Kiều Nhuỵ Kỳ lấy lại điện thoại di động, trên đó có một dòng chữ Tiêu Đạc vừa mới gõ thêm.
[Ăn xong rồi gọi tiếp.]
Kiều Nhị Kỳ nhíu mày, cô ngẩng đầu lên, vừa lúc Tiêu Đạc thấy cúp máy: “Tôi bảo tổng giám đốc Tiêu đừng khách sáo, mà tổng giám đốc Tiêu thật sự không khách sáo à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Đạc lấy ra một tấm thẻ vàng từ trong ví đưa cho Kiều Nhị Kỳ ngồi đối diện: “Tôi có thẻ vàng ở đây, lát nữa tính tiền có thể được giảm giá tám lăm phần trăm.”
Kiều Nhị Kỳ nhận lấy tấm thẻ từ tay anh, nhìn cẩn thận. Tấm thẻ này được làm rất tinh xảo, trên mỗi tấm thẻ còn có số hiệu, tấm thẻ trong tay Tiêu Đạc là 8888.
Số seri kiêu ngạo này thoạt nhìn đã thể hiện rõ sự cao quý, hơn nữa tấm thẻ này không chỉ là VIP của một nhà hàng nào đó, nó còn cho phép hưởng thụ chiết khấu khi tiêu tiền ở Lộc Đảo.
“Mỗi lần chuyển tiền vào thẻ này chắc nhiều lắm nhỉ, khi nào xài thì quét thẳng luôn đúng không ?” Kiều Nhuỵ Kỳ cầm tấm thẻ, nhìn Tiêu Đạc ngồi đối diện: “Nói như vậy, chẳng phải anh là người thanh toán sao?”
Tiêu Đạc nói: “Như nhau cả thôi.”
“...” Kiều Nhị Kỳ hơi nghẹn, giống nhau chỗ nào: “Đã nói hôm nay tôi mời anh mà.”
Tiêu Đạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng em không thấy phí phạm khi không sử dụng ưu đãi sao?”
Kiều Nhuỵ Kỳ: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng là quá phí, không chỉ thiệt mười lăm phần trăm đâu, mà là một trăm triệu đấy!
“Vậy lần này cứ dùng thẻ của anh trước đi.” Kiều Nhuỵ Kỳ cảm thấy mình bị nắm thóp rồi: “Cơ mà lần sau chắc chắn phải để tôi mời, nhà hàng cũng là tôi đặt.”
Tiêu Đạc khẽ nở nụ cười, gật đầu đồng ý: “Được, lần sau đều nghe theo em.”
Kiều Nhị Kỳ ngẩn người, ánh mắt dừng lại ở khoé miệng Tiêu Đạc, không quá chắc chắn hỏi anh: “Anh vừa cười hả?”
Vẻ mặt Tiêu Đạc không khác gì bình thường: “Tôi có cười à?”
“Đúng là cười rồi, kiểu giống cười mỉm đó.”
“…”
Tiêu Đạc lại nhếch môi dưới, lần này Kiều Nhuỵ Kỳ thấy rất rõ ràng: “Anh lại cười rồi, lần này là hai pixel đấy.”
“... Được rồi, ăn thôi.” Tiêu Đạc cúi đầu, gắp một miếng thịt vào nồi của mình.
Kiều Nhị Kỳ cũng vùi đầu ăn, không nói gì nữa.
Cứu mạng, vừa rồi cô lại nghe thấy sự cưng chiều trong câu nói của Tiêu Đạc chứ.
Chắc chắc đầu óc cô có vấn đề rồi.
Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, Kiều Nhuỵ Kỳ không nhịn được, cô lại bắt đầu tìm chủ đề khác: “Hừm, nơi này chắc là mới sửa chữa cách đây không bao lâu nhỉ?”
“Ừ, cuối năm ngoái chính thức kinh doanh.” Tiêu Đạc thấy đồ uống trong cốc của Kiều Nhụy Kỳ đã hết, anh đứng dậy giúp cô lấy thêm: “Phong cảnh trên núi không tệ, ăn cơm xong thì có thể đi dạo.”
“Tốt quá, vừa rồi tôi nhìn thấy lời giới thiệu ngoài cửa, nơi này còn nuôi hươu nữa hả?”
