Ba ngày xuân

Hai tai của Kiều Nhụy Kỳ nhanh chóng trở nên ửng đỏ.
 
Bây giờ cô đang bị ép vào lưng ghế, không thể động đậy, ngay cả muốn quay đầu lại nhìn Tiêu Đạc cũng rất khó. Hơn nữa, thân hình cao lớn của Tiêu Đạc khi cúi người xuống đã ghim chặt cả cơ thể cô dưới thân.
 
Thậm chí, anh chỉ dùng một tay đã giữ được hai tay cô sau lưng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bên trong chiếc xe SUV vốn vô cùng rộng rãi ngay lúc này lại dường như rất chật chội, tràn ngập hơi thở của Tiêu Đạc, giống như một bức tường kín kẽ không lỗ hở.
 
Trái tim Kiều Nhụy Kỳ đập dồn như đánh trống, ngay cả hô hấp cũng càng lúc càng nóng.
 
Lần gần đây nhất mà cô tiếp xúc với đàn ông là lần ở biệt thự ông nội Khâu.
 
"Anh, anh buông tôi ra trước đi." Cô cố gắng lấy lại giọng, trước khi khuôn mặt trở nên nóng hổi. 
 
Tiêu Đạc lập tức buông tay, Kiều Nhụy Kỳ điều chỉnh lại tư thế ngồi, kéo lưng ghế thẳng lại.
 
Cổ tay hơi đau, cô kéo ống tay áo lên, nhìn chỗ bị Tiêu Đạc nắm.
 
Cổ tay cô thon nhỏ nên Tiêu Đạc chỉ cần một tay đã khống chế được, hành động kích thích ngắn ngủi ban nãy đã khiến làn da trắng nõn hơi đỏ lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Đạc nhìn dấu vết mình gây ra, đôi mắt hơi tối lại, nhưng rồi anh không nhìn nữa, lấy tay nới lỏng cà vạt khiến người ta bức bối: "Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi kiềm lực hết mức có thể rồi."
 
"..." Kiều Nhụy Kỳ không biết nói gì, đã kiềm lực mà còn như vậy, nếu không kiềm lực chắc bóp nát xương cô luôn rồi: "Chân tay anh nhanh nhẹn như vậy chắc đã từng học qua trường lớp đúng không?"
 
"Ừm." Tiêu Đạc mở cửa kính xe, để gió lạnh bên ngoài lùa vào: "Hồi nhỏ nhà tôi có mời thầy dạy võ về dạy, học cũng được thời gian khá dài."
 
Kiều Nhụy Kỳ biết nhà giàu thường muốn con cái học các lớp năng khiếu, nhưng học võ thì khá hiếm: "Anh thích học võ sao?"
 
"Cũng được." Tiêu Đạc đặt tay lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô: "Không làm em bị thương chứ?"
 
"Không." Kiều Nhụy Kỳ hoạt động hai cổ tay: "Chỉ là da bị đỏ chút thôi."
 
Tiêu Đạc lại nhìn cổ tay cô, gật đầu: "Thắt dây an toàn đi."

 
Bây giờ Kiều Nhụy Kỳ mới đeo dây an toàn lên người.
 
Xe chạy ổn định trên đường, dường như hai người ai cũng có tâm sự riêng, không ai nói chuyện với nhau suốt chặng đường.
 
Cho đến khi xe chạy đến trước cổng khách sạn của Kiều Nhụy Kỳ, Tiêu Đạc mới mở miệng nói: "Em cứ suy nghĩ về chuyện làm vệ sĩ đi."
 
Kiều Nhụy Kỳ nghĩ anh chỉ nói giỡn, không ngờ anh lại nghiêm túc: "Quả thật võ thuật của anh khá tốt, nhưng chắc bình thường anh cũng bận rộn lắm nhỉ?"
 
"Không bận."
 
"..." Kiều Nhụy Kỳ nghẹn lời, thấy anh lúc nào cũng đi khắp nơi với cô, hình như đúng là không bận lắm: "Được rồi, để tôi suy nghĩ."
 
"Ừm." Tiêu Đạc trả lời, đợi cô vào khách sạn anh mới lái xe đi.
 
Trên đường đi, anh đeo tai nghe điện thoại, gọi cho Ngụy Chiêu.
 
"Tổng giám đốc Tiêu, có việc gì không ạ?"
 
Giọng của Ngụy Chiêu vang lên trong tai nghe điện thoại, Tiêu Đạc vừa lái xe vừa giao việc cho anh ta: "Có người gửi hàng chuyển phát đe dọa đến studio của Kiều Nhụy Kỳ, cậu đi điều tra xem là ai."
 
"Hàng chuyển phát đe dọa?" Giọng Ngụy Chiêu mang theo sự kinh ngạc: "Tôi lập tức sắp xếp người xử lý."
 
"Ừm." Tiêu Đạc giảm tốc độ, dừng đèn đỏ: "Còn có bãi đậu xe của Lộc Đảo, bảo Vu Tiệp tính toán lại đi, bãi đậu xe hiện tại nhỏ quá."
 
"Vâng."
 
"Với lại, giám đốc Ngụy này, gần đây cậu bành trướng tên tuổi ở thành phố A thì nhớ chú ý một chút, đừng có ai cũng dây vào."
 
"... Oan cho tôi quá sếp Tiêu, tôi ra ngoài làm việc cho anh, làm gì còn thời gian kết bạn với ai." Ngụy Chiêu lập tức kêu oan: "Có người chỉ ăn chung một bữa, nói chuyện đôi ba câu đã nói là bạn của tôi, tôi cũng đâu có quản mấy chuyện này được."
 
Nhớ đến đủ thứ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Ngụy Chiêu thấy xót thương cho mình: "Tổng giám đốc Tiêu, tôi vốn chỉ là một trợ lý, không ngồi được vị trí của anh đâu, tôi thấy anh tự đến đây vẫn tốt hơn."
 
Ngụy Chiêu thật sự muốn "thoái vị nhường hiền*" , không biết Tiêu Đạc đã có sắp xếp của mình: "Thời cơ còn chưa tới."
 

*Thoái vị nhường hiền: bỏ ngôi vị hoàng đế để nhường cho người hiền tài.
 
Ngụy Chiêu: "..."
 
Đừng nói thời cơ chính là ngày anh và cô Kiều kết hôn đó!
 
Sau khi nói chuyện với Tiêu Đạc, khuôn mặt Ngụy Chiêu trở nên xám xịt, Lý Nghiên nhìn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của anh ta không nhịn được trêu: "Tổng giám đốc Tiêu làm gì anh vậy, sao chỉ một cuộc điện thoại đã hút sạch sức sống của anh rồi?"
 
"... Anh dám nói như vậy trước mặt tổng giám đốc Tiêu không?"
 
"Tôi không dám." Lý Nghiên mồm nói sợ nhưng mặt lại cười hì hì: "Bây giờ anh đang là tổng giám đốc Ngụy nở mày nở mặt mà còn chưa vừa lòng sao?"
 
Ngụy Chiêu lập tức trợn mắt nhìn anh ta: "Hay để anh làm thử nhé?"
 
"Không phải là tổng giám đốc Tiêu chỉ đích danh anh sao?" Lý Nghiên được lợi còn giả vờ không biết gì, quả nhiên thấy người khác xui xẻo còn vui hơn cả việc bản thân gặp may: "Nhưng hồi trước tôi không nhìn ra tổng giám đốc Tiêu lại là người si tình thế đấy."
 
"Anh ấy không phải si tình, mà là si mê Kiều Nhụy Kỳ." Tuy miệng thì châm chọc, nhưng Ngụy Chiêu vẫn nghiêm túc thực hiện các công việc Tiêu Đạc giao.
 
Tiêu Đạc lái xe trở lại khu chung cư thì nghe người quản lý tài sản nói buổi chiều có người tìm anh, họ Hứa.
 
"Tôi không quen, nếu anh ta có đến đây một lần nữa thì các anh đuổi anh ta đi giúp tôi là được rồi."
 
"Vâng, anh Tiêu." Không ít người có máu mặt sống trong khu biệt thự này nên người quản lý tài sản không dám tùy tiện cho người vào.
 
