Kiều Nhụy Kỳ ôm mong đợi đi đến thành phố A, nhưng khi nhìn thấy Lương Khâm Việt, cô thừa nhận cô hơi thất vọng.
Thậm chí, cô còn cảm thấy ba ngày ở biệt thự ông nội Khâu chỉ là một giấc mơ.
Tin nhắn của Lương Khâm Việt làm Kiều Nhụy Kỳ do dự, cô nhìn lên thời gian rồi gọi video call cho Diêu Tinh Dư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuộc gọi được kết nối, khuôn mặt đang đắp mặt nạ của Diêu Tinh Dư xuất hiện trên màn hình: "Sao nào, đi chơi ở thành phố A vui đến nỗi quên hết mọi người mà còn nhớ mình sao?"
Kiều Nhụy Kỳ điều chỉnh tư thế, đối mặt với màn hình, dáng vẻ ảo não: "Chú Lương bảo mình ngày mai qua nhà ăn cơm, cậu nói mình có nên đi không?"
"Không phải chứ?" Diêu Tinh Dư nghe cô đang do dự, kinh ngạc đến nỗi lột lớp mặt nạ trên mặt xuống: "Cậu đừng nói với mình hôm nay người cậu đi chung cũng không phải là Lương Khâm Việt."
Kiều Nhụy Kỳ: "..."
Cô tỏ ra muốn nói lại thôi, nhưng Diêu Tinh Dư đã hiểu hết: "Đừng nói là đi với anh Tiêu gì đó nha? Kiều Nhụy Kỳ, cậu thú vị thật, nhất quyết chạy đến thành phố A gặp Lương Khâm Việt, kết quả ngày nào cũng đi cùng anh Tiêu."
Kiều Nhụy Kỳ: "..."
"Mình thấy ngày mai cũng đừng đi gặp chú Lương gì đó, mà đi gặp chú Tiêu đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"... Mình và anh ấy không phải quan hệ đó đâu." Kiều Nhụy Kỳ giải thích, muốn chuyển hướng lại vấn đề chính: "Ngày mai, chú Lương chắc chắn sẽ nhắc tới chuyện cưới xin, nhưng mình vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào cho thuyết phục."
Diêu Tinh Dư nhíu mày, thâm ý nhìn cô: "Cậu do dự, cho thấy cậu không muốn đồng ý, nhưng cậu vẫn chưa quyết định từ chối là vì chuyện của ba tháng trước. Mình phân tích đúng không?"
"..."
"Cậu mau nói thật với mình, lần trước ở biệt thự ông nội Khâu, hai người đã tiến triển đến bước nào rồi?"
Kiều Nhụy Kỳ: "..."
Cô đúng là không có bạn mới đi gọi cho Diêu Tinh Dư hỏi ý kiến.
"Cậu đừng ngại, hai chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi có chuyện gì không thể nói được chứ? Yên tâm, mình đảm bảo không kể cho các anh của cậu biết đâu."
"..." Kiều Nhụy Kỳ nở nụ cười với màn hình: "Không phải ngại, chỉ là không muốn kể cho cậu thôi."
"... Đệch, cậu không kể mình cũng đoán được." Diêu Tinh Dư cũng nở nụ cười với cô: "Người làm nghệ thuật như các cậu rất thoáng trong chuyện này, mình hiểu."
Nói tới đây, nụ cười trên khuôn mặt Diêu Tinh Dư trở nên thay đổi: "Kỹ thuật anh ấy chắc chắn rất tốt mới làm cậu nhớ mãi không quên lâu như vậy."
Kiều Nhụy Kỳ: "... Bye nhé."
Cô không hề do dự kết thúc cuộc gọi.
Vứt điện thoại sang một bên, Kiều Nhụy Kỳ áp hai tay lên gò má hơi nóng của mình.
Ba tháng trước, tại biệt thự của ông nội Khâu, anh đúng là đã cho cô rất nhiều hạnh phúc.
Sau khi ngồi yên lặng trên giường một lúc, Kiều Nhụy Kỳ cầm di động, trả lời một chữ “Được” cho Lương Khâm Việt.
Nhà học Lương đã không còn ở khu biệt thự cũ, đây là lần đầu tiên Kiều Nhụy Kỳ đến nhà Lương Khâm Việt sau khi cô lớn.
Lương Khâm Việt không đến khách sạn đón nhưng có gọi xe giúp cô.
Kiều Nhụy Kỳ canh thời gian xuống lầu, trong tay cầm món quà mua tạm. Tài xế chở cô đến dưới tòa nhà, Lương Khâm Việt cũng vừa lúc đi xuống đón nàng.
"Em còn mua đồ sao?" Lương Khâm Việt thấy cô cầm hộp quà, thuận tay nhận lấy.
Kiều Nhụy Kỳ cười nói: "Tôi đâu thể đến tay không được."
Lương Khâm Việt gật đầu, dẫn cô đi vào trong: "Đi thôi."
Anh ta dẫn Kiều Nhụy Kỳ vào thang máy, bấm nút tầng cao nhất.
Các căn hộ trong tiểu khu được thiết kế với diện tích lớn, giá không rẻ. Căn hộ của Lương Khâm Việt nằm ở nơi cao nhất của tiểu khu, tổng cộng có ba tầng, là căn hộ lớn nhất trong tiểu khu.
Hai người đứng trong thang máy nhìn số tầng tăng lên, cũng không trao đổi nhiều. Kiều Nhụy Kỳ ngước mắt nhìn sườn mặt của Lương Khâm Việt, dường như muốn tìm hình bóng ba tháng trước trên người anh ta.
"Tới rồi." Lương Khâm Việt bước ra khỏi thang máy, lấy từ trong tủ giày một đôi dép lê: "Đây là dép mẹ tôi chuẩn bị cho em, còn mới đấy."
"Cám ơn." Kiều Nhụy Kỳ thay dép lê, đi theo sau Lương Khâm Việt vào phòng.
"Ba, mẹ, Kiều Nhụy Kỳ đến rồi." Lương Khâm Việt đưa hộp quà đang cầm trên tay cho bác giúp việc, rồi đi vào phòng khách.
Kiều Nhụy Kỳ đi theo anh ta đến phòng khách, thấy ba Lương đang ngồi trên sô pha trò chuyện với Tiêu Đạc.
"..." Toàn bộ những lời hỏi thăm cô chuẩn bị bị nghẹn ngay cổ họng, Kiều Nhụy Kỳ nằm mơ cũng không ngờ sẽ gặp Tiêu Đạc ở nhà Lương Khâm Việt.
Tiêu Đạc mặc bộ com-lê màu xám nhạt, mang đôi găng tay màu đen bằng da quen thuộc. Nghe thấy tiếng động ở cửa, anh quay đầu lại nhìn, ánh mắt dừng trên người Kiều Nhụy Kỳ.
"Nhụy Kỳ đến rồi." Ba Lương cũng thấy Kiều Nhụy Kỳ, đứng dậy khỏi sô pha chào đón cô: “Lâu lắm rồi không gặp, cháu gái càng ngày càng xinh xắn."
"Cháu chào chú Lương." Kiều Nhụy Kỳ cuối cùng đã nói được mấy lời thăm hỏi cô chuẩn bị, lần lượt thăm hỏi ba Lương và mẹ Lương.
"Đúng rồi, giới thiệu với cháu, đây là Tiêu Đạc, bạn của Khâm Việt." Ba Lương thân thiết giới thiệu với Kiều Nhụy Kỳ.
Tiêu Đạc khẽ gật đầu với Kiều Nhụy Kỳ, nói: "Chào cô Kiều."
"Chào anh Tiêu." Kiều Nhụy Kỳ cười cứng ngắc, vẫn chưa hết kinh ngạc trước tình huống trước mắt.
Nói thật, ngay cả Lương Khâm Việt cũng thấy kinh ngạc.
Hôm đó, sau khi anh ta tìm Tiêu Đạc thương lượng đã nghĩ cách muốn mời Tiêu Đạc về nhà ăn cơm. Ý định của anh ta là có người ngoài, ba mẹ anh ta sẽ không thể nói nhiều về chuyện kết hôn.
Nhưng có một vấn đề, làm sao mới có thể làm ba anh ta không tức giận đây?
Tiêu Đạc nói vấn đề này rất dễ giải quyết, ban đầu Lương Khâm Việt không tin, cho đến khi nhìn thấy ba mình trò chuyện với Tiêu Đạc mà cười tít cả mắt, khác hoàn toàn với khi nói chuyện với anh hàng ngày.
Anh Tiêu của anh ta quả nhiên là anh Tiêu của anh ta.
"Đồ ăn sắp xong hết rồi, mọi người ngồi vào bàn trước nhé." Mẹ Lương cười mời mọi người ngồi. Hôm nay, họ mời Kiều Nhụy Kỳ đến là muốn bàn chuyện cưới xin, ai ngờ bây giờ lão Lương chỉ lo bàn chuyện làm ăn với Tiêu Đạc, hầu như không để ý đến Kiều Nhụy Kỳ.
Mẹ Lương chỉ đành bưng đĩa trái cây ra, trò chuyện với Kiều Nhụy Kỳ.
Lương Khâm Việt ngồi bên cạnh Tiêu Đạc, tranh thủ lúc ba mình đang uống trà, hỏi nhỏ anh: "Anh Tiêu, anh quen tổng giám đốc Ngụy thật sao? Sao tôi chưa từng nghe anh kể vậy?"
Tiêu Đạc nói: "Cũng mới quen thôi."
"À..." Xem ra tổng giám đốc Ngụy quả thật khá giỏi, ngay cả ba anh ta cũng muốn bàn chuyện làm ăn.
Không lâu sau, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mẹ Lương kéo tay Kiều Nhụy Kỳ, mời cô ngồi vào bàn ăn.
Ba Lương vốn còn muốn nói chuyện với Tiêu Đạc, bị mẹ Lương lườm một cái mới bắt đầu quan tâm đến chuyện đám cưới của Lương Khâm Việt và Kiều Nhụy Kỳ.
"Nhụy Kỳ à, cháu và Khâm Việt nhà cô chú xem như là thanh mai trúc mã, mấy ngày nay ở cùng nó ở thành phố A thế nào?"
Lương Khâm Việt vừa nghe ba mình nói vậy liền thẳng đơ lưng, sợ Kiều Nhụy Kỳ sẽ phá anh ta ở trước mặt mọi người.
Kiều Nhụy Kỳ theo bản năng nhìn Tiêu Đạc, cười nói với ba Lương: "Rất tốt ạ."
"Vậy là tốt rồi." Ba Lương vui mừng nói: "Hai nhà chúng ta quen biết đã nhiều năm, nếu có thể kết làm sui gia, vậy thì thân càng thêm thân."
Ba Lương dứt lời thì bầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên im lặng trong vài giây ngắn ngủi.
Tiêu Đạc gắp đồ ăn bỏ vào chén: "Chú Lương, nhà họ Lương và nhà họ Kiều định kết làm sui gia sao?"
Ba Lương nói: "Vẫn chưa quyết định, đang bàn bạc với hai đứa."
"Ba, hai tụi con đều còn trẻ, nhất là Kiều Nhụy Kỳ, em ấy mới hai mươi bốn tuổi thôi." Lương Khâm Việt cắt ngang lời ông ấy: "Bây giờ đã bàn chuyện cưới xin có phải còn quá sớm không?"
Hai mươi bốn tuổi đúng là còn rất trẻ, mẹ Lương nhìn Lương Khâm Việt, lại nhìn ba Lương, cười hoà giải: "Nếu các con thấy còn sớm, vậy chúng ta cứ đính hôn trước, được không?"
Ba Lương mím môi, thấy Tiêu Đạc ở đây nên không nổi giận với Lương Khâm Việt. Mẹ Lương quay sang nhìn Kiều Nhụy Kỳ, cười hỏi cô: "Nhụy Kỳ, cháu nghĩ thế nào? Chúng ta tôn trọng ý kiến của cháu."
Trên bàn dường như còn im lặng hơn lúc nãy, ngay cả Tiêu Đạc cũng lặng lẽ dừng đũa.
Kiều Nhụy Kỳ đối diện với ánh mắt của mọi người, cố gắng nở nụ cười tự nhiên nhất: "Cháu và Lương Khâm Việt cũng đã không gặp nhau nhiều năm rồi, cháu thấy chúng cháu cần thêm chút thời gian bên cạnh nhau."
"Cháu nói cũng có lý." Mẹ Lương không thể hiện suy nghĩ của mình, mà nói hùa theo Kiều Nhụy Kỳ: "Hai người ở bên nhau nhiều tất nhiên sẽ có tình cảm. Ăn cơm đi, mọi người ăn đi."
Sau khi mẹ Lương nói, bầu không khí trên bàn ăn cuối cùng cũng trở nên bình thường, lúc sau mọi người cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Ăn cơm xong, Kiều Nhụy Kỳ ngồi thêm một lúc thì định ra về, ba Lương và mẹ Lương khách sáo nói đôi ba câu níu cô ở lại, bảo Lương Khâm Việt lái xe đưa cô về.
Lương Khâm Việt vừa lúc không muốn ở nhà liền đồng ý.
Tiêu Đạc thuận thế đứng dậy chào tạm biệt, ba người cùng nhau rời khỏi nhà họ Lương.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, bầu không khí giống như bị ngăn cách với bên ngoài.
Kiều Nhụy Kỳ bỗng cảm thấy vô cùng bức bối trong lòng.
Tiêu Đạc đứng bên cạnh không nói gì, Kiều Nhụy Kỳ cũng im lặng nhìn con số thể hiện trên bảng, Lương Khâm Việt dựa người vào vách thang máy, cúi đầu thở phào.
Hôm nay có thể xem anh ta đã đánh lừa thành công, Kiều Nhụy Kỳ không thể ở lại thành phố A, sau khi cô quay lại thành phố H, chuyện cưới xin chắc chắn sẽ dần dần trôi vào quên lãng.
"Anh Tiêu, hôm nay cám ơn anh." Anh ta nhìn về phía Tiêu Đạc nói cảm ơn: "Nếu không có anh, chắc chắn ba đã chửi tôi rồi."
"Không có gì." Tiêu Đạc đáp ngắn gọn, không nghe ra được cảm xúc.
Lương Khâm Việt dường như đã quen cách nói chuyện của anh, cũng không để ý. Thang máy lại trở nên im lặng, Kiều Nhụy Kỳ vẫn nhìn con số hiện trên bảng, cuối cùng cũng nhảy đến số nhỏ hơn mười rồi.
Bãi đậu xe ở tầng dưới mặt đất, sau khi cửa thang máy mở ra, Kiều Nhụy Kỳ đi ra ngoài trước.
Xe của Tiêu Đạc đậu bên cạnh xe của Lương Khâm Việt. Kiều Nhụy Kỳ đi đến cửa thì nhìn thấy chiếc SUV quen thuộc. Lương Khâm Việt chỉ đậu một chiếc xe thể thao. Anh ta mở cửa xe, đang định gọi Kiều Nhụy Kỳ lên xe thì Hoàng Trân Trân gọi điện đến.
Lương Khâm Việt nói chuyện một lúc với cô ta, vội vàng gọi Tiêu Đạc đang khởi động xe: "Anh Tiêu, bây giờ tôi có chút việc, có thể làm phiền anh chở Kiều Nhụy Kỳ về được không?"
Tiêu Đạc hạ kính xe xuống, thoáng nhìn Kiều Nhụy Kỳ rồi gật đầu.
Lương Khâm Việt cúp điện thoại, nói với Kiều Nhụy Kỳ: "Thật ngại quá, bây giờ tôi có việc gấp, em ngồi xe anh Tiêu nhé."
Kiều Nhụy Kỳ cong môi cười với anh ta: "Được."
Lương Khâm Việt nhanh chóng lái xe rời đi, Kiều Nhụy Kỳ đi đến trước xe của Tiêu Đạc, thành thạo mở cửa xe.