Kiều Nhuỵ Kỳ đang ngồi ăn trong nhà hàng buffet của khách sạn.
Khách sạn Định Âu là một khách sạn năm sao lâu đời của thành phố A, ngoại trừ môi trường của phòng nghỉ thì hương vị trong các nhà hàng cũng luôn nhận được nhiều lời khen.
Song giờ phút này Kiều Nhuỵ Kỳ lại không có mấy hứng thú, vốn cô có thể ăn một bữa thịnh soạn nhưng không biết buổi tối Tiêu Đạc có chuyện gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô xiên một miếng bít tết cho vào miệng, trong đầu bất giác nảy sinh một suy nghĩ.
Đừng nói là Tiêu Đạc đang cố tình câu cô đấy nhé?
Suy nghĩ này khiến cho bản thân Kiều Nhuỵ Kỳ cũng cảm thấy buồn cười, Tiêu Đạc là anh em tốt của Lương Khâm Việt, sao anh phải câu đối tượng đính hôn của anh em mình chứ?
Hơn nữa trông anh không giống một người mồi chài, mà nhìn giống kiểu daddy được yêu thích bởi những cô gái trẻ trên mạng.
… Đợi đã, cô đang suy nghĩ linh tinh gì vậy?
Kiều Nhuỵ Kỳ lắc đầu, cố gắng đá Tiêu Đạc ra khỏi đầu mình.
Sau khi ăn xong, cô đi thẳng về phòng và tắm trước như hôm qua, sau khi ra thì nhận được điện thoại của Diêu Tinh Dư: “Mình đã xem bài đăng trên vòng bạn bè của cậu rồi! Hôm nay cậu có đi công viên Ánh Sao với Lương Khâm Việt không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“... Không, mình đi cùng Tiêu Đạc.”
Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy cái tên này bật ra từ miệng Kiều Nhuỵ Kỳ, ngay lập tức khơi dậy sự cảnh giác của Diêu Tinh Dư: “Tiêu Đạc là ai? Ở thành phố A chơi vui quá nhỉ.”
“...” Trong lòng Kiều Nhuỵ Kỳ tự kiểm điểm sâu sắc, sao cô lại thản nhiên nói ra tên của Tiêu Đạc chứ: “Anh Tiêu là bạn của Lương Khâm Việt, Lương Khâm Việt bảo anh ấy đến đi cùng mình.”
Diêu Tinh Dư không bị cô lừa gạt: “Ơ, vừa rồi còn là Tiêu Đạc, bây giờ đã trở thành anh Tiêu rồi sao?”
Kiều Nhuỵ Kỳ chưa kịp nói, Diêu Tinh Dư đã hỏi lại: “Còn Lương Khâm Việt đâu, sao anh ta không đi cùng cậu?”
“Anh ấy nói rằng anh ấy phải mở cuộc họp.”
“Ồ, anh ta thì mở cái gì chứ, họp quán bar à?”
“…”
Lương Khâm Việt chơi bời lêu lổng bên ngoài chán chê rồi mới về nhà. Ba Lương đã ngồi ở phòng khách chờ anh ta, nếu bình thường ông ấy thấy anh ta đi chơi đến bây giờ mới trở về thì chắc chắn sẽ dạy dỗ anh ta một trận.
Nhưng hôm nay Lương Khâm Việt và Kiều Nhuỵ Kỳ cùng đi ra ngoài. Ít nhất là ông ấy cho rằng như vậy, thế nên sắc mặt lúc nói chuyện cũng hòa nhã hơn hẳn: “Hôm nay con và Kiều Nhuỵ Kỳ đi đâu?”
Lương Khâm Việt theo bản năng mím môi, may mắn anh ta thông minh, trước khi trở về đã hỏi lịch trình ngày hôm nay từ anh Tiêu: “À, hôm nay con và cô ấy đi dạo ở công viên Ánh Sao, không phải cô ấy sắp tổ chức triển lãm ở thành phố A sao, đi xem xem triển lãm được bố trí thế nào rồi.”
Kiều Nhuỵ Kỳ là một họa sĩ, đương nhiên ba Lương biết điều này, tác phẩm của cô cách đây không lâu được bán với giá hai mươi triệu và tạo ra một cuộc thảo luận sôi nổi.
Ở trong mắt ba Lương, Kiều Nhụy Kỳ chính là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp lại có tài năng, rất thích hợp trở thành con dâu nhà họ Lương bọn họ.
Cũng may mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt, nếu không thì ông ấy cũng không có cơ hội nói về điều này.
“Ừ, vậy thời gian này con phải chăm sóc người ta cho tốt, nhân lúc người ta vẫn ở thành phố A thì hãy chủ động, đừng lúc nào cũng chờ ba sắp xếp.”
“Biết rồi biết rồi.” Lương Khâm Việt đáp lại hai câu qua loa rồi nhanh chóng lên tầng.
Ngày hôm sau Kiều Nhuỵ Kỳ không có hẹn nên cô ngồi trong phòng vẽ tranh.
Một nửa không gian trong vali của cô đều được dùng để đựng dụng cụ vẽ tranh, tuy rằng không thể so sánh với những thứ trong phòng vẽ tranh của cô nhưng vẫn đủ để ghi lại nguồn cảm hứng của ngày hôm qua.
Khi cô vẽ tranh, thời gian trôi qua rất nhanh, điện thoại đặt trên bàn vang lên, cô mới chú ý tới cảnh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.
Kiều Nhuỵ Kỳ buông bút vẽ trong tay xuống, đứng dậy đi tới bàn.
Cuộc gọi tới là của Tiêu Đạc, cô nhìn chằm chằm hai chữ này hai giây rồi đưa tay nhận cuộc gọi: “Xin chào, anh Tiêu.”
“Xin chào.” Tiêu Đạc không nói nhiều lời khách sáo, chủ động nói rõ ý định: “Trưa mai có thời gian ăn cơm cùng nhau không?”
Trước đó Kiều Nhuỵ Kỳ nghĩ rằng anh nói hôm khác là một cách từ chối khéo, không ngờ hôm khác lại tới khá nhanh: “Được thôi, anh muốn ăn gì?”
“Tôi sao cũng được, em cứ quyết định đi.”
Kiều Nhuỵ Kỳ suy nghĩ một chút, hỏi anh: “Ăn lẩu được không?”
“Được.”
“Anh có thể ăn cay không?” Kiều Nhuỵ Kỳ lại hỏi thêm một câu: “Loại đặc biệt cay ấy.”
“...” Tiêu Đạc không ăn cay nhiều, thỉnh thoảng ăn lẩu vẫn được, nhưng cay quá thì không ăn được mấy miếng: “Nếu em muốn ăn cay nhiều thì chúng ta có thể ăn kiểu mỗi người một nồi nhỏ.”
Kiều Nhuỵ Kỳ biết có loại lẩu này, nhưng cô vẫn thích kiểu truyền thống hơn: “Loại đó ăn ngon không?”
Tiêu Đạc nói: “Tôi biết ở thành phố A có một quán, mùi vị cũng khá ổn.”
“Vậy được rồi.” Kiều Nhụy Kỳ nghĩ là mình mời Tiêu Đạc ăn cơm nên cũng nhường anh: “Lát nữa anh gửi vị trí cho tôi.”
“Được.”
Sau khi hai người nói chuyện điện thoại xong, Tiêu Đạc gửi vị trí cho Kiều Nhuỵ Kỳ: “Mười giờ rưỡi sáng mai, tôi đến khách sạn đón em.”
Kiều Nhuỵ Kỳ gửi sticker con mèo gật đầu rồi xem vị trí nhà hàng.
Định vị là ở trên một ngọn núi, mặc dù hơi xa nhưng gần đó có không ít nhà hàng, hơn nữa tất cả đều là nhà hàng cao cấp.
Kiều Nhuỵ Kỳ chưa từng đến đó, cô lên mạng xem review thử thì thấy quán lẩu Tiêu Đạc đề cử được đánh giá rất tốt, xét từ những bức ảnh được cư dân mạng đăng tải, view ở đó có vẻ cũng khá tuyệt.
Ừm, không hổ là nơi có thể lọt vào mắt xanh của Tiêu Đạc.
Để tránh ngày mai ngủ quên, Kiều Nhuỵ Kỳ cẩn thận cài đồng hồ báo thức và chuẩn bị trước quần áo cần mặc.
Mười giờ mười lăm phút ngày hôm sau, cô đi đến sảnh khách sạn, nhìn thấy xe của Tiêu Đạc đã đỗ ở bên ngoài.
Kiều Nhuỵ Kỳ bước nhanh hơn, Tiêu Đạc thấy cô tới thì hạ cửa sổ xe xuống: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, anh chờ lâu chưa?”
“Tôi vừa mới đến thôi, lên xe đi.”
“Được.” Kiều Nhuỵ Kỳ vòng qua bên kia, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Hôm nay Tiêu Đạc lại thay một bộ com-lê, tuy rằng anh luôn mặc vest trang trọng nhưng Kiều Nhuỵ Kỳ phát hiện mỗi bộ âu phục của anh thật ra đều có thiết kế khác nhau, phụ kiện kết hợp cũng được thay đổi theo đó.
Chẳng qua bộ trắng đen hôm nay anh mặc lại vừa đúng trùng với áo sơ mi thêu trắng và chân váy đen của cô.
Mặc dù cô còn mặc thêm áo khác, nhưng nó cùng là màu đen, hai người ngồi cùng nhau trông rất giống mặc đồ đôi.
Kiều Nhuỵ Kỳ không biết Tiêu Đạc có nhận thấy điều này không, song thấy sắc mặt anh vẫn như thường nên cô cũng không nói gì, kéo dây an toàn phía sau thắt lại.
“Em ăn sáng chưa?” Tiêu Đạc vừa khởi động xe vừa hỏi người bên cạnh.
Quả thật Kiều Nhuỵ Kỳ không có ý thức lắm về chuyện ăn sáng, ngày hôm qua lúc đặt đồng hồ báo thức, cô không có ý định đưa thời gian ăn sáng vào.
“Có ăn qua rồi. Tôi đã xem review quán lẩu mà anh giới thiệu, đúng là rất ngon, giờ tôi đang để bụng còn thưởng thức.”
Đôi môi Tiêu Đạc khẽ cong lên, không nói gì và lấy ra một hộp sữa từ trong xe ra đưa cho Kiều Nhuỵ Kỳ.
Trên đường đến nhà hàng, Kiều Nhuỵ Kỳ uống một nửa hộp sữa, sau khi nhìn thấy hai chữ “Lộc Đảo” treo ở chân núi, hai mắt của cô sáng lên.
Lộc Đảo là tên của trang viên trên núi, trong trang viên mở vài nhà hàng cao cấp, phong cảnh thiên nhiên cũng được tạo dựng tỉ mỉ. Bây giờ đang là mùa xuân, là thời điểm tốt nhất để đến trang viên ăn cơm ngắm cảnh.
Chiếc xe men theo đường núi một đoạn rồi mới đến cửa vào bãi đỗ xe của Lộc Đảo.
Bãi đỗ xe này không lớn, Tiêu Đạc nhìn thấy một chỗ đỗ xe thì lái quá đó, một chiếc xe khác từ phía đối diện lái tới cũng muốn đỗ ở chỗ trống này, song có vẻ chậm hơn Tiêu Đạc một bước.
Chiếc xe dừng lại ngay trước xe Tiêu Đạc, một người đàn ông đẩy cửa hàng ghế sau bước xuống: “Anh có ý gì? Chúng tôi nhìn thấy chỗ đỗ xe này trước.”
Tiêu Đạc nhìn đám người đang gây gổ bên ngoài, nói với Kiều Nhuỵ Kỳ bên cạnh: “Em đừng xuống xe.”
Anh tháo dây an toàn ra rồi đi xuống, người đối diện thấy anh đi ra thì càng nhiệt tình hơn: “Người anh em, đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước, người ngồi trong xe tôi là bạn của tổng giám đốc Ngụy, nếu anh biết điều thì nhanh chóng lái xe ra đi.”
Tiêu Đạc đứng bên cạnh xe, nói với vẻ mặt không chút cảm xúc: “Tổng giám đốc Nguỵ nào?”
“Anh chưa từng nghe đến tổng giám đốc Ngụy đang làm mưa làm gió dạo gần đây ở thành phố A sao? Vậy anh đã nghe đến danh tổng giám đốc ở Lâm Giang Tiên chưa? Tổng giám đốc Nguỵ của chúng tôi là khách quý ở đó.”
Lúc anh ta còn đang khoác lác về tổng giám đốc Nguỵ thì người trên xe đã nhìn thấy Tiêu Đạc, sợ tới mức vội vàng xuống xe: “Hiểu lầm hiểu lầm thôi, ngài cứ đỗ ở đây, chúng tôi sẽ lập tức đi tìm vị trí khác, làm phiền rồi.”
Nói xong, anh ta vội vàng kéo người trước đó lên xe, bảo tài xế lái xe đi. Người bên cạnh vẫn còn chưa hoàn hồn: “Tổng giám đốc Vương, sao anh phải sợ anh ta? Anh là bạn của tổng giám đốc Ngụy, hiện tại có biết bao nhiêu người ở thành phố A muốn kết bạn với tổng giám đốc Ngụy chứ.”
“...” Tổng giám đốc Vương nở một nụ cười khổ, đừng nói là anh ta, mà tổng giám đốc Nguỵ khi nhìn thấy người vừa rồi thì cũng phải cẩn thận phục vụ.
Sau khi xe của bọn họ lái đi, Kiều Nhuỵ Kỳ mới mở cửa đi xuống xe. Vừa rồi cô thấy người nọ lúc xuống xe với khí thế hung dữ, cô còn lo lắng bọn họ đánh nhau, nhưng không ngờ thái độ của bọn họ đột nhiên thay đổi rồi lái xe bỏ đi.
“Không làm em sợ chứ?” Tiêu Đạc thấy Kiều Nhị Kỳ đi ra, nghiêng đầu nhìn cô hỏi.
“Không có.” Kiều Nhuỵ Kỳ lắc đầu, không khỏi cảm thán một câu: “Bây giờ mọi người khó chịu thật, một chỗ đỗ xe thôi mà cũng có thể tức giận như vậy, may mà còn có một người biết điều đi cùng.”
Tiêu Đạc từ chối cho ý kiến, anh khóa xe lại rồi đi cùng Kiều Nhuỵ Kỳ vào nhà hàng: “Lát nữa ăn nhiều một chút để xoa dịu.”
Nghe thấy chuyện ăn uống, tâm trạng của Kiều Nhuỵ Kỳ tốt lên hẳn: “Anh cũng ăn nhiều vào, không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu.”
Hôm nay nói là cô mời Tiêu Đạc ăn cơm, nhưng nhà hàng là Tiêu Đạc đặt trước, anh cũng đảm nhiệm vai trò tài xế, nên cô phải khao anh một bữa hoành tráng.
Có lẽ vì hiện tại phong cảnh rất đẹp, nên mỗi một nhà hàng trong Lộc Đảo rất đông khách, Kiều Nhuỵ Kỳ đi theo Tiêu Đạc vào phòng, nhìn thực đơn nhân viên phục vụ mang tới.
Mặc dù cách ăn hơi khác nhau nhưng vẫn là lẩu và đồ ăn như cũ. Kiều Nhụy Kỳ và Tiêu Đạc gọi món, không bao lâu nhân viên phục vụ đã lục tục mang đồ ăn lên.
Nồi nhỏ trước mặt hai người đã sôi, Kiều Nhị Kỳ gọi nước lẩu siêu cay, Tiêu Đạc chỉ gọi hơi cay. Sau khi đồ ăn được mang lên, Kiều Nhuỵ Kỳ nóng lòng cho đồ ăn vào nồi: “Anh Tiêu, anh ăn đi, đừng khách sáo.”
“Ừ.” Tiêu Đạc cầm đũa lên, cũng gắp đồ ăn vào trong nồi của mình, vừa chín một miếng thịt bò thì nhận được cuộc gọi của Lương Khâm Việt.
“Sao thế?” Anh dùng đũa gắp thịt bò, chấm vào trong đĩa đồ chấm đã được chuẩn bị sẵn.
“Vẫn là chuyện của Kiều Nhuỵ Kỳ.” Lương Khâm Việt ở đầu dây bên kia hơi mất kiên nhẫn phàn nàn với anh: “Ba tôi muốn mời em ấy đến nhà ăn cơm, thương lượng chuyện kết hôn của bọn tôi.”
“Vậy sao?” Tiêu Đạc nhìn Kiều Nhị Kỳ đang nhúng thịt bò, anh chuyển đĩa thịt bò trước mặt mình sang trước mặt cô.
“Anh Tiêu, anh nói xem bây giờ tôi nên làm gì?” Ở trong điện thoại, Lương Khâm Việt vẫn kể khổ với Tiêu Đạc: “Thật ra tôi cũng không ghét Kiều Nhuỵ Kỳ, em ấy rất xinh đẹp nhưng tôi thật sự không muốn kết hôn sớm như vậy.”
Kiều Nhuỵ Kỳ gõ một hàng chữ trên điện thoại, đưa tới trước mặt Tiêu Đạc.
[Nếu anh không ăn, thì tôi sẽ một mình ăn hết mấy thứ này đấy.]
Tiêu Đạc khẽ cong môi, vừa gõ vào điện thoại của cô, vừa trả lời Lương Khâm Việt ở đầu dây bên kia: “Tôi đang ăn cơm, nói sau đi.”