“Nuôi mấy con, nếu em thích thì có thể qua đó cho ăn.”
“Được.” Kiều Nhuỵ Kỳ hào hứng gật đầu, địa điểm Tiêu Đạc chọn đúng là không làm người ta thất vọng, lần sau cô và Diêu Tinh Dư đến thành phố A chơi, cô cũng sẽ dẫn cô ấy tới đây: “Hình như anh rất quen nơi này, anh thường xuyên tới đây sao?”
“Cũng không thường xuyên lắm.” Tiêu Đạc rót thêm chút đồ uống vào cốc: “Nhà tôi ở gần đây nên có tới ăn vài lần.”
“Hoá ra là thế.” Kiều Nhụy Kỳ lên tiếng, gần đây đều là khu biệt thự, quả nhiên năng lực của tổng giám đốc Tiêu rất mạnh mẽ.
Sau khi ăn xong đồ ăn trên bàn, Tiêu Đạc sợ Kiều Nhuỵ Kỳ ăn chưa no nên anh gọi thêm một ít. Vốn Kiều Nhuỵ Kỳ nói không ăn được nữa, nhưng sau khi đồ ăn được mang lên, cô vẫn ăn hết không thừa gì cả.
Lần này, cô thật sự không ăn nổi nữa.
Sau khi ăn xong, đúng lúc có thể đi dạo tiêu cơm trong trang viên, có không ít người nghĩ giống bọn họ, cũng đi dạo trong trang viên.
Lộc Đảo trải qua khai thác nhân tạo, trồng rất nhiều loại hoa và cây cối, tuy không thể so sánh với công viên Ánh Sao, nhưng cảnh quan rất độc đáo.
Sau khi Kiều Nhuỵ Kỳ nghe Tiêu Đạc nói rằng trong trang viên thật sự có hươu, cô nóng lòng muốn đi xem thử. Trên đường đi có đi ngang qua một hồ sen rất lớn, bên trong là một đàn cá Koi.
“Có nhiều cá Koi quá, mau ước một điều thôi.” Kiều Nhụy Kỳ nói xong, nhắm mắt lại rồi thành khẩn cầu nguyện: “Hy vọng triển lãm của tôi có thể tiến hành thuận lợi, gia đình và bạn bè đều như ý, tôi khoẻ mạnh và càng ngày càng giàu có.”
Tiêu Đạc bên cạnh nghe được thì khẽ cười ra tiếng: “Có phải nguyện vọng của em hơi nhiều rồi không?”
“Không sao, chúng nó chọn để thực hiện mà.” Kiều Nhuỵ Kỳ mở mắt, thưởng thức hồ sen trước mắt: “Tiếc quá, nếu mùa hè tới đây thì hoa sen trong hồ sẽ nở hoa, chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Tiêu Đạc cũng nương theo ánh mắt của cô nhìn về phía hồ nước: “Không sao, mùa hè có thể quay lại một lần nữa.”
“Ừ.” Kiều Nhuỵ Kỳ gật đầu, cầm điện thoại chụp mấy tấm ảnh cá Koi rồi cùng Tiêu Đạc đi về phía vườn hươu.
Lộc Đảo không nuôi nhiều hươu sao, đại khái chỉ khoảng sáu bảy con, song vẫn thu hút không ít người. Những con hươu này có thể mua thức ăn để cho chúng ăn, Kiều Nhuỵ Kỳ cố tình mua hai bao, nhiệt tình đi cho hươu sao ăn.
Hươu sao còn nhiệt tình hơn cô, gần như là đuổi theo cô để đòi ăn, cô muốn dừng lại để chụp ảnh cùng chúng còn khó hơn lên trời.
Vất vả lắm mới tìm được một cơ hội để hươu sao đứng tại chỗ, Kiều Nhuỵ Kỳ nhanh chóng nghiêng đầu nhìn Tiêu Đạc: “Mau, tranh thủ chụp đi.”
Không cần cô nhắc nhở, Tiêu Đạc đã nhấn nút chụp, Kiều Nhuỵ Kỳ đút xong đồ ăn trong tay thì chạy tới bên cạnh Tiêu Đạc xem ảnh: “Chụp thế nào rồi?”
Tiêu Đạc cầm điện thoại di động gửi ảnh cho Kiều Nhuỵ Kỳ: “Gửi qua WeChat của em rồi.”
“Được.” Kiều Nhuỵ Kỳ lập tức lấy điện thoại di động ra, Tiêu Đạc gửi rất nhiều ảnh chụp cho cô, thậm chí cả bức ảnh cô bị hươu đuổi theo cũng không tha.
Cô nói cảm ơn Tiêu Đạc, trong lúc đang mải xem ảnh anh chụp cho mình thì em họ gọi điện thoại tới.
Từ trước đến nay, Kiều Gia Hòa không có chuyện gì thì không gọi điện, đột nhiên đến tìm mình, không phải là lại gây chuyện rồi chứ?
“Tôi nghe điện thoại trước.” Cô nói với Tiêu Đạc một tiếng, bắt máy: “Alo, tìm chị có chuyện gì?”
“Chịiiiiiiiii… giang hồ cầu cứu.” Giọng nói đau khổ của Kiều Gia Hoà truyền tới từ ống nghe: “Xe em đang chạy nửa đường thì hết xăng, chị có thể cho em mượn năm trăm tệ đổ xăng không?”
Khoé miệng Kiều Nhị Kỳ hơi nhếch lên, suýt nữa bị cậu ấy làm cho tức cười: “Kiều Gia Hoà em đúng là giỏi thật đấy, hiện tại ngay cả năm trăm tệ mà cũng phải đi mượn à?”
“Huhuhu.” Kiều Gia Hoa ở đầu dây bên kia bắt đầu giả vờ đáng thương: “Thẻ của em bị ba em khoá rồi, bây giờ trong túi em không có đồng nào, chị không thể thấy chết mà không cứu được.”
Kiều Nhuỵ Kỳ cười một tiếng: “Thế này đi, chị cho em một ý kiến, em bán cái xe kia đi. Không những có tiền mà còn không cần phải đổ xăng nữa, một công đôi việc.”
Kiều Gia Hòa: “...”
Chị đúng là một thiên tài.
“Chị…”
“Đừng gọi chị nữa, đi tìm anh trai em đi.”
“...” Nếu Kiều Gia Hòa dám tìm anh trai thì đã không gọi Kiều Nhuỵ Kỳ: “Chị Rich, em xem được bài đăng của chị trên vòng bạn bè rồi, chị ở thành phố A ăn nhậu chơi bời cùng Lương Khâm Việt, không quan tâm đến sống chết của em trai đúng không?”
“...” Kiều Nhuỵ Kỳ len lén ngước mắt, nhìn Tiêu Đạc đứng ở bên cạnh chờ mình, người ăn nhậu chơi bời cùng cô không phải Lương Khâm Việt: “Ừm, chị chỉ có năm mươi tệ thôi, em có muốn không?”
“...” Đuổi ăn mày thì cũng đâu cần phải làm vậy: “Muốn!”
Kiều Nhuỵ Kỳ cúp điện thoại, gửi cho Kiều Gia Hòa năm mươi tệ tiền lì xì, sau đó một giây sau, cô mở WeChat của anh họ cả: “Anh, vừa rồi Kiều Gia Hoà gọi cho em mượn năm trăm tệ, nói rằng không có tiền đổ xăng.”
Anh họ cả: …
Anh họ cả: Anh biết rồi, em có cho nó tiền không?
Kiều rich: Em không.
Dường như Kiều Gia Mục không tin nên chuyển cho cô một ngàn đồng.
Kiều Nhuỵ Kỳ: “...”
Cô nói với Kiều Gia Hòa, đi tìm anh trai cậu ấy đi.
Nhìn xem anh họ cả ra tay hào phóng cỡ nào!
“Ngại quá.” Kiều Nhuỵ Kỳ cất điện thoại di động, cười với Tiêu Đạc: “Để anh chờ lâu rồi.”
“Không sao.” Tiêu Đạc cúi đầu nhìn cô: “Em trai cô xảy ra chuyện gì sao?”
“Không biết nó lại gây chuyện gì mà bị ba của nó khoá thẻ nên giờ không có tiền.” Nhắc tới người em họ này, đôi khi Kiều Nhị Kỳ cũng phải nghi ngờ liệu nó và anh họ cả có phải là anh em ruột không: “Thằng bé tốt nghiệp cũng đã hơn nửa năm rồi, nhưng nó vẫn chẳng biết gì chuyện của công ty, hoàn toàn khác với anh trai.”
Tiêu Đạc chỉ hơi gật đầu, không nhận xét gì thêm. Kiều Nhị Kỳ thấy phía trước có người bán kem thì đi lên mua hai cái, cho cô và Tiêu Đạc mỗi người một cái.
Hai người cầm kem chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe, hôm nay trời rất trong, phơi nắng như này đi dạo một chút cũng rất thoải mái.
Khi đi tới trước xe, hai người cũng đúng lúc ăn hết kem, Tiêu Đạc mở cửa bước lên xe, kéo dây an toàn phía sau lưng.
Kiều Nhuỵ Kỳ cũng ngồi vào trong xe, cúi đầu bấm vào tin nhắn trợ lý vừa gửi tới.
Đậu Bao: Chị Rich, em vừa mới mở gói hàng ở phòng làm việc, lại nhận được [hình ảnh]
Đầu ngón tay Kiều Nhuỵ Kỳ bấm một cái trên màn hình, phóng to hình ảnh lên.
Trên ảnh là một con búp bê đáng sợ bị cố ý rạch bằng dao, cổ treo trên cơ thể, con ngươi một bên mắt bị mất. Con búp bê bị nhuộm đỏ tươi một mảng lớn, chắc hẳn là dùng màu đỏ để bắt chước vết máu.
Đậu Bao: Đáng sợ quá chị ơi, hay là chúng ta báo cảnh sát đi.
Khóe miệng Kiều Nhuỵ Kỳ khẽ nhếch lên, từ sau khi buổi đấu giá lần trước kết thúc, phòng làm việc của cô bắt đầu nhận được kiện hàng chuyển phát nhanh đe doạ như này.
Lần trước là tiền âm phủ, lần này là búp bê kinh dị.
Kiều rich: Em báo cảnh sát trước đi, mặc dù có thể không hữu ích. Gần đây mọi người nhớ phải cẩn thận, mở camera ở studio 24/24.
Đậu Bao: Vâng, em biết rồi. Một mình chị ở thành phố A nhớ chú ý an toàn, vừa nhìn đã biết là cố tình nhắm vào chị rồi.
Đậu Bao: Hay chị thuê vệ sĩ đi ạ?
Kiều rich: Ừ, để chị xem thế nào.
Tiêu Đạc thấy Kiều Nhị Kỳ vừa lên xe đã nghịch điện thoại di động, anh vốn muốn nhắc nhở cô thắt dây an toàn, nhưng không cẩn thận nhìn thấy hình ảnh búp bê kinh dị trên điện thoại của cô.
“Đây là cái gì?” Lông mày của anh nhíu lại, cảm giác áp bức trong không khí cũng hiện lên theo. Kiều Nhuỵ Kỳ nhanh chóng lướt qua hình ảnh đó, muốn nói không có gì nhưng lại cảm thấy rất không có sức thuyết phục: “Chỉ là một trò đùa thôi, chắc là anti fan gửi.”
Mặc dù việc cô có anti fan nghe khá buồn cười.
Ánh mắt Tiêu Đạc vẫn tập trung trên màn hình điện thoại của Kiều Nhụy Kỳ, một lát sau, anh ngẩng đầu lên: “Nếu cô muốn thuê vệ sĩ, tôi có thể.”
“... Hả?”
Kiều Nhuỵ Kỳ ngơ ngác, quả thật cho tới bây giờ cô vẫn không biết Tiêu Đạc làm gì, nhưng chắc anh không làm vệ sĩ đâu nhỉ?
“Anh từng làm vệ sĩ à?”
Kiều Nhụy Kỳ giống như đang nghi ngờ bản lĩnh của Tiêu Đạc, giây tiếp theo, ghế ngồi của cô đột nhiên ngửa ra sau, một trận trời đất quay cuồng, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị người ta nắm ngược đặt trên lưng ghế.
Tiêu Đạc từ sau lưng đến gần, bên tai cô vang lên ba chữ kèo kèm hơi thở ấm áp: “Có thể làm.”