Tiêu Đạc tin tưởng an ninh của khu này nên mới không chuyển đi chỗ khác.
 
Anh chạy xe vào ga-ra, đậu xe vào chỗ rồi xuống xe. Lúc này, Vu Tiệp gọi điện đến, Tiêu Đạc thoáng nhìn màn hình rồi nhận máy: "Chuyện gì?"
 
"Tổng giám đốc Tiêu, nghe nói trưa nay anh đi ăn ở Lộc Đảo?" Nghe giọng Vu Tiệp vẫn vui vẻ như mọi khi: "Sao không báo với tôi một tiếng, để tôi đi đón anh."
 
"Đi ăn bữa cơm với bạn thôi, không cần phiền phức vậy đâu." Tiêu Đạc mở cửa, thay dép ở huyền quan rồi đi vào nhà.
 
Vu Tiệp nghe anh nhắc đến bạn, nhiều chuyện hỏi: "Là bạn nữ đúng không? Nghe nói là một họa sĩ à?"

 
Giọng Tiêu Đạc có chút không vui: "Hình như Ngụy Chiêu nói hơi nhiều thì phải?"
 
"À, cái này không phải là giám đốc Ngụy nói với tôi, người bạn của anh hình như rất nổi tiếng, có người nhận ra cô ấy." Vu Tiệp cười giải thích giúp Ngụy Chiêu: "Anh đừng hiểu lầm tổng giám đốc Ngụy."
 
Tiêu Đạc không nói gì, Vu Tiệp biết anh đang đợi mình nói chuyện chính nên cũng chủ động vào chuyện chính: "Vấn đề bãi đậu xe mà anh nói, trước đây cũng có khách hàng phản ánh nên bên tôi đã tìm người làm lại kế hoạch, sau khi có phương án tôi sẽ gửi cho anh xem."
 
"Không cần, gửi cho Ngụy Chiêu là được rồi."
 
"Được, nếu không còn chuyện gì khác, tôi cúp máy đây."
 
"Ừm."
 
Vu Tiệp cúp điện thoại, vừa ngước đầu thì nhìn thấy Thiệu Đình Đình đang mở to mắt nhìn mình.
 
"Sao rồi, tổng giám đốc Tiêu nói thế nào? Là bạn gái anh ấy sao?"
 
Vu Tiệp cầm văn kiện trong tay, nói với cô ta: "Bớt hỏi chuyện riêng của Tổng giám đốc Tiêu đi."
 
"Không phải tôi lo thay cô sao?" Tuy Thiệu Đình Đình là cấp dưới của Vu Tiệp, nhưng hai người quen biết nhiều năm, Thiệu Đình Đình thật sự lo lắng thay cô ấy: "Hôm nay họ còn mặc đồ đôi đó!"
 
Vu Tiệp dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Thiệu Đình Đình: "Thay vì dành thời gian nghĩ mấy chuyện này thì cô theo sát phương án mở rộng bãi đậu xe đi."
 
"Hai chuyện này có mâu thuẫn nhau đâu, ban đầu..."
 
"Ban đầu, thời điểm chúng ta gặp khó khăn nhất tổng giám đốc Tiêu đã giúp chúng ta, nếu không tôi cũng không thể thành lập Lộc Đảo được." Vu Tiệp cắt ngang lời cô ta: "Vì vậy, việc quan trọng nhất của chúng ta lúc này chính là kinh doanh Lộc Đảo thật tốt."
 
"... Được, được." Thiệu Đình Đình lầm bầm nói: "Cô cứ giả vờ đi, nếu không quan tâm thật thì tại sao còn gọi điện?"
 
Vu Tiệp ngước mắt nhìn cô ta: "Cô nói gì?"
 
"Tôi nói, tôi sẽ đi theo sát phương án mở rộng bãi đậu xe." Thiệu Đình Đình mỉm cười cầm tài liệu liên quan đi ra khỏi văn phòng Vu Tiệp.
 
Buổi tối, Kiều Nhụy Kỳ tắm rửa xong thì cầm điện thoại đã sạc đầy pin ngồi trên giường.
 
Hôm nay, cô chụp được rất nhiều hình ở Lộc Đảo, lúc đó không có thời gian xem kỹ, đến giờ cô mới có thể chọn vài tấm từ từ chỉnh sửa.
 
Tấm hình mới nhất là hình Tiêu Đạc chia sẻ cho cô, hình chụp đàng hoàng của cô với hươu sao chỉ có hai, ba tấm, còn hình bị hươu rượt đuổi lại có rất nhiều, cô chạy đến nỗi mờ ảnh.
 
"Sao chụp được như vậy chứ?" Kiều Nhụy Kỳ vừa xem hình vừa cảm thán, tốc độ chụp của Tiêu Đạc khá đấy.

 
Có tấm hình chụp cô bị hươu rượt đuổi tuy không được rõ nét lắm, nhưng trông hình vô cùng sinh động thú vị, đừng nói, còn trông khá đáng yêu.
 
Đầu ngón tay Kiều Nhụy Kỳ lướt màn hình, chợt tay cô dừng lại trước tấm hình cô chụp chung với Tiêu Đạc.
 
Hôm nay, sau khi cô giúp người khác chụp hình, đối phương cũng giúp cô và Tiêu Đạc chụp chung một tấm, bây giờ xem mới thấy quần áo của hai người rất giống đồ đôi.  
 
Trong hình, tạo dáng của hai người cũng không quá thân mật, thậm chí vai của hai người vẫn còn cách nhau một khoảng nhỏ, nhưng Kiều Nhụy Kỳ nhìn mà mặt bất giác nóng lên.
 
Cô ngẩng đầu hắng giọng, dừng khoảng hai giây, mới xem hình tiếp.
 
Tấm hình được chụp trước cổng chuồng hươu, phía sau có mấy con hươu sao đang được cho ăn, có con còn rướn cổ sát gần họ, như thể muốn giành ống kính với họ.  
 
Kiều Nhụy Kỳ chỉnh màu sắc tấm hình, đồng thời chỉnh sửa cho cô một chút, sau đó mở WeChat của Tiêu Đạc, chia sẻ hình với anh: "Hình hôm nay người khác chụp giúp chúng ta ở Lộc Đảo."
 
Tiêu Đạc đang ngồi trước máy tính xử lý công việc, di động đặt bên cạnh đột nhiên sáng lên, anh thuận thế liếc mắt nhìn.
 
Là tin nhắn của Kiều Nhụy Kỳ.
 
Tiêu Đạc tạm ngưng công việc, cầm điện thoại lên.
 
Trên màn hình là tấm hình chụp anh và Kiều Nhụy Kỳ, tuy động tác hơi khách sáo nhưng nhìn chung tấm hình rất hài hòa.
 
Anh lưu hình, trả lời tin nhắn của Kiều Nhụy Kỳ: "Chỉ chỉnh sửa cho mỗi mình em thôi à?"
 
"Phụt." Kiều Nhụy Kỳ không nhịn được cầm di động bật cười, tổng giám đốc Tiêu vậy mà nhìn ra hình đã chỉnh sửa.
 
Kiều rich: Tổng giám đốc Tiêu đẹp trai bẩm sinh, phong thái hiên ngang, không cần chỉnh sửa cũng đẹp rồi
 
Tiêu: … Cám ơn, em cũng rất đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, nhưng em vẫn chỉnh sửa mình đó 
 
Kiều rich: Bởi vì trong mắt tôi, chỉnh sửa khuôn mặt tổng giám đốc Tiêu như thế nào cũng không hoàn hảo như hiện tại
 
Tiêu: … Tôi nhận lời khen có cánh của em.
 
Kiều Nhụy Kỳ ôm gối đầu dựa vào thành giường, đang suy nghĩ phải trả lời anh thế nào thì bỗng nhận được tin nhắn của Lương Khâm Việt, nói chú Lương mời cô ngày mai qua nhà ăn cơm.
 
Đọc tin nhắn này Kiều Nhụy Kỳ mới nhớ ra, lần này cô đến thành phố A là để gặp Lương Khâm Việt.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận