi gửi tin nhắn, Lương Khâm Việt nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể làm vậy tốc độ mạng sẽ nhanh hơn.
"Rảnh."
Tiêu Đạc nhanh chóng trả lời, Lương Khâm Việt lập tức hào hứng: "Vậy anh có thể giúp tôi đi cùng Kiều Nhụy Kỳ không? Ba tôi bảo trưa mai mời cô ấy ăn cơm, chiều còn phải đưa cô ấy đi dạo thành phố A."
Anh ta không hiểu thành phố A có gì đáng để dạo chứ?
"Gửi thời gian địa điểm đi."
Tin nhắn của Tiêu Đạc lại đến, Lương Khâm Việt nhanh chóng gửi thông tin phòng cho anh: "Ngày mai chắc chắn tôi vẫn phải đến, nhưng tôi đã hẹn với Hoàng Trân Trân nên phải đi sớm, anh đến đó đón cô ấy được không?"
"Được."
"Cảm ơn nhé!" Lương Khâm Việt vui mừng, anh Tiêu vẫn đáng tin cậy như mọi khi, không ai trong đám bạn bè so được với anh!
Trước khi đi ngủ, Kiều Nhụy Kỳ mới thấy tin nhắn của Lương Khâm Việt hẹn cô trưa mai đi ăn ở Thiên Hạ Cư.
Cô và Lương Khâm Việt đều có số điện thoại của nhau, dùng số điện thoại có thể dễ dàng tìm thấy WeChat của đối phương, nhưng Lương Khâm Việt chọn nhắn tin thì cô cũng không chủ động thêm WeChat của anh ta.
Kiều Nhụy Kỳ nhắn tin trả lời bằng một biểu tượng OK rồi tắt đèn đi ngủ.
Vì hẹn ăn trưa nên buổi sáng không cần dậy sớm, Kiều Nhụy Kỳ xuất phát lúc 10 giờ 30, xe đã đợi sẵn ngoài khách sạn.
Lương Khâm Việt đã gửi cho cô thông tin phòng VIP ở Thiên Hạ Cư. Khi Kiều Nhụy Kỳ được dẫn đến phòng, Lương Khâm Việt vẫn chưa đến.
Cô ngồi xuống ghế nhìn đồng hồ.
Cô đến sớm 20 phút.
Nhân viên phục vụ đưa menu, Kiều Nhụy Kỳ lật xem một cách tùy tiện mà không gọi món. Khi cô mở camera giám sát để xem hai con mèo của mình thì vừa đúng lúc Lương Khâm Việt bước vào.
Hôm nay anh ta đặc biệt chỉnh chu, còn xịt nước hoa. Đây là một loại nước hoa khá hot năm nay, nhưng đối với Kiều Nhụy Kỳ thì hơi nồng.
"Em đến sớm nhỉ." Lương Khâm Việt ngồi xuống đối diện với Kiều Nhụy Kỳ, không nhìn menu: "Tôi đã gọi món trước khi đến rồi, để họ làm sẵn. Em không kiêng món gì chứ?"
Kiều Nhụy Kỳ mỉm cười: "Không có."
"Vậy thì tốt." Lương Khâm Việt bật điện thoại xem giờ. Anh ta còn phải đi gặp Hoàng Trân Trân sau nên chỉ gọi những món dễ làm.
Kiều Nhụy Kỳ nhận ra sự lơ đãng của anh ta, biết rằng bữa ăn này không phải do anh ta tự nguyện nên hỏi: "Tôi có thắc mắc, tại sao chú Lương lại đột nhiên nghĩ đến chuyện liên hôn giữa hai nhà?"
Lương Khâm Việt đang nghịch điện thoại chợt dừng tay. Chuyện liên hôn này quả thật là do ba anh ta đột nhiên đề xuất, anh ta cũng bất ngờ khi biết tin. Ba anh ta thường xuyên quản lý anh ta, giờ ngay cả hôn nhân cũng muốn sắp đặt, điều đó khiến anh ta không hài lòng.
Ban đầu anh ta mong rằng nhà họ Kiều sẽ từ chối, nhưng không ngờ họ không những không phản đối mà Kiều Nhụy Kỳ còn tự mình đến thành phố A gặp anh ta.
Lương Khâm Việt luôn có nhiều phụ nữ vây quanh, thêm Kiều Nhụy Kỳ cũng không sao, nhưng anh ta còn trẻ, anh ta không muốn kết hôn sớm.
"Em không biết à?" Anh ta ngẩng đầu nhìn Kiều Nhụy Kỳ như muốn tìm kiếm điều gì trên khuôn mặt cô: "Dự án phát triển đảo Thạch Ca là dự án quan trọng nhất của thành phố H trong vài năm tới đúng không? Mặc dù quyền phát triển thuộc về tập đoàn Trân Ý nhưng nhà họ Kiều đã cắm rễ ở thành phố H từ lâu, có nhiều việc Trân Ý cần hợp tác với bên em. Ba của tôi chỉ thèm miếng mồi ngon này và muốn chia phần thôi."
Anh ta không hề nhắc đến chuyện ba tháng trước, Kiều Nhụy Kỳ im lặng một lúc rồi hỏi: "Ba tháng trước, anh có đến biệt thự của ông nội Khâu không?"
Mặt Lương Khâm Việt rõ ràng thay đổi, dường như không ngờ tới câu hỏi này. Một lúc sau, anh ta mới bình tĩnh hơn nhưng lông mày vẫn hơi cau lại: "Hôm qua tôi còn thấy em khá trưởng thành, giờ em định dùng chuyện này để uy hiếp tôi à?"
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, may mắn là nhân viên phục vụ mở cửa bước vào đúng lúc. Kiều Nhụy Kỳ nhìn các món ăn được đặt trên bàn, nói với Lương Khâm Việt: "Ăn cơm trước đi."
Lương Khâm Việt không nói gì thêm, hai người im lặng ăn. Đến giữa bữa, Lương Khâm Việt nhận một cuộc điện thoại rồi đứng dậy: "Chiều nay tôi có cuộc họp, không thể ở lại với em, nếu em muốn đi đâu chơi thì có thể nhờ Tiêu Đạc đi cùng."
Kiều Nhụy Kỳ ngẩn người, chưa kịp nói "không cần" thì Lương Khâm Việt đã vội vã ra ngoài: "Tôi đã gửi thông tin phòng cho anh ấy rồi, lát nữa anh ấy sẽ đến đón em."
"..." Kiều Nhụy Kỳ nhìn theo bóng anh ta ra khỏi cửa, nhanh chóng cầm điện thoại nhắn tin cho Tiêu Đạc.
"Anh Tiêu, Lương Khâm Việt có nhờ anh chiều nay đi cùng tôi không? Không cần phiền đâu, tôi tự đi một mình được."
Cô chưa kịp đặt điện thoại xuống thì Tiêu Đạc đã trả lời.
"Tôi đang ở phòng bên cạnh."