Kiều Nhụy Kỳ nghĩ rằng Tiêu Đạc sẽ hỏi cô về chuyện kết thông gia, dù sao thì Lương Khâm Việt cũng mời anh đến để làm một tấm khiên chắn.
Tiêu Đạc lại không hỏi gì. Mãi cho đến khi lái xe ra khỏi khu dân cư nơi nhà họ Lương sống, anh mới hỏi được câu đầu tiên: “Đi đâu?”
“Ừm, về khách sạn ngủ thôi.” Kiều Nhụy Kỳ không có kế hoạch gì cho buổi chiều, cũng không muốn tự hành hạ mình, chỉ muốn quay về khách sạn ngủ bù.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Đạc giơ tay, chọn chỉ dẫn đường đi đến khách sạn Định Âu: “Tối qua ngủ không ngon à?”
“Cũng được.” Đêm qua cô cứ mơ về chuyện đã xảy ra ba tháng trước, mà thực ra cô ngủ không được ngon giấc cho lắm.
“Có muốn uống một tách cà phê không?” Tiêu Đạc giả vờ như vô ý nói: “Tôi biết gần đây có một tiệm cà phê rất ngon.”
Thường ngày Kiều Nhụy Kỳ không hay uống cà phê, nhưng bây giờ lời chính Tiêu Đạc đã đề nghị như thế, nghe hấp dẫn hơn rất nhiều so với việc về khách sạn ngủ: “Được.”
Tiêu Đạc thay đổi điểm đến ở ngã tư phía trước và lái xe đưa Kiều Nhụy Kỳ về phía quán cà phê.
Sau khoảng hai mươi phút lái xe, hệ thống định vị đã thành công hướng dẫn họ đến nơi. Quán cà phê nằm ở góc phố trông rất phong cách, Kiều Nhụy Kỳ đợi Tiêu Đạc đỗ xe rồi cùng anh xuống xe.
“Anh mới đến thành phố A chưa lâu mà, sao anh biết tiệm cafe ổn thế này?” Nếu là người khác, cô còn nghĩ rằng họ đã tìm hiểu từ trước, nhưng Tiêu Đạc không giống kiểu người sẽ tra cứu mấy thứ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi nghe người khác nói.” Lúc đến cửa quán cà phê, Tiêu Đạc đưa tay đẩy cửa giúp Kiều Nhụy Kỳ.
Với chiều cao vượt trội và bờ vai rộng, động tác này dường như đang bảo vệ Kiều Nhụy Kỳ trong vòng tay anh.
Tim Kiều Nhụy Kỳ đập nhanh hơn, cô cảm ơn Tiêu Đạc rồi nhanh chóng bước vào quán cà phê.
Tiêu Đạc đi vào trong theo cô. Hai người gọi hai tách cà phê, một vài món tráng miệng rồi ngồi xuống bên cửa sổ.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp. Xe cộ thỉnh thoảng lướt qua trên con đường rợp bóng cây xanh, các cửa hàng bên đường dưới ánh nắng trông cũng nhàn nhã, tạo nên một cảm giác thư thái hiếm thấy giữa lòng thành phố bận rộn.
Kiều Nhụy Kỳ cầm điện thoại lên chụp ảnh ngoài cửa sổ. Tiêu Đạc cũng quay đầu lại, cùng ngắm nhìn khung cảnh ấy với cô.
Nhân viên mang cà phê và đồ tráng miệng ra xong, cũng không làm phiền họ nữa. Kiều Nhụy Kỳ cầm cà phê lên nhấp một ngụm rồi gật đầu với Tiêu Đạc : “Cà phê ngon thật sự, đi cùng với tổng giám đốc Tiêu đúng thật là sẽ có đồ ăn ngon.”
Tiêu Đạc im lặng cong môi. Anh cũng cầm ly cà phê trước mặt lên rồi nhấp một ngụm: “Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi tới đây, rất may tôi không làm ai đó thất vọng.”
Kiều Nhụy Kỳ cầm cốc cà phê lên rồi nháy mắt với anh: “Người được tiến cử cho tổng giám đốc Tiêu chắc chắn không dám lừa anh đâu.”
Tiêu Đạc đặt chiếc cốc trong tay xuống rồi nhìn người đối diện: “Tôi thấy gần đây em rất thích gọi tôi là tổng giám đốc Tiêu.”
“Thì do anh có cái khí chất khiến ai nấy nhìn anh đều muốn gọi anh là tổng giám đốc đấy.” Kiều Nhụy Kỳ nhớ đến dáng vẻ trò chuyện vui vẻ giữa chú Lương và anh vào hôm nay, không khỏi trêu chọc anh: “Ngay cả chú Lương cũng thán phục anh.”
Tiêu Đạc cụp mắt xuống, giấu đi nụ cười giả tạo trong mắt. Kiều Nhụy Kỳ chống cằm, tò mò hỏi: “Vậy tổng giám đốc Tiêu kinh doanh mặt hàng nào?”
Tiêu Đạc suy nghĩ một chút rồi trả lời cô: “Tôi bán xẻng.”
“... Bán xẻng ư?”
“Đúng vậy.” Tiêu Đạc chỉnh lại cà vạt, rất nghiêm túc trả lời: “Cơn sốt vàng lên cao khiến rất nhiều người đào vàng xuất hiện, nhưng muốn kiếm được vàng thì phải có xẻng chứ?”
“...” Kiều Nhụy Kỳ cảm giác như hiểu được ý của anh: “Vậy anh chỉ bán xẻng cho những người này?”
“Đúng vậy.” Tiêu Đạc khẽ gật đầu: “Tôi có thể không kiếm được tiền từ đào vàng, nhưng nếu bán xẻng thì chắc chắn.”
“... Đại sư, tôi hiểu rồi.” Kiều Nhụy Kỳ quả quyết nói: “Vậy anh kinh doanh mảng xây dựng và trang trí.”
Tiêu Đạc : “...”
“Gần nhà tôi có một cửa tiệm đổi ba đời chủ trong vòng một năm. Tôi không biết họ lời lỗ bao nhiêu, chỉ biết dù sao công ty trang trí nhà cũng kiếm được bộn tiền.” Trong khoảng thời gian đó, thấy cửa hàng kia cứ vài tháng lại thay đổi chủ, căn nhà cũng được làm mới hoàn toàn, Kiều Nhụy Kỳ mới nhận ra rằng làm nghề tu sửa và trang trí nội thất mới là đúng đắn.
Tiêu Đạc cười, nhìn cô nói: “Em nói thế cũng không có gì sai.”
“Vậy anh là...?” Kiều Nhụy Kỳ đương nhiên không thật tin rằng Tiêu Đạc làm công việc ấy, cô đang đợi anh tiết lộ đáp án.
Tiêu Đạc nói: “Cái nào tôi cũng làm chút chút, nhưng khoản đầu tư lớn nhất của tôi là game engine*.”
*Game engine: Một game engine là một phần mềm được viết để thiết kế và phát triển video game, hiểu đơn giản nó là loại phần mềm trung gian kết nối tương tác của nhiều ứng dụng trong cùng 1 hệ thống với nhau. Có rất nhiều loại game engine dùng để thiết kế trò chơi cho các hệ máy như hệ consoles hay máy tính cá nhân
“Game engine?” Câu trả lời này có phần vượt quá sự mong đợi của Kiều Nhụy Kỳ: “Anh làm bên phát triển trò chơi sao?”
“Tôi thực sự đã đầu tư vào một số công ty trò chơi, nhưng mục tiêu cuối cùng không phải là tạo ra trò chơi.” Tiêu Đạc nói: “Game engine có thể được sử dụng trong nhiều lĩnh vực hơn trò chơi. Ví dụ: nó có thể mô phỏng đường băng và sự thay đổi thời tiết trong thời gian thực, từ đó đáp ứng nhu cầu đào tạo lái máy bay mô phỏng của phi công.”
Đây cũng là sự hợp tác mà họ vừa đạt được với công ty hàng không thành phố A. Giờ đây, việc huấn luyện lái máy bay mô phỏng của hãng hàng không A sử dụng game engine do họ cung cấp.
“Ồ...” Kiều Nhụy Kỳ lần này thực sự đã hiểu được: “Nó cũng sẽ được sử dụng trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, phải không?”
“Ừ. Điện ảnh và truyền hình, chăm sóc y tế, giáo dục, và hơn thế nữa. Trong tương lai sẽ ngày càng có nhiều lĩnh vực cần công nghệ này.” Miễn là động cơ của họ thuộc loại hàng đầu trong ngành thì mọi người sẽ mua “cái xẻng” của họ.
“Chả trách chú Lương lại thèm muốn đến thế.” Kiều Nhụy Kỳ cầm nĩa lên, xắn một miếng bánh nhỏ rồi cho vào miệng. “Cuộc liên hôn này được tạo ra cũng là do chú thèm muốn dự án phát triển của đảo Thạch Ca và muốn chia sẻ một phần lợi nhuận với nhà họ Kiều.”
Ánh mắt Tiêu Đạc di chuyển, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi nhớ rằng tập đoàn Trân Ý đảm nhiệm dự án phát triển đảo Thạch Ca.”
Kiều Nhụy Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nằm lòng cả chuyện về thành phố H?”
“... Không hẳn là nằm lòng, tôi chỉ nghe được một chút thôi.”
Kiều Nhụy Kỳ nói đùa: “Sao đấy, anh muốn bán xẻng trên đảo Thạch Ca sao?”
Khóe miệng Tiêu Đạc cũng cong lên một chút: “Chỉ cần bọn họ có nhu cầu, tôi đều có thể bán.”
Hai người cứ thế trò chuyện cùng nhau, mải mê đến mức ngồi trong quán cà phê hơn một giờ. Sau khi trở về khách sạn, Kiều Nhụy Kỳ dùng điện thoại di động gửi tin nhắn cho Tiêu Đạc: “Cà phê hôm nay không tính, dịp khác tôi sẽ đãi anh bữa cơm tôi nợ anh.”
Hôm nay ở quán cà phê, Kiều Nhụy Kỳ cuối cùng cũng thanh toán trước, không để Tiêu Đạc mời cô nữa. Nhưng với cô bữa cafe này tuyệt đối không được tính là mời lại. Đây không phải nguyên tắc làm người của Kiều Nhụy Kỳ.
Vốn dĩ cô muốn đặt phòng riêng ở nhà hàng rồi hôm sau mời Tiêu Đạc đi ăn, nhưng Tiểu Uông có chuyện muốn liên lạc với cô nên cô đến phòng triển lãm trước.
Kiều Nhụy Kỳ đã tham gia nhiều triển lãm nghệ thuật từ khi còn nhỏ và đã trưng bày tác phẩm trong các triển lãm quốc tế lớn. Tuy nhiên, đây là triển lãm cá nhân đầu tiên của cô tại Trung Quốc nên cô vẫn hơi lo lắng.
Bởi vì đây là lần đầu tiên nên cô muốn hoàn hảo về mọi mặt, Tiểu Uông cũng nghĩ như thế nên bận rộn cả ngày ở phòng triển lãm.
Sau khi rời đi, Tiểu Uông đưa cô đi ăn ở chợ đêm cổng Bắc nổi tiếng ở công viên Tinh Quang.
Chợ đêm cửa Bắc đã mấy lần lên mục tìm kiếm hàng đầu, Kiều Nhụy Kỳ cũng đã sớm nghe được lần này cô sẽ qua quán thịt nướng Miêu Miêu.
Vừa ngồi xuống chỗ trong cửa hàng, cô đã nhận được tin nhắn từ Đậu Bao.
Đậu Bao: Chị Rich, người gửi thư đe dọa chúng ta đã bị bắt! Em vừa từ đồn cảnh sát về!
Kiều Nhụy Kỳ hơi bất ngờ, ban đầu cũng không có hi vọng gì, nhưng không ngờ cảnh sát lại tìm được người nhanh như vậy: “Nhanh thế sao? Chuyện thế nào?”
Đậu Bao: Người đó vẫn đang bị giam giữ ở đồn cảnh sát và có thể bị tạm giam vài ngày! Chị biết ai đã ra lệnh cho người đó không? Là Chúc Tịch!
Kiều rich:? ?
Chúc Tịch và cô từng học vẽ từ cùng một giáo viên nên nói cho cùng đó cũng là đàn anh cùng thầy của cô. Mấy năm nay tranh của anh ta khá nổi tiếng trong các cuộc đấu giá, nhưng hai năm gần đây, giá trị của Kiều Nhụy Kỳ ngày càng cao, sớm đã vượt qua cả Chúc Tịch. Kiều Nhụy Kỳ biết anh ta cảm thấy hơi mất cân bằng.
Rốt cuộc, anh ta mỉa mai rằng những người thích tranh của Kiều Nhụy Kỳ là những người không hiểu hội họa và chỉ thích màu sắc đẹp.
Nhưng Kiều Nhụy Kỳ không ngờ rằng anh ta lại bất mãn đến mức này, chẳng lẽ là do kỷ lục giao dịch mà cô lập ra trước đây đã khiến anh ta bị kích động sâu sắc sao?
Đậu Bao: Nhưng bây giờ Chúc Tịch không thừa nhận cô gái bị bắt là fan của anh ta, và anh ta liên lạc với người khác bằng một tài khoản nhỏ không có tên thật. Tài khoản này hiện đã bị hủy.
Kiều rich: Chị hiểu rồi, mấy ngày này các em chú ý hơn nhé.
Đậu Bao: Ừ ừ, chị cũng vậy nha.
Kiều Nhụy Kỳ muốn gửi tin nhắn cho Chúc Tịch và hỏi anh ta chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nghĩ rằng nếu bây giờ liên lạc với anh ta, có thể hai người sẽ cãi nhau nên cô đành nhịn.
Cô kìm lại, nhưng Chúc Tịch không nhịn được. Anh ta trực tiếp đăng bài lên trên Weibo, nói rằng Kiều Nhụy Kỳ đã chỉ đạo và hành động trong vụ việc này, thậm chí còn cố tình gài bẫy Kiều Nhụy Kỳ và yêu cầu cô xin lỗi anh ta .
Kiều Nhụy Kỳ có một weibo có tích xanh. Ban đầu nó chỉ có một vài người hâm mộ, nhưng sau hai lần lên tìm kiếm hàng đầu, giờ nó đã có hàng trăm nghìn người. Weibo của Chúc Tịch cũng là một tài khoản có tích xanh nổi tiếng, rất nhiều người trong ngành chú ý đến anh ta. Sau khi ghim bài lên Weibo, anh ta còn bỏ tiền ra để quảng bá nó.
Chuyện này không bao lâu sau đã trở thành chủ đề nóng hổi. Kiều Nhụy Kỳ nhìn ảnh chụp màn hình Đậu Bao gửi cho cô, tâm trạng đi ăn thịt nướng vì thế cũng chẳng còn.
Tiểu Uông ngồi đối diện cô, trong điện thoại cũng đang hiện Weibo của Chúc Tịch. Có thể thấy Chúc Tịch rất kích động vì cuối câu nào cũng dấu chấm than.
Nếu lúc này Kiều Nhụy Kỳ không ngồi đối diện cô ấy, nếu Weibo của Chúc Tịch không đề cập đến việc Kiều Nhụy Kỳ đang cố tình thổi phồng triển lãm cá nhân sắp tới thì cô ấy vẫn coi đây là trò vui.
Cô ấy đang cân nhắc việc yêu cầu Kiều Nhụy Kỳ đăng lời giải thích lên weibo, nhưng Kiều Nhụy Kỳ đã nhiệt tình chuyển tiếp tin nhắn.
Kiều rich: Người mới bị cảnh sát bắt giữ, còn có lịch sử trò chuyện giữa tài khoản phụ của anh với người khác. Có cần tôi đăng lên không? Đầu tôi có vấn đề mới dùng cách này để quảng bá triển lãm cá nhân, cũng không biết ai đã mua quảng cáo cho Weibo của tôi nữa [cười]
Tiểu Uông: “...”
Được rồi.
Kiều Nhụy Kỳ mắng người trên weibo xong thì thấy thoải mái hơn nhiều. Cô vừa mới ăn được hai miếng thịt bò nướng, Chúc Tịch đã nhắn tin riêng với cô trên WeChat: “Cô cứ gửi đi, để tôi xem thử xem lịch sử trò chuyện là cái quái gì!”
Kiều Nhụy Kỳ trong nháy mắt đặt miếng thịt bò xuống, gửi toàn bộ hình ảnh Đậu Bao đã gửi cho cô trước đó cho Chúc Tịch: “Anh giả vờ làm gì, cô gái này bây giờ sẽ vì anh mà bị giam giữ. Dám làm mà không dám nhận, anh là loại đàn ông gì vậy?”
Gửi tin xong, Kiều Nhụy Kỳ lướt qua vòng bạn bè của cô để chia sẻ một bài hát có tên [Loại đàn ông kiểu gì vậy], còn đặc biệt nhắc nhở Chúc Tịch xem.
Chúc Tịch cũng bắt đầu mắng mỏ nhiệt tình trong vòng bạn bè, chiến trường ngay lập tức được chuyển từ Weibo sang vòng bạn bè.
Tiêu Đạc phải gặp những khách hàng quan trọng trong phòng VIP Lâm Giang Tiên vào buổi tối nên không xem điện thoại. Ngụy Chiêu đã xem xong trận chiến giữa Kiều Nhụy Kỳ và Chúc Tịch. Anh ta rất tức giận, nhưng lại không muốn quấy rầy cuộc trò chuyện của Tiêu Đạc, thế nên cả buổi tối cứ thấy khó chịu vô cùng.
Đợi đến khi khách hàng rời đi, Tiêu Đạc nhìn Ngụy Chiêu nói: “Nói nghe, chuyện gì vậy?”
“…” Ngụy Chiêu ngẫm nghĩ có phải bản thân anh ta thể hiện quá lộ liễu không, trực tiếp đưa điện thoại cho Tiêu Đạc: “Anh tự xem đi.”
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn lướt qua nội dung trên màn hình, sau đó cau mày nói: “Tôi giao việc cho cậu và đây là cách cậu xử lý sao?”