Bá Nghiệp

Ngô thị sợ cứng người, cứ ngỡ việc bắt một đứa con nít đơn giản như bắt con dê con ai ngờ đây không phải dễ con mà là một con hổ con, đắng sau con hổ con này còn thêm một đám hổ con khác.

Ả đang định chạy thì Đinh Hoàn hô lớn ‘’Bắt ả kia lại cho ta’’

Đám trẻ bị ảnh hưởng bới trận chiến của Đinh Hoàn can đảm tăng lên gấp bội, hùng hổ lao về phía Ngô thị chả mấy chốc thân hình to béo của ả đã được trói lại áp giải đến trước mặt hắn.

Khuôn mặt Đinh Hoàn trở nên lạnh lẽo, bao năm nay mẹ con hắn bị ả ức hiếp nhiều lần mẹ hắn còn bị ả đánh mắng thậm tệ lúc đấy còn chưa hiểu chuyện nay há lại để ả đè đầu cưỡi cổ nữa.

‘’Cái tát này là cho mẹ ta’’ Bốp, một tiếng giòn vang trên mặt Ngô thị in hẳn dấu vết bàn tay của Đinh Hoàn đỏ tươi. Ánh mắt ả tóe lửa như muốn ăn tươi nuốt sống Đinh Hoàn

Không để ả mở miệng chửi một chuỗi thanh âm giòn vang lại vang lên, sau một hôi khuôn mặt to béo kia chi chít hình bàn tay đỏ tươi như máu, bây giờ ả không có có chút ý định nào chửi mắng Đinh Hoàn nữa trong mắt chỉ có sợ sợ hãi với Đinh Hoàn,


Không đánh phụ nữ, điều này không có trong tôn chỉ của hắn ít nhất là đối với những loại đàn bà ngoan độc như Ngô thị, nói đùa gì chứ đã là lính đặc công là những kẻ rèn từ trong máu và lừa mà ra không ai không hiểu rằng có những mỹ nhân thoạt nhìn yếu đuối chỉ đợi ngươi có một chút sơ hở là đâm ngươi một nhát.

‘’Đánh ngất ả, khiêng đi quanh thôn cho mọi người nhìn thấy rồi để trước cửa nhà Đàm Trịnh’’ Đinh Hoàn ra lệnh

‘’Còn hai người này thì sao’’ Nguyễn Bặc nhìn Đinh Hoàn hỏi.

‘’Trói lại vào gốc cây không cho bọn nó chạy’’

Bây giờ gần đến trưa Đàm thị và Lưu Cơ cũng đến nhà của Đinh Thúc Dự. Thúc Dự là kẻ đọc sách ngày xưa đi theo cha Đinh Hoàn là Đinh Công Trứ nhưng sau khi Công Trứ chết hắn chạy nạn về quê cũ nên không mang theo gia sản gì nhiều, cũng may hắn biết chữ nên mở lớp dạy học. Thời đại này không như ngày nay một trăm người may ra mới có người biết đọc, mà một trăm người biết đọc thì may ra mới có một người có thể gọi là uyên bác có tài.

‘’Tẩu tẩu sao tẩu lại đến mà không báo trước để ta đi đón, vào nhà vào nhà rồi nói chuyện’’ Thúc Dự mừng rỡ ra đón hai người Đàm thị, Lưu Cơ.

Vào trong nhà thấy gia cảnh nhà hắn cũng không khá giả gì Đàm thị cũng ngại mở lời.

Lưu Cơ ngồi cạnh Đàm thị lên tiếng.

‘’Tiểu tử thưa tiên sinh. Hai mẹ Đinh Hoàn huynh bị đệ ruột của Đàm bá mẫu ức hiếp nên muốn nhờ tiên sinh duy trì công đạo’’

Đàm thị luống cuống định cắt lời Lưu Cơ thì Thúc Dự ngăn cản.


‘’Có chuyện này sao, tiêu tử nói rõ ta nghe’’

Lúc này ở Nho Quan, Đàm Trịnh đang đỏ mặt tía tai vợ của y bị người ta đanh rồi đem đi diễu phố bây giờ cả vùng đều biết làm sao y còn mặt mũi ra đường nữa.

‘’Người đâu, mau đến bẩm báo với lý trưởng đem tuần binh đến đánh chết lũ giặc này, còn lại theo ta đến cánh đồng đợi sẵn’’

Gia nô của nhà Đàm Trịnh có đến năm bảy người lần trước do khinh thường Đinh Hoàn nên không mang theo vũ khí nhưng lần này gậy gộc đầy đủ thì không sợ mấy đứa nít ranh nữa còn gọi lý trưởng đến cũng chỉ thu dọn chiến cục và dễ ăn nói với người dân.

Nhân vật chính là Đinh Hoàn lại giết thêm một con trâu nữa để đãi quân, vừa ăn Đinh Điền vừa hỏi y

‘’Lần này kiểu gì lý trưởng cũng phải nhúng tay vào, khuấy động như thế đã đủ to chưa’’

‘’Chưa đủ, phải để cho hào trưởng cũng biết mới được (hào trưởng: chức quan to nhất một vùng) tên lý trưởng này ăn giơ với Đàm trinh nhất định sẽ bênh vực cho y’’


Nhổ miếng gân trâu ra Đinh Hoàn lại nói tiếp

‘’Nhưng trước mặt phải đối phó với Đàm Trịnh nữa, nếu ta đoán không nhầm lần này người của hắn sẽ đeo theo gây gộc’’

‘’Tại sao hắn lại không mang theo vũ khí’’ Nguyễn Bặc tò mò hỏi.

‘’Ngươi nghĩ quan phủ cho dân chúng tự ý tang trữ vũ khí à, hơn nữa một thanh đao tốt cũng đáng giá bằng nửa con trâu, ai lại cầm đi chém mấy đứa con nít’’

‘’Bây giờ bọn mày nghe lời tao, kiếm một khúc cây chắc, không cần dài quá buộc một viên đá cuội ở trên đầu, bọn nó dùng gậy thì cứ chạy xáp lại gần mà đập cứ nhè cẳng chân cẳng tay mà đập, có to đến mấy cũng phải gục’’

Đinh Hoàn học theo cách của người tiền sử làm vũ khí để dạy lại cho đám Đinh Điền, Nguyễn Bặc. Đừng có coi thường thời kì đồ đá thực tế bở vì không có vũ khí lạnh như đao kiếm nên đây là thời kì con người chiến đấu man rợ nhất


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận