Kiều Thanh từ từ buông thõng hai tay xuống, cô bắt đầu cười, một nụ cười như điên dại.. cô quay mặt bước đi, khoảng chừng được 5 bước..
.... Rầm...rầm..
Mọi người xung quanh la hét lên..
- cô gì ơi.. cô làm sao thế này?
- này.. gọi cấp cứu đi..
Anh giật mình quay lại len qua đám đông..
- Kiều Thanh..
Quản lý của cô chạy ra..
- gì chứ? Sao lại thế này..
Phương đứng từ xa chăm chú nhìn anh, trong lòng không khỏi khó chịu, cô chạy về hướng anh..
- chuyện gì thế này?
Anh bế Kiều Thanh ôm vào lòng mình..
- anh phải cho cô ấy tới bệnh viện..
Chẳng kịp đợi cô trả lời, bóng dáng anh đang ôm một người phụ nữ khác loạng choạng bước vào trong xe, vệ sỹ cúi đầu..
- phu nhân...
Cô dơ tay lắc đầu..
- tôi không sao...
Từ đâu một đám nhà báo, phóng viên ập vào..
- phu nhân, xin cô cho biết cảm xúc hiện tại của cô bây giờ..
Cô ngước mắt lên ngăn cho dòng lệ không rơi, khoé môi nở ra nụ cười nhạt.
- tôi rất ổn, ngược lại tôi còn cảm thấy chồng mình làm rất đúng, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp mà.. phải không chứ?
- có tin đồn cô gái đó là người yêu cũ của chủ tịch.. liệu cô nghĩ sao?
Cô nhẹ nhàng cúi đầu xuống..
- xin lỗi, tôi xin phép k trả lời câu hỏi riêng tư..
Từ bên ngoài, 20 người vệ sỹ của anh ập vào ngăn bọn nhà báo, phóng viên..
Thư ký của anh cúi đầu..
- phu nhân, tôi đưa cô về..
Từ đằng sau Tuấn lên tiếng..
- không cần, để tôi đưa cô ấy về..
Cô bất ngờ quay lại đằng sau..
- anh Tuấn..
Tuấn tiến đến gần bên cô.
- em không sao chư? Em vẫn vui phải không?
- em không sao.. em hoàn toàn ổn..
- không sao mà lại khóc.. em có biết em đẹp nhất khi cười không? Cười lên nào..
Cô mỉm cười..
- thiệt tình..
Thư ký của anh.
- phu nhân, chủ tịch nói tôi đưa cô về.. bữa tiệc hôm nay coi như hủy bỏ..
- không.. tôi sẽ ở lại tham dự cùng bạn tôi và bố mẹ tôi.. tại sao phải hủy bỏ chứ, chuyển lời tới anh ta cứ quan tâm người ấy đi, tôi đã có người đưa về.. anh cũng cho vệ sỹ về đi, tôi thích một mình..
Thư ký chần chừ..
_ điều này...
- tôi yêu cầu anh ngay lập tức chấp hành..
- dạ.. vậy tôi xin phép..
Cô thở dài quay lại đằng sau nhìn Tuấn..
- cảm ơn anh.. cảm ơn vì đã luôn quan tâm em trong mọi hoàn cảnh..
Tuấn gật đầu mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương dành cho cô..
- Phương à, hạnh phúc của anh chính là được nhìn thấy em hạnh phúc..
Cô rưng rưng nước mắt, sống mũi cay cay..
- anh Tuấn..
Tuấn định nắm lấy tay cô thì cô lảng sang chuyện khác..
- bố mẹ em tới rồi..
Cô cười tươi chạy ra chỗ bố mẹ, thấy mẹ, cô ôm Chầm lấy bà..
- mẹ.. mẹ..
Bố cô cười:
- con bé này, cứ như ngàn năm không được gặp mẹ ấy..
- bố thì..
Tuấn bước ra cúi chào..
- con chào hai bác..
- ừ.. chào con..
Mẹ cô:
- mà chồng con đâu Phương.
Tuấn định lên tiếng. Cô nhanh miệng ngăn lại.
- à.. chồng con ấy gật, anh ấy có người bạn vừa ở đây bị nhất xỉu, con bảo anh ấy đưa tới viện rồi hì hì..
- con bé này, thiếu gì người mà phải bảo chồng mình, vệ sỹ thì để làm gì..
- thôi mà mẹ, chỉ là bữa tiệc nhỏ nên con nghĩ cũng không cần thiết là có anh ấy..
- con bé này, lúc nào cũng để mình thiệt..
Bố cố:
- thôi chúng ta vào dự tiệc thôi..
Ngồi xuống bàn tiệc, tâm trí cô như thể bị bay táng lạng 9 tầng mây, mặt cô buồn xuống liên miên nghĩ tới từng câu nói của anh..
- Lương Minh Phương..anh nghĩ rồi, nếu ngày mai thế giới có nổ tanh bành mà anh chết đi, anh chưa được nói lời yêu em anh sẽ hối hận lắm..
- Đối với chuyện tình cảm mà nói, Đặng Đình Dũng này hoàn toàn thật lòng..
Cô rơi nước mắt, miệng không ngừng lầm bẩm:
- thật lòng... thật lòng gì chứ.. đồ giả tạo.. giả tạo..
Tuấn ngồi kế bên cô chăm chú nhìn từng biểu cảm của cô, anh nhói lòng, đôi bàn tay vô thức đặt lên tay cô.. cô giật mình quay sang nhìn anh..
- nếu em không vui, chúng ta có thể ra ngoài giải tỏa stress..
Cô nhìn mọi thứ xung quanh một lượt rồi gật đầu bước đi..
Mẹ cô:
- con đi đâu đấy?
- con thấy không được khỏe nên nhờ anh Tuấn đưa về trước..
Bà gật đầu nhìn theo..
Cô bước vào trong xe Tuấn, anh lái xe dừng lại trước siêu thị..
- đợi anh lát, anh vào mua chút đồ..
Cô thở dài tựa vào ghế sau..
Tuấn xách ra một bịch bia..
- em uống bia chứ?
Cô gật đầu mỉm cười..
Xe dừng lại trước một cây cầu, cây cầu này chính là nơi bắt đầu tình yêu của anh và cô, mọi ký ức trong cô ùa về, nó cũng chỉ mới bắt đầu ngày hôm qua thôi, một chàng trai lịch lãm tỏ tình cô gái nhỏ chính tại cây cầu này..
- anh Tuấn.. em không thích cây cầu này, anh có thể đi chỗ khác được không?
Tuấn nhìn cô rồi gật đầu.. hai người dừng lại ven hồ Tây.. cô nhanh chóng bước xuống xe, bật nắp bia ra, cô nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt vương trên khoé mi..
- ừng ực.. ừng ực..
- em uống từ từ thoii Phương, uống thế em dễ sặc lắm..
- kệ em đi.. cứ kệ em..
- vậy chúng ta cùng uống, anh k thể gánh nỗi buồn trong lòng em được, nhưng thấy em buồn anh cũng buồn chẳng kém, em say anh sẽ say cùng em.. mạnh mẽ lên cô gái..
Hai người vui vẻ nói cười uống hết lon này tới lon khác..cô bắt đầu say, hai má bắt đầu ửng hồng, cô cười nhìn xuống mặt nước..
- Đặng Đình Dũng, anh là con khỉ đột đáng ghét.. đồ khỉ đột..
Nói rồi cô gục mình tựa vào vai Tuấn..
- Phương... Phương..
Anh nhẹ nhàng cúi xuống nhìn từng đường nét trên khuôn mặ cô, anh nở ra nụ cười nhẹ..
- tại sao em phải đau lòng vì người không xứng đáng..
Anh hít thở một hơi rồi bế cô vào trong chiếc xe hơi màu đen sang trọng, nhẹ nhàng lấy một chiếc khăn nhỏ gối đầu cho cô, cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài đắp lên mình cô..
Tại bệnh viện..
Bác sỹ từ phòng bước ra.
- không có gì nghiêm trọng, chỉ là do cô ấy trong thời gian gần đây uống nhiều rượu cộng với việc không ăn uống điều độ nên vậy thôi..
Anh gật đầu bước đi...
Thư ký của anh chạy tới cúi đầu.
- chủ tịch..
- sao rồi? Cô ấy đâu?
- phu nhân nói để cô ấy ở lại dự và..
- và sao?
- giám đốc công ty Thiên An sẽ đưa cô ấy về.
Mắt anh đỏ sọng lên khi nghe thấy giám đốc công ty Thiên An..
- gì chứ? Là nó.. nó thích chết à?
- chủ tịch.. xin người bớt giận..
Anh túm chặt lấy cổ áo vệ sỹ..
- chết tiệt.. cô ấy đang đi với hắn ta đấy..
- Người cũng đi với cô Kiều Thanh trước mặt cô ấy..
- Ngươi.. ( anh từ từ buông thõng hai tay ra khỏi cổ áo vệ sỹ)
... Cút.. tất cả cút hết cho tôi.. cút...
Mọi người cúi đầu bước đi.. Kiều Thanh nằm trong phòng nhìn thấy anh qua ô cửa, cô mỉm cười..
- anh vẫn chưa thể bỏ được em đâu Dũng..
Cô nói với y tá đang sắp xếp trong phòng
- cô có thể thông báo với người nhà tôi là tôi đã tỉnh được không?
Cô y tá gương mặt khó hiểu.
- chẳng phải là cô...
- à.. tôi biết mình có thể tự gọi được, chỉ là tôi muốn làm nũng chồng mình xíu thôi.. cô giúp tôi nhé..
Cô y tá gật đầu bước ra..
- người nhà bệnh nhân Kiều Thanh đâu, hiện tại cô ấy đã tỉnh lại..
Anh ngước lên nhìn phòng bệnh, lững thững bước đi ra xe ô tô..
Kiều Thanh nhìn theo đầy tức giận quăng gối xuống đất
- gì chứ? Anh không vào thật sao?
Anh ngồi gục đầu vào vô lăng..
- có phải em đang giận tôi lắm phải không Phương?
Trước cổng ngôi biệt thự..
Tuấn:
- tới nhà em rồi Phương..
Vệ sỹ bên trong thấy ánh sáng đèn ô tô bèn chạy ra..
Tuấn mở cửa xe..
- tôi đưa cô chủ nhà anh về..
Vệ sỹ cúi đầu.. Tuấn bế Phương từ trong xe ra... Vừa lúc chiếc xe của anh chạm tới..
Khuôn mặt anh đầy tức giận..
- bỏ cô ấy xuống cho tôi..
Tuấn không quan tâm bước đi thẳng, vệ sỹ của anh ngăn lại..
- tôi bảo anh bỏ vợ tôi xuống..
Tuấn cười đểu..
- anh còn nhớ cô ấy là vợ anh sao? Tôi sẽ k bỏ cô ấy xuống như cái cách mà anh bỏ rơi vợ mình tại bữa tiệc đông người để đi lo cho nhân tình..
Anh xiết chặt tay..
- mày...
Nói rồi anh cúi xuống nhìn Phương đang nằm ngủ ngon lành trong lồng ngực người đàn ông khác, Tuấn xoay mặt bước thẳng vào trong, vệ sỹ định ngăn lại nhưng anh lại dơ tay ý nói dừng động tác..
Quản gia nhìn hai người đầy bất ngờ..
- chỉ cho cháu phòng cô chủ nhà cô..
- cậu đi lên tầng 2 rồi rẽ trái là tới..
- cảm ơn cô..
Cô giúp việc ôm mồm..
- chuyện gì đang xảy ra thế này?
- im đi.. không phải việc của người dưới chúng ta..
Anh từ ngoài lững thững bước theo sau.. Cánh cửa phòng đóng lại, vừa kịp lúc anh lên tới nơi..
- chủ tịch Dũng.. anh nghe đây, nếu không phải vì cô ấy tôi sẽ không bao giờ bước chân vào nhà anh.. nếu trường hợp như ngày hôm nay xảy ra một lần nữa, tôi không ngại tranh đấu với anh..
Anh tức giận nhìn theo bước chân Tuấn., chân phải anh đá mạnh vào hành lang cầu thang.
- khốn khiếp..
Anh vừa đi vừa tháo lỏng carvat, nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhẹ nhàg ngồi xuống mép giường vuốt nhẹ mái tóc của cô.. vừa lúc cô nắm chặt lấy tay anh..
- đồ con khỉ.. anh đi luôn đi, đi đi..
- tôi..tôi xin lỗi em..
Cô gục xuống thiếp đi...
6 giờ sáng, hôm nay cô dậy thật sớm chuẩn bị các món ăn bày ra trước bàn..
Đầu bếp.
- cô chủ để tôi..
- . để cháu làm được..
Mọi người xì xào nhìn cô đầy khó hiểu..anh ở trên tầg vừa đi vừa cài khuy áo bước xuống.
- có chuyện gì sáng sớm mọi người đã to nhỏ gì thế hả?
Cô ngước mắt lên trợn tròn nhìn anh đầy hờn dỗi, anh im lặng..
- ái chà.. nay trời đẹp quá nhỉ..
Cô không nói gì kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, chăm chủ ăn mà k thèm để ý tới anh..anh cười nhẹ kéo ghế ngồi đối diện cô..
- Đặng Đình Dũng..anh đứng lên cho tôi..
- Em..
- đứng yên đó..
- Em định để cho chồng mình đói bụng đi làm hay sao?
- đói bụng hả? Đói thì đến bảo cô ta nấu cho mà ăn..
Anh mặt dày ngồi xuống cầm đũa..
- anh em tài nấu nướng vợ anh thế nào nào..
Cô không nhượng bộ mà hét lên tưởng chừng bom nguyên tử..
- đi ra cho tôi..
Cô lấy liên tiếp đũa đánh vào tay anh liên hồi..
- tôi bảo anh đứng lên mà con khỉ..
- được rồi.. anh đứng.. thiệt tình..
Cô liếc mắt lườm anh một cái rồi vất đũa xuống bàn bước lên phòng thu dọn vài đồ đạc..
Mọi người đứng bên dưới liếc nhìn cô..
- Đặng Đình Dũng, anh nghe đây.. tôi sẽ về nhà mẹ tôi mấy hôm để suy nghĩ về mọi chuyện của chúg ta..
- không.. không được..
- tôi nghĩ tôi và anh cần có thời gian để xác minh một số việc..
Cô kéo vali bước qua anh, nước mắt trực trào..anh kéo tay cô lại..
- anh xin lỗi..xin lỗi em..
Cô hít thở thật sâu rồi bước đi..
- bảo trọng..
- này Lương Minh Phương..em sẽ sớm quay trở lại chứ?
Cô im lặng k nói gì bước vào trong xe.. từ đằng sau cô, sống mũi anh đã bắt đầu cay cay, đôi mắt đã chuyển đỏ..
- lấy xe đi, tôi đến công ty.
- cậu chủ k ăn sáng sao?
Anh liếc mắt nhìn bàn ăn do chính tay cô chuẩn bị..
- gói hết chúg lại, tôi sẽ mang đến công ty ăn..
- cậu chủ..chúng thật sự k ngon, để đầu bếp làm cho cậu cái khác..
- tôi bảo thế nào thì cứ làm vậy đi..đừng nhiều lời..
Mọi người cúi đầu..
- dạ.. tôi biết rồi..
Tại phòng làm việc của công ty..
Anh cẩn thận lôi trong túi hộp đồ ăn đặt xuống bàn..
- Lương Minh Phương..em có biết em nấu ăn dở lắm không? Sau này tôi nhất định đi học nấu ăn thay em, để mỗi ngày nấu cho em nhiều món ngon..
Nói đến đây, anh cay cay khóe mắt nhớ ngày đầu tiên cô nấu cháo cho anh ăn..
- thiệt tình... em gỉoi lắm Phương, em cứ như ma nữ khiến tôi không ngừng nhớ em vậy..
Từ bên ngoài, thư ký của anh hốt hoảng chạy vào..
- chủ tịch..
- cậu làm gì mà như ma làm thế hả?
- hơn cả ma làm luôn ấy chủ tịch..ngài xem này.
Thư ký của anh đưa một tờ báo
" chủ tịch tập đoàn Nhật Tân bỏ lại phu nhân một mình trước bữa tiệc đầu tiên hai người tham dự "
Anh nheo mắt nhìn, nhanh chóng vò nát tờ báo rồi quăng mạnh xuống sàn..
- là ai? Ai viết bài báo này.. xem xét tòa soạn nào viết ra chúng, lập tức cho đóng cửa..
- dạ.. tôi hiểu rồi..
- làm ngay đi.. trong vòng 1 giờ đồng hồ, thu mua tất cả chỗ báo ấy lại cho tôi..
Điện thoại anh reo lên cuộc gọi ( là bố vợ anh)
- chúng ta cần nói chuyện, bố đang dưới sảnh công ty con..
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau..
- con biết lý do vì sao bố đến gặp con rồi chứ?
Anh gật đầu.
- con xin lỗi về sai lầm lần này..
- đôi khi, lời xin lỗi sẽ k giải quyết được vấn đề, và vấn đề ở đây là vết thương lòng, có một ngàn lời xin lỗi cũng vậy thôi..
- con...
- sáng nay con gái bố trở về trong tình trạng buồn bã nhưng nó vẫn cố nở ra nụ cười để chứng minh nó vẫn ổn.. nhưng không, nó khôg hề ổn từ tối qua..
- chuyện này con k biết giải thích sao cho bố hiểu nhưng thật tâm con lúc đó bế cô gái kia rời khỏi chỉ vì sợ cô ấy gặp vấn đề gì, cô ấy có tiền sử bệnh tim, chậm một chút con e rằng...
- đấy.. con đã nói vào vấn đề chính rồi đấy, vấn đề là con quá hiểu cô gái đó, con có tình cảm với cô ta nên con mới sợ.. nói đúng hơn con và cô ấy đã từng yêu nhau.. à không.. vẫn đang yêu..thực chất nếu k có tình cảm, với bản tính lạnh lùng của con, con sẽ k quan tâm đến những thứ ngoài lề..
Anh cúi đầu..
- con đã từng nghĩ con sẽ không yêu được ai khác ngoài cô ấy, con đã từng nghĩ con sẽ k lấy được ai khác ngoài cô ấy.. lần đầu tiên con hẹn gặp cô ấy, thực chất ra là con muốn hẹn để hủy cuộc hôn nhân.. nhưng khi lần đầu con gái bố bước vào, nụ cười và ánh mắt cô ấy, thật tâm trái tim con đã lỡ một nhịp, con đã chẳng thể nào làm được như suy nghĩ ban đầu.. con gái bố rất mạnh mẽ, cô ấy rất độc lập trong tính cách, điều đó đã khiến con nảy ra một suy nghĩ, bọn con quyết định đi đến hôn nhân với những thỏa thuận..trước kia con là người sống nguyên tắc, k bao giờ làm trái với những gì mìh đặt ra, còn bây giờ chính con lại là người làm trái thỏa thuận ban đầu, phá bỏ nguyên tắc của bản thân..con đã yêu con gái bố mất rồi..
Ông chăm chú nhìn anh rồi thở dài..
- mạnh mẽ chỉ là vỏ bọc cảm xúc của con bé.. điều khiến ta thất vọng chính là hai đứa đã coi hôn nhân ra đánh cược, tại sao hai đứa k hề nghĩ sẽ có hệ lụy về sau, nếu một mai nhỡ hai đứa có con, người chịu hậu quả sẽ là ai? Thật tình ta rất thất vọng..
Nói rồi ông cầm cặp xách đứng lên..
- người đàn ông thành côg k chỉ là trong công việc mà còn là việc giữ tổ ấm gia đình..người đàn ông bản lĩnh là người biết phân biệt đâu là tình yêu, đâu là thương hại..
Ông bước ra chiếc ô tô đợi sẵn bên ngoài..anh gọi lớn..
- bố.. con cảm ơn, con biết mình phải làm gì rồi..
Mọi ng tt giúp em lên 1k3 nhá.. trong nhóm sắp full rồi ấy ạ